[Giác Chuỷ] Ta là mèo con, meo meo meo meo! (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

02.

Thật không may, Cung Thượng Giác trên đường tới Chủy cung lại gặp Cung Tử Vũ. Đối phương khi ấy vẫn là một thiếu niên nhàn rỗi, không có việc gì làm. Mâu thuẫn của hai bên cũng chưa gay gắt như sau này, cùng lắm thì Cung Viễn Chủy sẽ châm chọc Cung Tử Vũ vài câu, còn Cung Thượng Giác hắn phụ trách kiểm soát tình hình không để hai người gây sự, đánh nhau đến mức phải tới Trưởng lão Viện, nếu không người thực sự chịu thiệt chỉ có thể là Viễn Chủy đệ đệ.

Nhìn Cung Tử Vũ ngày càng tiến đến gần, Cung Thượng Giác mắt vẫn nhìn thẳng, không khách khí, cũng không nói một lời. Nhưng đối phương bỗng nhiên gọi hắn lại: "Cung Thượng Giác."

Cung Thượng Giác vẫn không dừng bước.

"Cung Thượng Giác." Cung Tử Vũ lại kêu lần nữa, hỏi: "Đó có phải con mèo mà Cung Viễn Chủy nuôi hay không?"

Hắn dừng lại, quay lại nhìn Cung Tử Vũ, nâng mèo đen ôm vào trong lòng: "Ngươi có việc muốn tìm đệ ấy?"

"Đương nhiên là có." Cung Tử Vũ như tìm được ngọn nguồn của sự việc, liền muốn tới gần cùng hắn đối chất, nhưng bị Kim Phồn ngăn lại, Cung Tử Vũ đứng sau Kim Phồn nói tiếp: "Con mèo đó sáng nay trong hoa viên của ta lăn lộn một hồi, làm vỡ mấy bình hoa, ta cần một lời xin lỗi từ hắn."

Mèo đen nghe xong liền nổi giận, vừa định kêu lên, thì bị ánh mắt cùng tay của Cung Thượng Giác chặn lại, hơi thoát ra trong lòng bàn tay hắn. Một con mèo hoang bình thường hẳn lúc này sẽ cắn loạn vào tay hắn, nhưng con mèo đen này khác với những con mèo bình thường. Thấy không thể trút hết giận dữ trong người, nó liền ngoáy đuôi rồi nằm xuống với tâm trạng chán nản.

Cung Thượng Giác an tĩnh, vuốt ve bộ lông đèn tuyền của nó, nói với Cung Tử Vũ: "Mèo con còn nhỏ tuổi, tính cách nghịch ngợm, mong Tử Vũ đệ đệ không so đó với nó."

Cung Tử Vũ nghe xong liền chán nản: "Lúc bảo vệ Cung Viễn Chủy ngươi cũng nói như thế, sao đến giờ ngay cả bảo vệ mèo của hắn ta cũng nói như thế nữa vậy?". Cung Thượng Giác không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Cung Tử Vũ.

Cung Tử Vũ nghiến răng nghiến lợi tức giận nhìn hắn một hồi,  phát hiện vị đường huynh này vậy mà lại sau nhiều ngày chưa gặp khí thế dọa người lại tăng lên nhiều phần, dường như mọi thứ đều có sự thay đổi, chỉ có đôi mắt sắc lẹm của hắn là không có biến đổi gì, vẫn là sâu không thể chạm tới đáy, đồng tử khẽ chuyển động, tràn đầy lạnh lẽo.

Cuối cùng, cũng là Cung Tử Vũ yếu ớt rời mắt đi.

Cung Thượng Giác cũng không tốn thêm thời gian ở đây, việc hắn muốn làm trước nay không cần phải thông báo cho ai khác.

Mèo đen liếm liếm lòng bàn tay hắn, đem móng vuốt cùng răng nanh thu lại, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng meo. Lúc này Cung Thượng Giác cũng không bắt nó phải im lặng nữa, hắn cho rằng có lẽ mèo con từ chỗ đệ đệ học được khá nhiều thứ, con người biểu đạt tình cảm, cảm xúc và lòng tốt qua lời nói, nhưng cũng sẽ có sự thật, tất nhiên cũng sẽ có sự giả dối. Mèo con cùng đệ đệ lại giống nhau, trong âm thanh chỉ có sự chân thành.

Trước khi bước vào Chủy cung, hắn nhạy bén ngửi được mùi thuốc đun sôi. Mọi thứ trong sân vẫn còn như cũ, như thể hôm qua chủ nhân nơi này còn ở đây bày bừa và thử nghiệm thuốc, nay lại đột ngột biến mất không một dấu tích.

Cung Thượng Giác đặt mèo con lên bàn rồi đi kiểm tra những đồ đạc khác. Tại cây đại thụ lớn giữa sân, có giấu vết ngồi lâu còn lưu lại, có vẻ Cung Viễn Chủy thường xuyên ở tại đây.

Cung Thượng Giác nhìn theo hướng mọc của những chiếc lá, tưởng tượng rằng đệ đệ trước kia hẳn sẽ trên đây làm một số món đồ thủ công tinh xảo, y thông minh và vô cùng khéo léo, chỉ cần nỗ lực thì không việc gì là không thể làm được. Thiếu niên luôn quen với việc tỏ ra thiếu kiên nhẫn, lười giải thích với người khác, chỉ khi trước mặt hắn mới lộ ra vẻ mặt mong chờ được khen ngợi và công nhận, điều này hẳn cũng dễ hiểu thôi.

Nghĩ tới bộ dáng ủy khuất của đệ đệ, Cung Thượng Giác không khỏi mỉm cười. Hắn nhìn thấy mèo con nghịch ngợm chiếc chuông bạc hắn tặng đệ đệ, liền nhớ ra quà của mình còn chưa tặng y, liền cầm chiếc túi bên hông, từ đó lấy ra một chiếc chuông mới.

Cung Thượng Giác lấy đi chiếc chuông cũ, treo chuông mới lên kệ, thấy mèo con vươn móng còn muốn lấy chơi, liền bế nó lên.

"Đồ của chủ nhân ngươi, đừng nghịch, sẽ hư mất." Cung Thượng Giác xoa đầu mềm mại của mèo đen. "Theo ta tới y quán."

Trong bất giác, giọng điệu hắn như đang dỗ dành, như thể lúc hắn dạy Cung Viễn Chủy võ - người cho rằng võ công quá khó và muốn từ bỏ.

Mèo đen bỗng nhiên có chút hư hỏng, nó giãy dụa, dùng hai chân sau đá văng tay hắn, nhảy ra khỏi vòng tay hắn, nhanh chóng phóng tới gặm lấy chiếc chuông bạc nhỏ, tiến tới gần bàn, giương đôi mắt tròn sáng ngời nhìn Cung Thượng Giác.

Hắn thu hồi nụ cười, nhìn mèo con không chớp mắt. Cung Thượng Giác không đi bắt nó, một người một mèo cách một bàn mà giằng co, trong phòng yên tĩnh, nhất thời cũng chỉ nghe thấy âm thanh giòn tan của chuông vang lên do va chạm.

Đồng tử mèo con có màu đen như mực, ít lòng trắng hơn, khiến phần đen trong mắt nó giống như đám mây khí độc hung hãn, bị nhìn chằm chằm như vậy khiến mèo đen nó cảm thấy rất kì lạ và đáng sợ.

Cung Thượng Giác tiến lên một bước, trầm ngâm suy tư.

Mèo đen theo bản năng nhe răng, nhưng bỗng nghĩ tới gì đó, nó kiềm chế bản năng thú tính, nhịn xuống không đối hắn mà khè, lùi lại bước nhỏ.

Tiếng chuông ngân vang to hơn khi nó di chuyển.

Cung Thượng Giác đi đến gần hơn, thân hình của hắn hoàn toàn bọc lấy mèo con, giống tấm lưới lớn giăng xuống. Cái đuôi của nó rũ xuống, như thể nhận ra có điều gì đó không ổn.

Một giây sau, nó nghe thấy Cung Thượng Giác gọi nó: "Viễn Chuỷ đệ đệ."

Mèo đen đem đầu chôn vào lớp lông khắp cơ thể, trong nhất thời không biết có nên ngẩng đầu lên đáp lại tiếng gọi này.

Hôm qua sau khi thử thuốc, y đã đi ngủ từ rất sớm, để hôm nay có tâm trạng tốt nhất để đón ca ca trở về, y đặc biệt sửa lại công thức, cho thêm loại thuốc mới để hỗ trợ giấc ngủ, chỉ là không ngờ khi tỉnh dậy lại thành như vậy, cung chủ Chuỷ cung thế lại biến thành một con mèo đen.

Cung Viễn Chuỷ vào vài giây ban đầu rất hoảng loạn, nhưng sau đó liền trấn tĩnh lại cảm xúc, y không lo việc mình bị biến thành mèo, mà là lo lắng rằng liệu ca ca trở về không thấy y liệu có nghĩ nhiều hay không. Càng nghĩ, mèo con Viễn Chuỷ càng lo lắng, nó cáu kỉnh phá vỡ hết chai lọ trên bàn.

Bỏ qua đi, dù là biến thành bộ dạng gì, y đều phải đi gặp ca ca trước đã.

Phiền phức chính là, suốt đường đi y gặp phải rất nhiều kẻ thích ngáng đường người khác, à không, phải là ngáng đường mèo con mới đúng. Tên thị vệ không biết điều kia bình thường coi như không muốn nói tới thì thôi, bây giờ nhìn thấy nó liền muốn bắt nó  vào lồng sắt, còn dám gọi nó là mèo hoang, có mèo hoang nào vừa sạch sẽ vừa đáng yêu được như vậy không hả? Thật là không có mắt nhìn gì cả.

Còn cái tên ăn chơi trác táng ở Vũ cung kia, vậy mà dám nghĩ đến việc đuổi nó ra khỏi cung. Cung Viễn Chuỷ đang vội vã muốn chạy ra ngoài cung tìm ca ca, vốn dĩ muốn dĩ hoà vi quý, nhưng càng nghĩ lại càng tức giận, bèn cắn răng quay lại Vũ cung náo loạn một hồi, mới xả được tức giận trong lòng.

Đến tận lúc nhìn thấy ca ca, Cung Viễn Chuỷ mới cảm thấy nhẹ cả lòng. May mắn là ca ca tính tình rất tốt, không có ghét bỏ bộ dạng mèo đen này của nó, nó mới dám mè nhèo đòi hắn vuốt ve.

Trong đầu có giọng nói bảo với nó rằng phải để ca ca nhận ra nó càng sớm càng tốt, nhưng với tình hình hiện tại, nó không vui nổi, cúi đầu suy tư, nó sợ bộ dạng này của mình sẽ đem lại rắc rối cho ca ca.

Chính nó mất mặt cũng không quan trọng, chỉ lo là sẽ kéo chân ca ca thôi.

Viễn Chuỷ meo meo cho rằng mình không có chút phản ứng, nhưng đôi tai run run đã bán đứng nó. Cung Thượng Giác thu hết hình ảnh vào đáy mắt, hắn co ngón tay gõ nhẹ lên bàn, mèo con mới chậm rãi ngẩng đầu lên, hắn đưa bàn tay lại gần nó, ánh mắt biểu thị rằng nó có thể tiến tới.

Mèo đen trong đầu còn đang trì trệ mà tự hỏi, cơ thể đã không chút do dự mà theo cánh tay leo lên người của hắn. Cung Thượng Giác cười cười, tay đặt trên đầu nhỏ của mèo đen, khẽ xoa nhẹ nhàng.

"Là ta nhìn nhầm rồi." Cung Thượng Giác như thể thất vọng, nhưng biểu tình lại ôn nhu không thấy chút buồn bã nào, cố tình gãi nhẹ lưng mèo đen, còn cố ý nắm nhẹ đuôi mèo. "Gió thổi lá bay, cứ ngỡ rằng Viễn Chuỷ đệ đệ đã trở về."

Cung Viễn Chuỷ rất muốn nghiêm túc lắng nghe lời ca ca y nói, nhưng không nghĩ đến đuôi mình lại mẫn cảm như vậy, bị ca ca sờ một chút đã không tránh khỏi run rẩy, đầu óc dần trở nên hỗn loạn.

Tác dụng loại thuốc này thật kỳ lạ, đến mức Cung Viễn Chuỷ phải dùng nội lực cố gắng trấn áp cơn nóng nảy trong người, nhưng hồi lâu vẫn là không thể cưỡng lại được, kĩ thuật gãi mèo của ca ca quá tuyệt vời rồi, mèo con như nó không phản kháng lại được. Chỉ đành nằm ngửa bụng, giương cờ trắng hướng ca ca mà đầu hàng.

Thôi, miễn ca ca không chê nó mất mặt là được.

Mèo đen vừa nghĩ vừa tận hưởng kêu rừ rừ.

.
.
.
Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#giacchuy