Chương 2 : Tàu tốc hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng ngày này cũng đã đến.

Eri Ains run cầm cập khi xách vali và lồng cú- cú nó mua được là một con cú lông màu đen, mới vô mà con cú ấy đã lên đầu nó ngồi - thế là nó mua và đặt tên cho con cú này là Nigin (vì Eri chẳng nghĩ được một cái tên nào hay ho).

-Sân ga 9 3/4... ở đâu vậy nhỉ? Theo mình đoán là đi giữa hàng rào số 9 và số 10, mình đoán vậy... thôi thử làm liều xem!

Trông hết sức chắc chắn. Nó bắt đầu đi về phía đó. Người ta vượt qua mặt nó để đến sân ga số chín hoặc số mười. Nó đi mau hơn. Nó sắp đụng vào hàng rào và thế nào nó cũng bị rắc rối. Tựa người vô cần chiếc xe đẩy, nó dồn sức đẩy xe chạy tới thật nhanh. Hàng rào gần hơn, gần hơn và gần hơn. Nó không thể nào ngửng được nữa rồi. Chiếc xe đẩy chạy muốn vượt khỏi tay nó lôi nó theo. Chỉ còn cách hàng rào một bước mà thôi. Nó nhắm nghiền mắt lại để khỏi thấy một vụ tông rào khốc liệt.

Trước mắt nó là một đầu máy hơi nước màu đỏ tươi đang nằm đợi trên đường rầy kế bên sân ga đôn đúc hành khách. Một tấm bảng trên hàng chữ Tốc hành Hogwarts, khởi hành lúc mười một giờ. Eri ngoái nhìn lại phía sau và thấy một cái cổng sắt thô ở đúng ngay chỗ cái hàng rào trước đó, trên cổng có ghi: Sân ga số chín – ba – phần – tư.

-Hoá ra nó ở đây... 

Eri trố mắt ngạc nhiên, mọi thứ đối với nó hiện tại là quá choáng ngợp tới mức nó chẳng nhận ra ai với ai. Khói từ đầu máy xe lửa bảng lảng trên đầu đám đông đang trò chuyện, trong khi những con mèo lông đủ màu ưỡn ẹo quẩn chân người khắp đó đây. Bon cú vọ thì hí hoé nhau theo phong cách cú vọ, giữa những tiếng loé xoé và tiếng rương hòm ken két cạ vào nhau.

-Ơ... là cậu?

Một giọng nói khi Eri quay đầu lại, nó giật bắn mình.

Là Harry Potter.

-C-chào c-cậu...-Eri nói nhưng giọng nó, lâu ngày chưa tiếp xúc với ai, hơi khàn đi chút.

-Cậu là cô bạn dập đầu tạ tội với mình trong Hẻm Xéo hôm trước phải không nhỉ? Nếu mình đoán không nhầm.-Harry gãi má nhìn.

"Oé! Hóa ra ấn tượng của mình thảm đến mức này rồi sao?! Muốn chui xuống đất quá đi!!"

-V-vâng... cậu có cần tui giúp không? Bê hành lí lên tàu..

-À ừm, phiền cậu.

Hai đứa cứ vác nhau từng hành lí một, may cho Eri trời sức khỏe tốt nên bê vào một cách dễ dàng. Harry theo đó mà lên cùng với Eri, cậu mỉm cười :

-Cảm ơn cậu.

-K-không sao, chuyện bình thường mà.-Nó cười nhẹ.

Trong vô thức, Eri nhìn qua bên hai đứa song sinh tóc đỏ-trông có vẻ lớn hơn nó một hai tuổi hình như mới tụ lại bên bà mẹ cùng đứa con gái tóc đỏ nhỏ, với một cậu nhóc tóc đỏ trạc tuổi nó-Harry kéo tay Eri tới góc khuất nào đó để khỏi bị nhìn thấy.

Khi cả hai ngồi ngay ngắn trên tàu, Eri ngồi đối diện :

-Ờm... xin chào, tên tui là Eri Ains, cậu là...

-Mình là Harry Potter.

-Hân hạnh được gặp cậu, mong được cậu giúp đỡ...-Eri rụt rè đáp.

-Mình mới là người nói câu này...

Eri đầu với hàng loạt suy nghĩ  "Nói gì đi nào Eri, hay là thử mở câu chuyện? Hoặc là cái gì đó nên cho không khí nó thong thả hơn một chút, có khi 'cậu có muốn làm bạn với tui không?', được, cứ chốt như thế này."

Môi Eri khẽ mấp máy, Harry nhìn nó như muốn nói gì, nhưng câu của Eri phát ra là :

-Muốn ! Bạn! Mình! Không!

(Mấy bạn cứ tưởng giống kiểu Bocchi ấy)

Harry giật mình :

"Sao cậu ấy giọng như thành beatbox rồi?!"

-A-a-ah... 

Eri nhận ra mình đã làm chuyện gì đó rất xấu hổ, Harry như biết người bạn đối diện mình đang chuẩn bị muốn ngất, khẽ trấn an :

-Nếu cậu muốn nói gì với mình thì cứ thoải mái, mình không phiền đâu.

-Nếu cậu đã nói vậy thì tui...

Cửa toa tàu nhẹ mở và thằng em út trong đám anh em tóc đỏ thò đầu vào. Nó chỉ vào chỗ đối diện gần Harry hỏi:

- Có ai ngồi ở chỗ này không bồ? Mấy toa khác hết chỗ rồi.

Harry lắc đầu, thằng bé ngồi xuống. Nó liếc Harry rồi nhìn thật nhanh ra ngoài cửa sổ, giả đò như không hề nhìn Harry lẫn Eri (dù Eri xém nữa là bay màu). Trên mũi nó vẫn còn một vết đen.

- Ê, Ron.

Hai anh em sinh đôi quay trở lại, một đứa nói:

- Ron nè, tụi anh lên toa giữa nhé – Thằng Lee Jordan có một con nhện lông khổng lồ ở trên đó.

Ron lầu bầu.

- Ừ.

Đứa sinh đôi thứ hai bảo:

- Harry hồi nãy tụi này quên giới thiệu. Tụi này là Fred và George Weasley. Còn đây là Ron, em của tụi này. Hẹn gặp lại sau nha. Chào!

Hai anh em song sinh kia cũng đi ra, lúc này Ron mới nhìn ra :

-Bồ là Harry Potter thiệt sao? Còn bồ là...-Nhìn sang Eri, nó lắp bắp.

-E-eri Ains.

-Bồ là hậu duệ cuối cùng của gia tộc Ains? Gia tộc lâu đời nhất cuối cùng bị tuyệt chủng, nhưng đâu có ai biết là có một hậu duệ cuối cùng? Là bồ.

Eri trố mắt, nó hoàn toàn không hề biết một chút gì về nhà nó- trên thực tế là hoàn toàn không biết. Vì từ hồi bé, nó đã cô đơn nguyên cả căn biệt thự đó rồi. Trong khi Eri còn chìm đắm suy nghĩ, Ron quay sang Harry nhìn :

- Thiệt hả? Ơ... vậy mà mình cứ tửng là anh Fred va George nói giỡn. Vậy đúng là bồ có cái... a... cái...

Nó chỉ lên trán Harry.

Harry đưa tay vén mớ tóc rũ trên trán để lộ ra cái thẹo hình tia chớp. Ron nhìn cái thẹo đăm đăm.

- Vậy ra đó là chỗ mà kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy đã...

- Phải. – Harry nói – Nhưng mà tôi chả nhớ được gì về chuyện đó cả.

- Không nhớ gì hết trơn?

- Ờ... có nhớ ánh sáng xanh lè, nhưng không nhớ thêm được gì nữa.

- Chà!

Ron ngồi nhìn chằm chằm Harry một lát, rồi như chợt nhận ra hành động của mình là khiếm nhã, nó bèn quay mặt nhìn ra cửa sổ thật nhanh.

Harry cũng tò mò muồn biết về Ron không kém. Nó hỏi Ron:

- Cả nhà bồ đều là phù thủy hả?

Ron đáp:

- Ơ... phải. Mình nghĩ vậy... Hình như má mình có một người anh họ làm kế toán, nhưng mà nhà mình không hề nhắc đến ông ấy.

- Vậy là bồ biết nhiều pháp thuật lắm hả?

Gia đình Weasley rõ ràng là một trong những gia đình phù thủy lâu đời mà thằng bé nhợt nhạc Harry gặp ở Hẻm Xéo có nhắc tới. Ron hỏi:

- Mình nghe nói bồ sống với dân Muggle hả? Họ ra làm sao?

- Khủng khiếp! – À, mà không phải tất cả bọn họ đều xấu đâu. Chỉ có dì dượng và thằng anh họ của tôi mới vậy thôi. Ước gì tôi cũng có ba người anh phù thủy như bạn.

Ron đính chính:

- Năm người lận.

Ron nói vậy, nhưng mặt Ron bí xị:

- Mình là đứa thứ sáu trong nhà đi học ở Hogwarts. Bao nhiêu là áp lực đè lên đầu: phải xứng đáng là em của mấy ông anh. Anh Bill và Charlie đã ra trường, anh Bill đứng đầu bên nam sinh, còn anh Charlie là đội trưởng đội bóng Quidditch. Bây giờ anh Percy là huynh trưởng. Anh Fred và anh George thì quậy lắm, nhưng họ cũng luôn đạt điểm cao và ai cũng thích tính tiếu lâm của hai ảnh. Ai cũng mong mình phải giỏi như những ông anh của mình, nhưng nếu có giỏi thì cũng chẳng được tới đâu, vì những việc đó mấy ông kia làm trước rồi. Có tới năm ông anh thì bồ không thể có cái gì mới được. Mình mặc áo dài cũ của anh Bill, xài cây đũa phép cũ của anh Charlie, đến con chuột của mình cũng là con chuột già của anh Percy không thèm chơi nữa.

Ron móc đâu ra một con chuột mập :

- Nó tên là Scabbers, vô dụng hết chỗ nói. Hiếm khi thấy nó thức, lúc nào nó cũng ngủ. Anh Percy được ba thưởng một con cú vì làm huynh trưởng. Nhưng mà ba má không đủ tiền... Ý mình nói là mình xài đỡ con chuột của anh Percy cũng được.

-Chà...

Eri khẽ thốt nhẹ một tiếng. Khi Harry trao nhau câu chuyện với Ron - lúc này cậu mới nhìn qua nó :

-Nhắc mới nhớ, Eri nè, bồ chưa nói chuyện của bồ cho mình nghe nhỉ?

-T-tui sao? N-nhưng chuyện của tui nó khá nhạt nhẽo lắm...

-Không sao đâu, bồ cứ kể đi.

Eri đành kể qua về cuộc đời nó, nó kể làm Ron có cảm tưởng giọng nó như tụng kinh :

-Tui được hàng xóm nuôi khoảng tập tành ngang lớp 1, họ vứt tui ra cùng với căn biệt thự vốn dĩ là sở hữu của gia tộc. Mà tui huống gì không có bạn, không biết một chút cóc gì về phép thuật nhưng lúc tui biết mình là phù thuỷ, tự cho khá nhiều điều mình muốn học hỏi...

Câu chuyện của Eri đúng chuẩn sặc mùi u ám, Harry có phần nào đó cảm thông với nó vì cậu đã trải qua điều tương tự như vậy.

Cậu định vỗ về Eri thì có tiếng xủng xoẻng bên ngoài hành lang và một bà già má lúm đồng tiền, tươi cười đẩy cửa toa, bước vào hỏi:

- Dùng món gì hở các cháu?

Harry, vì chưa ăn sáng nên đứng phắt dậy. Nhưng Ron thì vẫn ngồi im, hai tai lại ửng đỏ, cậu bé lúng búng nói mình có mang theo bánh mì ăn trưa rồi. Harry bước ra ngoài hành lang, Eri cũng đi theo, nó rút ra chút tiền :

-Tụi cháu lấy hết một phần mấy chỗ này.

Harry trố mắt ra.

-Khoan đã, Eri, bồ...

-Tui đãi.

-Không cần phải làm vậy đâu, nào, chia nửa ra nào.

Hai đứa trả cho bà bán hàng 10 đồng bạc Sickle và bảy đồng xu Knuts (đúng hơn có góp lại với nhau cho nó hợp lí), khi cả hai bưng hết vô toa làm Ron tròn mắt trước đống đồ :

-Hai bồ đói lắm sao?

-Ừ, đói muốn chết.

Harry vừa đáp vừa ngoạm một miếng bánh bí ngô to đầy miệng.

Trong lúc đó Ron móc trong túi áo ra một cái gói lùm lùm và bắt đầu mở. Bên trong có bốn miếng bánh mì. Nó gỡ một miếng ra và nói:

- Má cứ quên là mình không thích thịt bò muối.

Harry cầm một miếng bánh đưa cho Ron mời:

- Đổi cho bồ miếng này! Thử đi...

Ron ngó miếng bánh của mình nói:

- Bồ không ăn được món này đâu! Khô queo hà! Má mình làm vội...

Rồi Ron nói nhanh lúng búng:

- Tại có tới năm đứa mà!

Harry trước đây chưa từng có cái gì để mời người khác, nay thiệt tình muốn chia sẻ với bạn đồng hành.

- Ăn bánh này đi, ăn đi mà. Còn Eri thì sao?

-T-tui ổn mà.

Thật là một cảm giác sung sướng dễ chịu được ngồi với Ron, cùng ăn hết cái bánh của Harry, hết cả bánh ngọt, hết cả kẹo (chỉ có mấy miếng bánh mì kẹp thịt khô là bị chừa lại). Cầm một mớ chocolate Ếch Nhái, Harry ngước nhìn :

- Cái gì đây? Đâu phải ếch nhái thiệt hả?

Nó đã bắt đầu thấy bớt ngạc nhiên trước mọi việc.

Ron đáp:

- Không. Nhưng để coi cái thẻ bên trong là gì? Mình còn thiếu Agrippa.

- Là cái gì?

- Ờ, phải, bồ đâu biết hả? Mỗi gói sôcôla ếch nhái có giấu bên trong một tấm thẻ để người ta sưu tầm chơi. Thẻ có hình của những phù thủy nổi tiếng ấy mà. Mình sưu tầm được chừng năm trăm cái, nhưng còn thiếu Agrippa và Ptolemy.

Eri cầm gói kẹo mở ra và tống nó vào miệng mình nhai nhoàm nhoàm, vị không khác gì mấy cái socola mà nó hay ăn lúc mua ở cửa hàng tiện lợi, nó lôi ra được tấm thẻ hình của một người đàn ông nhợt nhạt, già mà ánh nhìn sắc lẻm, phía dưới chân dung hình lên chữ "Gellert Grindelwald".

Còn phía bên Harry có được cụ Dumbledore.

"Mình nhớ không nhầm, đây là phù thủy vĩ đại nhất... và đây là vị phù thủy hắc ám?"-Eri ngước qua tấm thẻ kế bên rồi quay lại nhìn tấm thẻ mình đang cầm.

Chuyển sang qua kẹo đủ vị Bertie Bott, Eri không có vấn đề gì về vị giác lắm-có gì tọng vào cái nấy Nó nhấp được vị cà phê, vani, đậu xanh, đỏ, dừa... Có tiếng gõ cửa và thằng bé có gương mặt tròn mà Harry đã gặp ở sân ga chín – ba – phần – tư bước vào. Trông nó như mếu. Nó hỏi:

- Xin lỗi, có ai thấy con cóc của tôi không?

Khi cả Harry và Ron đều lắc đầu thì thằng bé kêu lên tuyệt vọng:

- Tôi lại làm mất nó rồi. Nó cứ bỏ tôi mà đi hoài à!

Harry an ủi:

- Nó sẽ trở về mà.

Thằng bé rầu rĩ nói:

- Vâng... Nhưng các bạn có thấy nó...

Nói đến đó thằng bé bỏ đi. Ron nói:

- Không biết tại sao nó lại khổ sở như vậy nhỉ? Nếu mình mà có một con cóc thì mình chỉ mong mất nó cho rồi, càng sớm càng tốt. Ôi nhưng mà..., cũng chẳng nói được, mình cũng có con Scabbers tội nợ đấy thôi!

Con chuột vẫn ngủ li bì trên đùi Ron. Ron nhìn nó chán ghét.

- Không chừng nó chết rồi, mà chết hay không thì cũng chẳng phân biệt được. Hôm qua mình đã thử đổi nó sang màu vàng để cho nó coi đỡ chán, nhưng niệm thần chú hoài mà không được. Để mình chỉ cho bồ xem, coi nè...

Ron lục lọi trong rương, lấy ra một cái đũa phép, trông te tua, mẻ đầu mẻ đuôi, đầu đũa lại dính phất phơ cái gì trắng trắng.

- Lông kỳ lân gần bong ra rồi. Nhưng còn xài được.

Ron vừa vẩy đũa phép một cái thì cửa toa lại mở. Thằng bé mất cóc lại bước vào, nhưng lần này đi cùng nó là một đứa con gái. Cô bé mặc đồng phục Hogwarts mới toanh, cất tiếng hỏi:

- Có ai thấy một con cóc không? Neville mất một con cóc.

Giọng cô bé oang oang như giọng bà chủ. Tóc nâu dày xù, lại thêm mấy cái răng cửa to cồ cộ. Nhưng xét về mặt khách quan thì Eri thấy mặt cô bé này rất đáng yêu.

Ron nói:

- Hồi nãy tụi này đã nói với nó là không thấy rồi.

Nhưng cô bé không thèm nghe, chỉ nhìn chăm chú cây đũa phép trên tay Ron.

- A, đang làm phép hả? Coi nào!

Cô bé ngồi xuống. Ron hơi bị chựng lại:

- Ờ... được thôi.

Nó tằng hắng đọc thần chú:

Nắng trời, mật bơ, hoa cúc
Có con chuột ngu béo núc
Hãy biến nó ra màu vàng.

Ron vẫy cây đũa phép, nhưng không có gì xảy ra. Con Scabbers vẫn màu xám ngoét và tiếp tục ngủ li bì.

Cô bé nói:

-Bạn có chắc đó là câu thần chú thiệt không? Không ăn thua rồi chứ gì? Hồi trước tôi cũng có mấy câu, để thực tập ấy mà! Mà câu nào cũng linh nghiệm hết. Ở nhà tôi, không ai biết làm phép, thành ra lúc nhận thư gọi nhập học tôi ngạc nhiên quá chừng. Nhưng mà tất nhiên là tôi thích lắm, vì tôi nghe nói đây là trường phù thủy danh tiếng nhất. Tôi đã học thuộc lòng hết các sách giáo khoa rồi. Hy vọng như vậy là đủ theo học. Nhân tiện xin tự giới thiệu, tôi là Hermione Granger, các bạn là ai?

Con nhỏ nói tía lia rồi ngừng lại chờ đợi. Harry nhìn Ron còn qua bên Eri hầu như đưa mặt trơ trơ ra cảm giác nhẹ cả người khi thấy mặt Ron thộn ra, chứng tỏ cu cậu cũng không học thuộc lòng hết mọi cuốn sách trong chương trình học. Ron lầm bầm:

- Tôi là Ron Weasley.

-Eri Ains. -Giọng Eri như nhỏ đủ cho một người nghe.

Harry nói:

-Tôi là Harry Potter.

Hermione kêu lên:

-Thật hả? Tôi biết hết mọi chuyện về bạn, dĩ nhiên rồi! Tôi kiếm được vài cuốn sách đọc thêm, chuyện về bạn có ghi trong cuốn Lịch sử pháp thuật hiện đại, cuốn Thăng trầm của nghệ thuật Hắc ám và cuốn Những sự kiện phù phép lớn trong thế kỷ hai mươi.

Harry cảm thấy bàng hoàng cả người:

-Tôi ấy hả?

Hermione lại kêu lên:

-Trời đất! Bạn không biết gì hết sao? Nếu như tôi là bạn, thể nào tôi cũng phải tìm đọc tất cả những gì viết về tôi.

Thế rồi đột ngột cô bé chuyển giọng:

-À, mà có ai biết mình sẽ ở ký túc xá nào chưa? Tôi đã dọ hỏi cùng khắp rồi, nghé nói nhà Gryffindor là chỗ tốt nhất, tôi hy vọng được vô đó. Nghe nói chính cụ Dumbledore cũng từng ở Gryffindor. Nhưng mà nhà Ravenclaw cũng không đến nỗi tệ... À mà bạn ơi, bạn có dính lọ nơi mũi đó.

Hermione chỉ vào mũi Ron, cu cậu lấy ngón tay lau lau vết đen trên mũi. Eri khá ngạc nhiên khi cô bé đó chỉ ở điểm chi tiết như vậy và Eri liếc sang Harry-còn hơi ngỡ ngàng khi nổi tiếng đến mức nào.

-Cứ cho là cậu giống như một idol của giới phù thủy đi ha...

-Thôi đi Eri, mình chẳng vui khi nghe nó đâu.

Chuyến tàu sắp đến nơi, ba đứa nôn nao nhanh chóng lôi mấy gói kẹo cuối cùng vào túi áo. Đoàn xe lửa giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng hẳn lại. Người ta xô đẩy nhau, ùn ra cửa, đổ xuốn một sân ga nhỏ xíu, tối tăm. Harry rùng mình trong trời đêm lạnh buốt. Chợt lúc ấy, một bóng đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu lũ học sinh, và Harry nghe một giọng nói quen thuộc:

-Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây! Harry, khoẻ không?

Gương mặt lông lá của lão Hagrid hớn hở trên biển đầu người.

-Lại đây, đi theo ta! Còn học sinh năm thứ nhất nữa không? Bước cẩn thận! Học sinh năm thứ nhất, theo ta.

Eri nuốt ực nhìn lên khi lên thuyền, đôi mắt nó mở to ra khi nhìn thấy tòa lâu đài ở trước mắt.

Hogwarts, nó thực sự đã tới.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro