Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản quyền thuộc về @格子绿

Qua hôm sau, người hầu phát hiện ti trưởng Triển hôm nay dậy muộn, ông chủ Ngọc cũng vậy. Hơn nữa, hôm nay ti trưởng Triển không ăn sáng ở tầng một mà ra lệnh mang đồ ăn lên phòng khách ở tầng hai, nói là muốn cùng ăn với ông chủ Ngọc là. Ngọc Đường Xuân chỉ cúi đầu ăn, khuôn mặt càng thêm tái nhợt, chỉ có vết đỏ trên cổ là không thể che giấu. Triển Quân Bạch thực sự không có tâm trạng ăn uống, hắn vô tình ngước lên thấy vết đỏ trên cổ Ngọc Đường Xuân, trong lòng nghĩ rằng mình không thể thoát khỏi giẫm theo vết xe đổ của những Bát Kỳ tử đệ mà Triển Thiên Thanh khinh bỉ nhất.

Xem ra, nhà họ Triển cũng không tránh khỏi ngày tàn, việc này tuyệt đối không thể để Triển Thiên Thanh biết được. Nghĩ đến đây, đầu Triển Quân Bạch không khỏi nhức nhối. Ngược lại, Ngọc Đường Xuân, tối qua còn ổn, nhưng sáng nay dậy lại không thèm để ý đến hắn, dường như còn lạnh nhạt hơn thường ngày. Triển Quân Bạch chỉ nghĩ rằng y đang giận dỗi, cũng không để tâm. Nhìn mỹ nhân ăn xong bữa sáng, Triển Quân Bạch hài lòng đứng dậy đến sở tài chính làm việc.

Hắn không ngờ rằng khi trở về vào buổi tối, có một buổi tiệc không thể từ chối, đành phải mời những người đó đến Triển phủ để tiếp đãi. Tối đó, Triển phủ người ra người vào, náo nhiệt vô cùng. Đàn ông dường như đều có chút tâm lý khoe khoang. Hôm nay có được thứ tốt, không chờ được đến ngày mai liền muốn mọi người biết ngay. Vì vậy, trong bữa tiệc tối, hắn cũng ra lệnh cho người hầu mời Ngọc Đường Xuân tham gia cùng.

Danh tiếng của ông chủ Ngọc mọi người đương nhiên đều biết. Chỉ là hơn một tháng không thấy y đâu, hoá ra bị Triển Quân Bạch giấu trong phủ. Mọi người không khỏi đoán già đoán non. Triển Quân Bạch cũng không bận tâm. Chỉ mời Ngọc Đường Xuân ngồi bên cạnh mình. Nhìn ánh đèn rực rỡ trên sân khấu, dàn nhạc phương Tây chơi những giai điệu vui tươi, ca sĩ hát những bài hát thịnh hành.

Nhưng có người lại nhất định muốn ông chủ Ngọc hát một khúc, nói rằng tiệc của người Trung Quốc, hát nhạc phương Tây làm gì. Đã có danh gia ở đây, chi bằng mọi người cùng rửa tai lắng nghe. Ngọc Đường Xuân ngồi bên phải Triển Quân Bạch, biết lần này không thể từ chối. Triển Quân Bạch quay đầu nhìn, lại thay y ngăn yêu cầu đó.

"Ông chủ Ngọc gần đây sức khỏe không tốt, chi bằng mọi người hôm khác đến phủ, đợi cậu ấy khỏe rồi, tôi sẽ tổ chức một buổi diễn riêng để tiếp đãi mọi người.”

Lời của Triển Quân Bạch tự nhiên có trọng lượng, người kia không dám tiếp tục làm càn. Nhưng Triển Quân Bạch đâu phải cứu Ngọc Đường Xuân, hắn chỉ muốn tạ lỗi cho sự bất cẩn của mình tối qua. Huống hồ tối qua đúng là đã quá đáng, hắn còn nghi ngờ liệu giọng của Ngọc Đường Xuân lúc này đã hồi phục chưa. Lúc nãy Ngọc Đường Xuân ngồi bên phải hắn, nhưng từ đầu đến cuối không thèm để ý đến hắn, đủ thấy vẫn đang giận dỗi.

Không ngờ vừa từ chối xong, Ngọc Đường Xuân lại đứng lên mỉm cười:

“Cung kính không bằng tuân mệnh, đã mọi người muốn nghe. Ngọc mỗ không từ chối nữa, chi bằng xin hát một đoạn để mọi người nghe tạm vậy.”

Nụ cười của Triển Quân Bạch lập tức cứng đờ. Hắn đưa tay nắm lấy cổ tay Ngọc Đường Xuân, nhẹ giọng nói bên tai:

“Em chưa hồi phục, đừng ép mình, về đi!”

Nhưng Ngọc Đường Xuân dường như không nghe thấy, từ từ đẩy tay Triển Quân Bạch ra, vẫn bước thẳng lên sân khấu nhỏ ở giữa phòng khách. Người trên sân khấu mặc trang phục đơn giản, giọng hát vẫn thanh thoát, tay hoa lan cầm chuỗi hạt. Vừa cất giọng đã làm mọi người kinh ngạc. Dưới sân tiếng vỗ tay tán thưởng không ngớt. Chỉ có Triển Quân Bạch lo lắng cho sức khỏe của y, sợ y không trụ được.

Quả nhiên hát xong một khúc, chưa kịp cảm ơn, Ngọc Đường Xuân đột nhiên choáng váng, suýt ngã. Mọi người đều hốt hoảng, nhưng thấy Triển Quân Bạch là người đầu tiên lao lên sân khấu, ôm chặt Ngọc Đường Xuân còn chưa kịp ngã, thản nhiên bế thẳng lên lầu hai, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng. Trong khoảnh khắc, phòng khách vốn nhộn nhịp bỗng trở nên im lặng như tờ. Mọi người chỉ biết nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm sao.

Lại là căn phòng khách trên lầu hai, dù đã trở lại ngăn nắp, thanh nhã như trước, nhưng Triển Quân Bạch vừa bước vào đã không thể không nhớ lại những giờ phút điên cuồng tối qua. Lúc nãy Triển Quân Bạch ôm chặt không buông, dù Ngọc Đường Xuân liên tục giãy giụa, Triển Quân Bạch cũng không nới tay. Giờ nằm trên giường, Ngọc Đường Xuân lại cứng giọng:

“Buông tôi ra, không cần anh lo!"

Ngọc Đường Xuân tự biết không thể đấu lại, nằm xuống liền nhắm mắt, tức giận nói.

“Không cần tôi lo?”

Triển Quân Bạch giận quá hóa cười.

“Không cần tôi lo, vậy vừa rồi ai ôm em lên đây?”

“Anh còn dám nói, rõ ràng là tối qua anh...”

Ngọc Đường Xuân cũng tức giận, mở mắt cố gắng biện minh, nhưng vừa mở miệng liền thấy câu này không đúng, càng nói càng sai.

“Tối qua tôi? Tối qua tôi làm sao?”

Triển Quân Bạch lúc này không còn giận nữa, bình tĩnh tranh luận với y, hứng thú nhìn khuôn mặt Ngọc Đường Xuân từ trắng chuyển sang đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro