Chương 7: Phú Sát Phó Hằng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay lại là một ngày bình thường...

Vốn không có gì quá đặc biệt.

Nhưng không biết phụ thân nàng có đang nhớ đến cô con gái đáng thương bị người đưa vào cung không a...đợi chừng năm năm nữa, nàng là có thể xuất cung.

" Ngươi là đang nghĩ đến cái gì mà thẩn thờ vậy? ". Anh Lạc đột nhiên đi đến, vỗ nhẹ vào vai Tư Hạ.

" Cũng là không có gì quan trọng a...". Tư Hạ đáp.

" Thế ngươi là đang thêu cái gì vậy? ". Anh Lạc nhìn Tư Hạ, sau đó liền bật cười.

Tư Hạ thấy nàng ấy như thế, cũng hồi thần lại, đưa mắt nhìn sang tấm vải bản thân vừa thêu...

" Ta...". Tư Hạ liền quay sang nhìn Anh Lạc, đôi mắt lấp lánh nói: " Ngươi sửa giúp ta nha "

" Ngươi cũng phải tập trung vào, ta chỉ ngươi sửa "

Tư Hạ gật đầu, cười vui như hoa mà nhìn Anh Lạc.

Anh Lạc đứng bên cạnh sửa lại những lỗi sai cho Tư Hạ, hai người trên khóe môi đều mỉm cười rất tươi.

Nhưng chưa gì đã nghe thấy một giọng nói khẽ truyền đến...thoáng nghe lại quen tai!

" Là ngươi! ". Vị chủ tử với xiêm y tím được thêu hoa tinh xảo, gương mặt mỹ lệ, ánh mắt lại vô cùng sắc xảo.

Tư Hạ và Anh Lạc đồng loạt ngẩng đầu nhìn theo, sau đó lại nhanh chóng đứng lên hành lễ với nàng ta.

" Nô tì xin thỉnh an quý nhân "

Không ngờ lại có thể gặp lại...tỷ muội của Ô Nhã, Nạp Lan Thuần Tuyết và Lục Vãn Vãn.

Nay là Thư Quý Nhân và Khánh Thường Tại.

" Ta nhớ ngươi rồi...ngươi là người lần trước ". Lục Vãn Vãn vừa nhìn đã nhận ra Ngụy Anh Lạc, liền vui vẻ nhìn sang Nạp Lan Thuần Tuyết bên cạnh, nhưng khi nhìn vào nụ cười của nàng ta...lại có chút khó chịu.

Tính cách Lục Vãn Vãn vốn hiền lành, nhút nhát, thấy Nạp Lan Thuần Tuyết không vui nàng ấy lại không dám nói gì thêm, liền lặng lẽ cúi đầu.

" Ấn tượng ngươi để lại cho ta, thực sự quá sâu đậm. Cả một đời này, ta cũng không thể nào quên Ô Nhã Tỷ Tỷ bị đuổi khỏi cung ra sao ". Nạp Lan Thuần Tuyết nhìn Anh Lạc, khoé môi chỉ khẽ cong lên...nụ cười trong dịu dàng hòa nhã, nhưng trong mắt Anh Lạc, chẳng khác gì con rắn độc.

Anh Lạc nhìn theo hướng Trương Ma Ma ở phía sau, ánh mắt Trương Ma Ma hiện rõ vẻ lo lắng, không ai không biết việc tú nữ Ô Nhã Thành Đại vì phạm sai mà đuổi khỏi cung.

Anh Lạc thấy vậy cũng vô cùng căn nhắc, nở một nụ cười vô hại nhìn nàng ta: " Ô Nhã Tiểu Chủ là làm sao? "

" Ngươi không biết sao? "

" Nô tì thấp hèn, quẩn quanh ở phường thêu...chuyện của các chủ tử cao quý, nô tì không biết được ".

Thấy Anh Lạc có vẻ không biết, Nạp Lan Thuần Tuyết cũng không muốn truy hỏi thêm. " Ta cũng hy vọng là ta đã nghĩ quá nhiều, chứ không phải ngươi làm quá nhiều "

Sau cùng nàng ta liền quay sang nhìn Trương Ma Ma, gương mặt có chút hất cao. " Không phải nói là xem y phục sao? "

" Mời Thư Quý Nhân ". Trương Ma Ma nhanh chóng dẫn đường, sau đó lại quay sang nhìn nàng. " Tư Hạ, Cẩm Tú, cả hai đi theo ta "

.
.
.

Nàng và Cẩm Tú được giao phó đem quần áo về cung cho Thư Quý Nhân và Khánh Thường Tại.

Trên đường đi.

Liền nghe phong phanh đám cung nữ bàn tán về một thị vệ nào đó.

" Người đó chính là thị vệ xuất sắc nhất là đệ đệ của Phú Sát hoàng hậu Phú Sát đại nhân. Là hoàng thân quốc thích, văn võ song toàn chân chính đó! "

Cẩm Tú nghe vậy hai mắt sáng rực.

Vội nhìn sang Tư Hạ.

Nàng nhìn đã hiểu ý, nhanh chóng nói: " Ta không rãnh cầm hộ bất kì ai "

Cẩm Tú liền nhăn mặt, lập tức khom người, vẻ mặt nhăn nhó: " a...ta đau bụng quá...ngươi giúp ta nhé "

Nói rồi nàng ta liền đem khay quần áo giúi vào lòng tay nàng, sau đó chạy vụt đi hướng ngược lại.

Tư Hạ khẽ cười trừ.

Ta là người sai vặt hả?

.
.
.

Cẩm Tú ẩn núp sau một ngọn núi giả, sắc mặt ửng hồng, cảm xúc dâng trào, không ngừng thò đầu ra ngoài nhìn, ngó qua ngó lại. Quả nhiên trời không phụ lòng người, nàng ta cuối cùng cũng nhìn thấy được một thân ảnh đang đi tới. Cắn răng quyết tâm, nàng ta cầm một tảng đá trên tay rồi hung hăng nện trên chân chính mình.

Đau!

May mà trước đó nàng ta đã tính trước nhét khăn vào miệng mới không có kêu ra tiếng.

Một tay vịn lên ngọn núi, Cẩm Tú lảo đảo thân mình đứng dậy, nhưng trong thâm tâm suy nghĩ đã bay đến người phía bên kia ngọn núi. Nàng ta dùng tay gảy gảy chút tóc mai, điều chỉnh biểu lộ trên mặt để bản thân càng thêm điềm đạm đáng yêu, liễu yếu đào tơ.
Mọi thứ đã sẵn sàng, Cẩm Tú chuẩn bị hướng ra bên ngoài!

Nhưng bỗng nhiên một cánh tay không biết từ đâu vươn ra, kéo nàng ta trở về lại phía sau ngọn núi giả đó.

Phía bên kia, Phú Sát Phó Hằng đồng thời đi ngang qua.

Ở phía bên này, Cẩm Tú dùng sức né tránh bàn tay đang bụm miệng mình lại, phẫn nộ gầm nhẹ: " Tư Hạ! Ngươi làm gì vậy?"

" Ta là đang nhắc ngươi nên làm đúng trách nhiệm của mình...ta đâu phải chân sai vặt? "

" Có nữ nhân nào mà không muốn tìm cho mình một con đường tốt? Ta có gì sai chứ?" Cẩm Tú bỗng nhiên đánh giá Tư Hạ từ trên xuống dưới kỹ càng một phen, vẻ mặt hoài nghi hỏi lại, "Chẳng lẽ ngươi cũng nhìn trúng cành cây cao này sao?"

Ha...

Lời nàng nói lúc nãy, nàng ta vốn không nghe sao?

" Ta mà cần dùng thủ đoạn như ngươi sao? Chỉ cần ta bước ra đứng trước mặt đám nam nhân, bọn họ cũng sẽ tự nguyện đem thân mình tặng ta "

Cẩm Tú nghe xong liền tức cười: " Người tự cao quá rồi! "

" Ta không tự cao mà là tự tin! So bề nhan sắc, người thập phần vẫn chưa bằng ta, huống chi đến việc làm thê làm thiếp...ngươi chắc chắn vẫn sẽ mãi mãi là nô tì "

" Ngươi! ". Nàng ta tức giận, lập tức đẩy mạnh Tư Hạ, khiến lưng nàng va đập vào ngọn núi giả, bổ nhào xuống nền đất. " Đây là kết quả cho việc dám khinh thường ta! "

" Ha...". Tư Hạ đột nhiên cười thành tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Cẩm Tú. " Vậy ngươi biết..."

Đang muốn đáp trả lại nàng ta thì chợt nghe phía bên kia ngọn núi truyền tới một giọng nam trong trẻo vang lên: " Đây là Ngự Hoa Viên, không phải là nơi cung nữ các ngươi đấu đá lẫn nhau "

Ngay sau đó, một thân ảnh mặc trang phục thị vệ đang khoanh tay nghiêng người xuất hiện bên sườn núi, đối với các nàng cười nói: "Các ngươi cần phải trở về đi "

Hai người đồng loạt quay đầu lại nhìn hắn.

Cẩm Tú nhanh chóng hành lễ, gương mặt ửng hồng, dáng người nhẹ nhàng, khác hẳn với cách với Tư Hạ lúc đầu. " Phú Sát đại nhân..."

Nàng cũng muốn đứng lên, nhưng bị một cơn đau nhói ở chân làm cho không vững mà lại lần nữa ngã bịch xuống đất.

Lúc này nàng mới để ý, xung quanh ngọn núi giả này còn trang trí thêm những cục đá to nhỏ, có lẽ gì lúc nãy bị Cẩm Tú đẩy ngã mà va phải...bây giờ đến sóng lưng nàng cũng rất đau.

Phú Sát Phó Hằng ánh mặt tựa hồ không lay chuyển, mắt cứ hướng về phía trước.

Có vẻ như trong mắt hắn, nữ nhi nào cũng giống nhau, đều đua nhau lấy lòng hắn.

Cẩm Tú bên cạnh thì cười thích thú, muốn xem Tư Hạ nàng ta còn tự cao đến đâu! Lúc nãy nói năng hay lắm mà?!

Nàng đưa tay tựa vào ngọn núi giả ấy làm điểm tựa để đứng lên, khập khiễng đi đến hạnh lễ với hắn.

Lúc này nàng cũng cúi đầu, không nhìn thẳng.

Nhưng nàng biết rõ, dung mạo của kẻ trước mặt lại là một tuyệt thế mỹ nam!

Có một số người mặc long bào cũng không giống thiên tử, lại có một số người mặc quần áo thị vệ cũng không giống thị vệ. Phú Sát Phó Hằng hắn chính là loại người này.

Khí chất quá mức ung dung hòa nhã, mặc dù dáng đứng kia chỉ là tùy hứng nhất thời nhưng lại giống như chim phượng hoàng đáp xuống ngô đồng, lông vũ nhẹ nhàng xòe ra chính là bộ đồ thị vệ trên người hắn, khoác lên người khác là biểu trưng cho thân phận, nhưng khoác trên người hắn lại là hạ thấp bản thân.

Đôi mắt phượng hẹp dài quét qua mái đầu Tư Hạ.

Cẩm Tú ánh mắt si mê nhìn chăm chăm hắn.

Góc mắt phải bên dưới có một nốt ruồi nhỏ càng khiến hắn trở nên ung dung lại thêm vài phần mập mờ cùng gợi cảm.

" Tư Hạ " Hắn gọi một tiếng, thanh âm trong trẻo tựa như rượu ngon đã được ủ dưới đất lâu năm, chỉ ngửi mùi thôi mà đã có thể làm say lòng người.

" Phú Sát Đại Nhân có gì căn dặn? ". Tư Hạ khẽ cúi thấp đầu hơn trước, nhẹ giọng nói.

" Ngẩng đầu lên, không phải ngươi nói ngươi chỉ cần đứng trước mặt nam nhân, thì họ liền hiến thân trao cho ngươi sao? ". Phú Sát Phó Hằng nhìn nàng, đây không phải một hỏi nói bong đùa, mà là cần một đáp án nghiêm túc.

Đúng là hào quang nữ chính cứu cái miệng của Ngụy Anh Lạc...còn nàng thì không a...

Nàng thở nhẹ một hơi để lấy bình tĩnh, sau đó liền đứng thẳng người, ngước mắt nhìn mỹ nam tuấn mỹ trước mặt.

A, đúng là tuyệt thế mỹ nam...chẳng trách Cẩm Tú trăm phương ngàn kế muốn làm thiếp cho hắn...nhưng dù sao cũng là một vai phụ, làm nền cho cặp đôi chính là Ngụy Anh Lạc và Hoàng Thượng. Nàng không phải người mê cung đấu, bộ phim này lại quá sức dài dòng, nàng vẫn là không xem hết tất thảy.

Đôi mắt phượng của người trước mắt này vô ý lại như hữu tình, hắn không cần mở miệng nói chuyện, chỉ cần dùng đôi mắt này nhìn qua ngươi, trong lòng liền hóa thành hàng vạn nhu tình mà mềm nhũn

Phú Sát Phó Hằng đôi mày thanh tú khẽ chau lại...đúng là nàng ta dung mạo tuyệt thế, nhưng cũng không thể ăn nói ngông cuồng như vậy.

" Xin Phú Sát Đại Nhân lượng thứ, nô tì chỉ muốn nói cho người bên cạnh nên biết thân phận...nhưng vì có hơi tức giận mà ngữ khí ngông cuồng, hoàn toàn không có ý tự đắc "

Phú Sát Phó Hằng liền liếc nhìn sang Cẩm Tú: '' Thị vệ trong cung đều là những ba đồ lỗ (*) hàng đầu, bao gồm cả ta. Vì thế bất kỳ ai cũng có thể... phát hiện sau ngọn núi giả này có người ẩn nấp."

(*) Ba đồ lỗ: là danh hiệu dành cho những tướng lĩnh và những binh sĩ chiến đấu dũng cảm, can trường và thiện chiến trong chiến trường hay trong những trận đánh, các cuộc đọ sức.

Nói cách khác, mưu kế của Cẩm Tú ngay từ đầu đã thất bại thảm hại.

Mặc dù có thành đi chăng nữa, đó cũng chỉ là thị vệ cố ý trúng kế, muốn giao bản thân đưa vào bàn tay mỹ nhân.

Cẩm Tú ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Tư Hạ cũng im lặng không nói thêm.

" Còn về phần Tư Hạ cô nương đây, cũng đừng tự mãn quá mức". Hắn khẽ tiến đến, thì thầm bên tai Tư Hạ.

Khoé môi Tư Hạ cố gồng lên một nụ cười gượng gạo: " Tư Hạ đã thụ giáo...nhưng mà dù cho có là đại thị vệ, nô tì cũng sẽ không hứng thú đến a ". Nàng cũng theo cách Phó Hằng làm lúc nãy mà khẽ nói nhỏ.

Cẩm Tú gương mặt đỏ tía vì tức giận, ghen tị không thôi khi thấy Tư Hạ đang cố gắng thu hút sự chú ý...

Không muốn nhìn nữa, liền quay người rời đi với bàn chân đã chảy máu.

" Nô tì cáo lui ". Dứt lời nàng cũng quay người rời đi dáng đi khập khiễng chẳng khác gì người đi trước.

" Nè ". Phú Sát Phó Hằng bèn hô lên.

Tư Hạ theo bản năng xoay người lại, chợt một bình thuốc liền bay đến.

Nàng nhanh chóng chụp lấy, có đôi chút khó hiểu nhìn hắn.

" Thuốc này ta thường mang theo, công dụng rất tốt "

Tư Hạ cười trừ, lòng tốt của hắn là đặt sai thời điểm rồi!

" Cảm tạ Phú Sát Đại Nhân...nhưng nô tì không dám tự mãn "

Nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, khóe môi hắn không nhịn được liền cong lên, nhưng sau đó lại trở lại bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro