chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tiểu Tích, để qua giỏ ta một ít đi. " Đái Mộc Bạch nhìn thấy giỏ đá của cậu vẫn đầy ắp thì nói.

" Không, ta không sao. " Cậu lắc lắc đầu, vẫn kiên quyết từ chối. " Này, các ngươi làm gì vậy?!. " Thấy cậu vẫn tiếp tục từ chối, mọi người nhìn nhau ai cũng tiện tay lấy đi một hòn đá trong giỏ của cậu. Chỉ trong chốc lát, giỏ của cậu chỉ còn vài cục trơ trọi bên trong.

Cậu nhìn mọi người, giỏ của Đái Mộc Bạch, Đường Tam và Tiêu Linh Sa đã đầy ắp.

" Đi thôi, từng này không là gì cả. " Đường Tam vỗ vỗ vai cậu, mỉm cười nói.

Cậu khinh thường liếc mắt một cái làm ai kia phải tránh đi. Không là gì cả?!! Nhìn huynh sắp không trụ nổi rồi kia kìa.

Hoàn thành huấn luyện ba mươi vòng quanh bìa rừng Sâm Lâm, tất cả đều thấm mệt. Bước đến cổng học viện Sử Khắc Lai, tất cả ngã ào ra đất.

" Ừm. " Ngọc Tiểu Cương nhìn số đá trong giỏ, gật đầu hài lòng. Bài huấn luyện này, hắn không chỉ để bọn trẻ học cách kiên trì mà còn cả tính đoàn kết nữa. Thật không làm hắn thất vọng.

Nhìn bọn trẻ mệt mỏi thở không ra hơi nằm la liệt trên đất, hắn nói. " Các ngươi quay về nghỉ ngơi đi. Vân Tích, con đi theo ta. "

" Lão sư! " Đường Tam nghe Ngọc Tiểu Cương kêu cậu đi thì lo lắng kêu lên. Mọi người cũng lo lắng nhìn cậu.

" Sao?!. " Ngọc Tiểu Cương tia ánh mắt sắc lạnh nhìn qua làm Đường Tam sợ hãi. " Đi nghỉ ngơi đi. " Nói rồi hắn cùng cậu rời khỏi đó.

Đường Tam lo lắng nhìn bóng lưng nhỏ kia. Suốt huấn luyện, cậu đã bí mật hồi phục lại thể lực cho mọi người, dù là rất nhỏ nhưng chỉ cần tập trung thì có thể phát triển được. Suốt ba mươi vòng chạy, cậu đều làm như vậy. Nếu không, bây giờ mọi người không có ở đây đâu, mà đã bỏ cuộc trên đường từ lúc nào rồi.

" Không được! Ta phải đi bảo vệ đệ ấy!. " Mã Hồng Tuấn hùng hồn đứng y, nhưng vừa mới đứng lên đã ngã xuống, chân của hắn bây giờ đang rất là đau.

" Không phải chuyện của các ngươi, mau trở về nghỉ ngơi đi. " Triệu Vô Cực thấy bọn trẻ vẫn chưa đi thì nói.

" Triệu lão sư, tiểu Tích sẽ không bị phạt chứ?!. " Đái Mộc Bạch nhìn Triệu Vô Cực hỏi.

" Làm sai thì phải bị phạt, đó là nguyên tắc. " Triệu Vô Cực buông một câu rồi rời đi.

" Vân Tích?!. " Ngọc Tiểu Cương nhìn cậu bé đã ngất lịm trong lòng thì thở dài. Cậu không cần phải làm như vậy a. Mặc dù lực lượng mạnh mẽ, nhưng cậu cũng chỉ mới là tiểu hài tử mới mười tuổi thôi a.

" Đại sư, mau mang nó vào bên trong đi. Bọn tiểu tử kia cứ tưởng nó bị phạt. " Phất Lan Đức lập tức nói.

" Đã vậy, thì cứ giả thành thật thôi. " Ngọc Tiểu Cương mỉm cười. Thật ra, hắn gọi cậu đến đây không phải là phạt cậu, mà chỉ là gọi cậu đến đây giúp hắn điều tiết hồn lực bất ổn trong cơ thể mà thôi. Mà xem tình trạng này, chắc phải để ngày khác rồi.

Nhìn một bàn mĩ vị trước mặt, nhưng không ai động đũa cả. Nhìn vậy, Ngọc Tiểu Cương cũng không quan tâm, vẫn ung dung gắp đồ ăn.

" Này, các ngươi không ăn tí nữa sẽ hết phần đấy. " Triệu Vô Cực cầm một cái đùi thịt gà to, vui vẻ cắn một miếng nhìn bọn tiểu tử nói.

Nghe vậy, mọi người cũng chậm chạp cầm đũa. Lo lắng thì lo lắng, nhưng mà vẫn phải lấp đầy cái bụng cái đã.

Đường Tam ăn được vài miếng rồi bỏ đi. Cậu vì bọn hắn mà bị phạt, hắn ăn không vô a.

" Tam ca. " Tiểu Vũ nhìn bóng dáng Đường Tam rời đi, trong ánh mắt hiện lên buồn bã. Cả ngày đã không ăn gì rồi, bây giờ không ăn, cơ thể làm sao chịu nổi.

Đái Mộc Bạch từ nãy đến giờ cứ nhai cơm trong miệng, không hề gặp lên một miếng thức ăn nào.

" Tiểu Tích!! Đệ không có làm sao chứ?!. " Sáng hôm sau, nhìn thấy người vẫn khỏe mạnh đứng đó, Đường Tam mừng rỡ kêu lên.

" Không sao. " Cậu hờ hững đáp một tiếng. Nhưng sự hờ hững đó của cậu sẽ làm cho những người khác nghĩ khác.

Mọi người sẽ nghĩ, cậu vì có muốn bọn họ lo lắng nên nói như vậy.

" Tiểu Tích, đệ không cần phải dấu bọn ta, có gì không thoải mái cứ nói thẳng ra. " Đái Mộc Bạch nhìn cậu nói, những người khác cũng gật đầu lia lịa.

" Tiểu Áo, huynh ấy tấn cấp à. " Cậu nhìn trong đội hình thấy thiếu một người, nhìn Đái Mộc Bạch hỏi.

" Khả năng là vậy đi. " Đái Mộc Bạch đáp. Sáng hôm nay, hắn thấy nguồn hồn lực của tiểu Áo đang dao động mãnh liệt, chắc là do tấn cấp gây ra đi.

" Còn huynh, cũng tấn cấp?!. " Cậu nhìn một lượt từ trên xuống dưới, nhìn Đường Tam. Không ngờ bài huấn dụ này của Ngọc Tiểu Cương cũng được phết ấy nhỉ.

" Ừm, đã tấn cấp. " Đường Tam ngưỡng mộ gật gật đầu. Những người khác hướng ánh mắt hâm mộ nhìn qua.

" Ta tấn công, vậy thì chờ tiểu Áo rồi chúng ta xuất phát. " Triệu Vô Cực vui vẻ nói. Học viên tấn công! Không phải là chuyện vui sao?!

Những mà, tấn cấp cũng đồng nghĩa với việc cần có một hồn hoàn mới. Việc săn hồn thú đâu có khi nào là dễ dàng a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro