Chương 3 : Buổi lễ phân loại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa lâu đài tức thì mỏ ra. Một bà phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Bà có một gương mặt nghiêm nghị, đến nỗi ý tưởng đầu tiên nảy ra trong đầu Harry là chớ có mà lôi thôi với bà.

Lão Hagrid giới thiệu:

- Các học sinh năm thứ nhất đây thưa giáo sư McGonagall.

- Cám ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi.

Bà mở toang cửa. Sảnh trước rộng lớn đến mức Eri sém nữa choáng ngợp với tất cả mọi thứ, nó nhìn quanh nhìn quất như thể mọi thứ đều mới mẻ với nó.

Bọn trẻ theo giáo sư McGonagall băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến. Harry có thể nghe âm âm tiếng của hàng trăm giọng nói vang sau cánh cửa bên phải – có lẽ cả trường đang tập trung đâu đây. Nhưng giáo sư McGonagall lại đưa đám trẻ năm thứ nhất vào một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang. Chúng đứng túm vào nhau, nghểnh cổ ngóng chờ một cách hồi hộp lo âu.
Giáo sư McGonagall cất lời :

- Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi... với các bạn chung một ký túc xá. Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tao nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà – một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa. 

Giáo sư liếc qua thấy Neville đang ôm lấy con cóc mới bắt được, cu cậu xin lỗi một tiếng rồi quay về lại hàng học sinh, bà khẽ tằng hắng nói tiếp :

"Lễ phân loại sẽ bắt đầu diễn ra, nên các con sửa soạn đi nào."

Đột nhiên một giọng nói trẻ con phát ra :

-Quả là đúng! Như tất cả mọi người đã đề cập, Harry Potter đã đến Hogwarts.

Eri nhìn qua, đó là một thằng nhóc nhợt nhạt, có mái tóc vàng vuốt ngược ở phía sau-thoáng qua nó nghĩ thằng nhóc trông khá đẹp trai nếu như mỏ không hỗn. Thằng nhóc giới thiệu hai thằng to béo đứng sau nó.

-Đây là Crabbe và Goyle, còn tôi là Malfoy. Draco Malfoy.

Draco Malfoy giới thiệu chính bản thân mình ở trước mặt Harry. Ron không khỏi bật cười, Malfoy nhíu mày :

-Bộ tên tao buồn cười lắm hả? Tên mày sao? Tao không thèm hỏi luôn đó, tóc đỏ, mang mấy bộ đồ cũ vá lại, chắc chắn mày là Weasley. -Rồi thằng nhóc quay sang phía Harry :- Cậu ấy, sau này cậu sẽ có nhiều người bạn thuộc gia tộc thượng đẳng hơn gấp mấy lần nhiều, cậu đâu có muốn tầm thường phải không? Chuyện đó tôi có thể giúp được.

Malfoy chìa tay ra như muốn Harry bắt, nhưng cậu chỉ nhàn nhạt trả lời :

-Cảm ơn, nhưng tôi tự biết bản thân đúng sai ở chỗ nào.

Câu nói của cậu làm thằng nhóc đứng đơ ra, cho đến khi giáo sư chạm nhẹ một cái bảo chuẩn bị thôi. Lúng túng vụng về như thể hai chân đã hóa thành chì, Harry đứng vô hàng, sau lưng Eri (nó bất ngờ khi bị đẩy lên). Ron đứng sau lưng Harry, và cả bọn nối đuôi ra khỏi phòng, băng ngang hành lang, xuyên qua vài cánh cửa đôi nũa rồi mới bước vào đại sảnh đường.

Trong mắt nó chưa từng tưởng tượng nổi có một nơi nào lạ lùng và lộng lẫy đến như vậy. Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với những ngọn nến chập chờn thắp bên trong. Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc. Để tránh những ánh mắt nhìn chằm chằm, nó ngước nhìn lên phía trên và thấy vòm nhà đen như nhung rắc đầy những vì sao. Thật khó mà tin nồi phía trên cao kia lại là một cái trần nhà và đại sảnh đường ắt hẳn phải ăn thông với bầu trời.

Hermione thì thầm khi đứng bên cạnh Eri :

-Bạn biết đó, trần nhà không phải thực đâu, nó được yểm bùa cho giống trời đêm bên ngoài, mình đã đọc về nó trong "Hogwarts, một Lịch Sử."

-À ừm... -Eri chẳng biết nói gì ngoài gật đầu, thú thiệt nó có biết cái quái gì đâu. Không khác gì như một đứa nhà quê mới lên tỉnh cả.

Đối diện trước mắt là một chiếc ghế đẩu cùng một cái mũ chóp cũ kỹ, giáo sư nhanh chóng bảo :

-Các em chờ thành hàng dọc ở đây nhé. Khi ta gọi tên ai thì hãy bước lên phía trước.

"Hermione Granger."

Hermione bước tới, bà đặt chiếc mũ lên đầu cô bé, mũ phát ra một giọng nói làm Eri giật mình trông như giọng của một người đàn ông.

-À, đúng thế, đúng đúng. Được rồi, GRYFFINDOR!

Cả dãy bàn Gryffindor chúc mừng cho Hermione vào nhà bọn họ, khi bà đọc tên Malfoy, nó bước đến nhưng khi mũ mới đặt lên phía tóc gần chút thì đã vang lên :

-SLYTHERIN!

Thằng nhóc mỉm cười và nhập bọn với Crabbe và Goyle, lúc này Ron mới thì thầm :

-Mấy phù thủy xấu xa đều thuộc nhà Slytherin hết đó.

"Grainne Garcia."

Một đứa con gái mái tóc màu tím nhạt cùng đôi mắt xanh đeo kính bước tới, chiếc mũ đặt lên đầu cô bé, mũ nói :

-À ha, một đứa con gái nhà Garcia, hmm, mi sẽ là điều kì diệu nhất trong đám đó đấy, nếu vậy thì SLYTHERIN!

Cả dãy bàn Slytherin vỗ tay chúc mừng cô bé đến gia nhập.

"Ronald Weasley."

Ron bước tới, chiếc mũ vang lên với giọng đắc thắng :

-Ha, thêm một anh chàng nhà Weasley. Ta biết sẽ phải làm gì với mi rồi. GRYFFINDOR!

Ron thở phào khi bước tới dãy bàn gia nhập cùng với các anh trai của mình, miệng Harry nhoẻn cười và Eri nuốt ực đang theo chiều suy nghĩ :

"Mà mình không rõ mình ở nhà nào... mình không biết gia tộc mình đã từng theo nhà số đông hay có vài người theo riêng lẻ nữa. Cơ mà nếu mình xin vô nhà nào đó có thể khiến mình dễ thở được không nhỉ? Lo quá đi..."

"Harry Potter."

Khi Harry bước tới, nó nghe tiếng xì xầm nổi lên khắp bốn phía.

-Có phải cô giáo mới gọi Potter không?

-Có phải cô giáo mới gọi Harry Potter không?

Điều cuối cùng mà Harry nhìn thấy trước khi chiếc nón sụp xuống che mất đôi mắt cảu nó, là cả sảnh đường đầy nhóc người đều đang hướng mắt nhìn về nó. Harry chờ đợi.

Nó nghe một giọng nói bên tai:

-Chà! Khó đây! Rất khó. Can đảm có thừa... Trí tuệ cũng không kém... Lại có năng khiếu, ái chà, có tài đấy quỷ thần ơi, và khát vọng khẳng định chính mình nữa chứ! Hay thật! Thế mi muốn ta phân mi vô loại nào hả?

Harry nắm chặt ghế mà nghĩ:

-Đừng vô Slytherin. Đừng vô Slytherin!

-Không chịu Slytherin hả?

Giọng nói bên tai lại vang lên nho nhỏ.

-Mi có chắc không đó? Vô đó mi có thể trở thành vĩ đại, mi biết đấy, trong đầu mi có tất cả rồi và Slytherin sẽ giúp mi trỏ thành vĩ đại, chắc chắn như vậy... Không hả? Được thôi, nếu mi đã dứt khoát thì tốt hơn là về... GRYFFINDOR!!

Harry nghe cái nón xướng lên từ cuối cùng đó thật lớn cho cả sảnh đường cùng nghe. Nó giở nón ra và bước về phía bàn của Gryffindor, chân còn run. Nó đang lâng lâng cảm thấy nhẹ nhỏm khi không bị chọn vào Slytherin, đến nỗi không nhận thấy tiếng reo hò cổ vũ cho nó lớn hết thảy từ nãy đến giờ. Huynh trưởng Percy đứng dậy bắt tay nó nồng nhiệt, trong khi hai anh em sinh đôi nhà Weasley gào lên:

-Tụi mình có Harry Potter rồi! Tụi mình có Harry Potter rồi!

Và bây giờ chỉ còn mấy đứa chưa phân loại, trong số đó có Eri.

"Eri Ains."

Lúc này Harry khẽ lấy hai tay làm dấu hiệu cầu nguyện cho nó về phía nhà Gryffindor. Eri run cầm cập bước đến để mũ lên đầu nó :

-Ta biết này! Thứ như mi nên ở... GRYFFINDOR!

Harry vỗ tay như điên, Eri bước đến với vẻ mặt như mới thoát hồn xong, nó đến chọn chỗ và lúc này giáo sư McGonagall cuộn bản danh sách lại và cất nón phân loại đi.

Harry ngó mấy cái dĩa bằng vàng trống không. Bấy giờ mới nhận ra là mình đang đói cồn cào. Cái bánh bí ngô mà nó ăn hết trên tàu lửa hình như đã tiêu hoá mấy đời.

Cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây.

Cụ nói:

-Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!

Cụ ngồi xuống. Moi người vỗ tay hoan hô. Eri ngơ ngác không kịp hiểu với đống suy nghĩ đang chạy loạt trên đầu, nhưng mùi hương thức ăn đã kéo nó ra khỏi đống suy nghĩ đó cùng với nhiều món ăn được đặt lên làm cho Eri thèm : thịt cốt lết, đùi trừu, xúc xích, thịt ba chỉ và bít tết, khoai tây luộc, khoai tây nướng, khoai tây chiên, bánh mì Yorkshire, đậu, cà – rốt, nước chấm, sốt cà chua, và... chắc để cho quái dị, có cả những con bọ the.

Eri liền ăn mỗi thứ một ít, đủ đảm bảo nó sẽ no bụng vào bữa tối nay, nó nghe được đống chuyện phiếm đến từ mấy nhóc phù thủy khác.

-Tôi nửa này nửa kia, ba tôi là dân Muggle. Mẹ tôi không hề nói cho ba tôi biết bà là dân phù thủy. Khi cưới nhau rồi, ba tôi mới biết. Một cú sốc ghê gớm cho ổng.-Thằng nhóc tên Seamus Finnigan nói.

Cả đám bật cười, quay sang bên câu chuyện Neville thì ra nó là phù thủy thuần chủng được bà nội nuôi dạy, Eri quan sát bên phía Hermione đang chăm chú nghe Percy đưa ra mấy lời khuyên nghe giảng trong những bài học sắp tới, nó nhìn thấy được con ma có tên là Nick-suýt-mất-đầu nói về việc năm nay lấy được cúp nhà rồi có gì đó oán hận với nhà Slytherin.

Eri nhìn qua nhiều giáo viên đang trò chuyện, bỗng dưng thấy được một giáo viên có mái tóc đen ngắn, bê bết như mấy ngày chưa gội đầu, rất nhanh, rất đột ngột, cái ông giáo mũi khoằm, qua cái khăn vành của giáo sư Quirrell, nhìn thẳng vào mắt Harry. Một cơn đau thốn nhói lên từ vết thẹo trên trán Harry.

-Ối!

Harry xoa tay lên trán. Percy hỏi:

-Chuyện gì vậy?

-Kh... không có gì.

Cơn đau lại biến đi trong chớp mắt. Nhưng điều mà Harry nhận được ngay khi bắt gặp cái nhìn của ông giáo sư mũi khoằm kia thì không dễ dàng đi qua. Harry có cảm giác là ông không thích nó chút nào. Nó hỏi Percy:

-Người đang nói chuyện với giáo sư Quirrell là ai vậy?

-A, em đã biết giáo sư Quirrell rồi hả? Hèn gì ông ấy có vẻ bồn chồn đến thế. Người kia là giáo sư Snape. Ông dạy môn độc dược, nhưng ông chẳng muốn dạy môn đó. Ai cũng biết là ông muốn giành côn việc của giáo sư Quirrell. Ổng rành kinh khủng về nghệ thuật hắc ám, ông Snape ấy.

Eri khẽ nhìn qua phía giáo sư tên Snape đó, ổng không thèm nhìn lại về phía Harry nữa-nó cảm giác như ổng đang giận cá chém thớt lên một ai đó để cậu thay thế, nhưng mà nó hơi rén rén chút về chuyện này.

Cuối cùng bữa ăn tráng miệng cũng xong. Giáo sư Dumbledore lại đứng lên cả sảnh đường im lặng.

- E hèm! Chỉ vòi lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên khoá gởi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy.

Nói tới đó, đôi mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn anh em sinh đôi nhà Weasley, rồi cụ tiếp tục:

-Tôi cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó.

Harry bật cười, nhưng cả đám chỉ có vài đứa cười được như nó. Nó thì thào hỏi Percy :

-Cụ ấy nói nghiêm túc chứ hả?

Percy cau mày trước những lời giáo huấn của cụ Dumbledore:

-Phải, nghiêm túc đó! Cũng hơi lạ, bởi vì cụ Dumbledore thường nói rõ lý do chúng ta không được phép đi đâu đó. Thí dụ như không được vào rừng vì đầy thú dữ nguy hiểm. Còn vụ này... anh nghĩ ít nhất cụ cũng nên nói cho các huynh trưởng biết.

-Hóa ra là vậy, tầng thứ ba có chỗ cấm, rừng kia là rừng cấm... hiểu rồi.-Eri tự nhủ ghi nhớ trong bản thân mình.

Sau bữa tiệc, đám nhóc năm nhất loắt thoắt đi theo sự chỉ dẫn của các huynh trưởng. Eri ngó nghiêng ngó dọc thấy mấy bức tranh biết tự động làm nó xém nữa lùi lại. Khi tới được cửa vào phòng sinh hoạt chung, nó thấy được một con yêu tinh tên là Peeves đang giỡn tò te cho đến khi Percy nạt rằng sẽ gọi nam tước đẫm máu đến làm yêu tinh lè lưỡi chạy biến.

Cuối hành lang có treo bức chân dung một người đàn bà mập ú mặc áo lụa hồng. Bà hỏi:

- Mật khẩu?

Percy đáp:

- Caput Draconis.

Búc chân dung tự lách mình qua một bên, để lộ một lỗ tròn trên tường. Tất cả chui vào, Neville cần phải có người đỡ một chân lên mới chui qua được. Thế là họ đã vào gian phòng chung của nhà Gryffindor, một căn phòng tròn ấm áp đầy những chiếc ghế bành êm ái.

Percy đưa mấy đứa nữ sinh qua một cánh cửa về phòng ngủ riêng, Eri đi theo đó, tới phòng ngủ, mấy nữ sinh nó quen được là Hermione, Parvati Patill và Lavender Brown, mà Eri chẳng để tâm gì mấy, nó quyết định chui vào giường ngủ-xét về vấn đề bạn bè, nó bị hãi trong chuyện giao tiếp nữa mà.

===

Trong đồng nhân này tui sẽ trộn nguyên tác xen lẫn phim, ngoại hình các nhân vật dựa vào phim mà ra.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro