Chương 4 : Những buổi học và lần rén đầu tiên của Eri

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu là buổi đầu nó sẽ là một sự phấn chấn của mỗi học sinh khi được khám phá vào thế giới pháp thuật đầy kì diệu của chúng nó. Nhưng đối với một đứa như Eri, đây sẽ là một sự áp lực cực mạnh.

Trong đầu Eri không khỏi lo lắng khi nó đi với Harry và Ron, những tiếng thì thào phát ra từ dãy hành lang cho đến phòng sinh hoạt chung. Một sự trung tâm chú ý? Eri chưa hề mong muốn nó, nó chỉ đi chung với hai đứa bạn mới quen biết cho đỡ bỡ ngỡ hơn thôi chứ nằm mơ nó thèm mấy cái thứ này.

Lần trải nghiệm đầu tiên của Eri, xém nữa đã không có gì tốt đẹp mấy. Đi tới tận một trăm bốn mươi hai cái cầu thang chuyển động đủ làm nó suýt nữa là chóng mặt ngất mà nó nhận ra ngay tức thì ở mấy cầu thang nó nên tránh : loại cầu thang hẹp, ọp ẹp; có cầu thang đến ngày thứ sáu thì dẫn đến một nơi khác hẳn những ngày thường; có cầu thang lại biến mất nửa chừng và người ta đi tới đó phải biết mà nhảy qua. Lại có những cánh của không chịu mở ra nếu không nếu không xin xỏ một cách lễ phép, hay không gõ đúng một điểm nào đó trên cửa. Và có những cánh cửa không hẳn là cửa, mà chỉ là những bức tường chắc chắn trông như cửa. Cũng rất khó mà nhớ nổi vị trí của các đồ vật, vì hình như chúng tự do di chuyển lung tung. Mấy người trong tranh treo tường thì cứ bỏ cái khung mà đi thăm viếng lẫn nhau.

Mấy con ma cũng chẳng được tích sự gì. Chỉ giỏi làm người ta giật cả mình, nhất là khi đang loay hoay mở cửa thì chúng vèo vèo bay xuyên qua. Chỉ có ma Nick suýt mất đầu là tử tế, luôn luôn vui vẻ chỉ cho đám học trò mới của Gryffindor đi đúng hướng. Eri phải cúi đầu cảm ơn ông ma này mấy lần-chứ còn mấy con ma khác?

Nó chạy sang chỗ khác liền.

Ông giám thị Filch là người mà Eri không bao giờ muốn tiếp xúc nhất, có cái lần ông nhìn nó với cặp mắt làm nó muốn bay màu ngay tại chỗ. Cộng thêm việc hồi trước nó cùng Harry lẫn Ron xui xẻo đụng đầu ông ngay bữa sáng đầu tiên. Ông bắt gặp ba đứa đang ra sức đẩy một cánh cửa, và không may cho chúng, cánh cửa đó hóa ra là lối vào một hành lang cấm trên tầng thứ ba. Ông nhất định không tin là ba đứa nhỏ đi lạc, cứ khăng khăng cho là chúng có ý đồ đột nhập khu cấm địa. Ông toan nhốt ba đứa vô hầm, thì may thay, giáo sư Quirrell đi ngang và thế là thoát nạn. 

Ông Flich có một con mèo tên là bà Norris, một sinh vật gầy khẳng khiu, lông xám như bám đầy bụi, mắt lồi sáng như bóng đèn, hệt như mắt ông Flich. Một thân một mình, bà Norris đi tuần tra dọc các hành lang. Chỉ cần ai đó thò một ngón chân qua khỏi lằn ranh qui định, là bà Norris lập tức chạy đi mét ông giám thị Flich ngay. Ông Flich sẽ xuất hiện liền, thở khọt khẹt, chỉ trong vòng hai giây, bởi ông biết rành những lối đi bí mật trong lâu đài hơn bất kỳ ai (có lẽ chỉ thua hai anh em sinh đôi nhà Weasley), và cũng giống như mọi con ma ở đây, ông có thể hiện ra bất thình lình, ngay trước mũi. Tất cả học sinh đều ghét ông Flich, và đứa học trò nào cũng khao khát được đá cho bà Norris một cái ra trò.

Có một lần Eri lỡ chân đạp đuôi bà Norris khiến bà kêu meo một tiếng thật lớn, nó hú hồn chim én chạy nhanh tốc biến xa bay và vào thẳng phòng học để trốn đi-may mà nó vào đúng giờ.

Đôi khi phép thuật lại làm nó cảm thấy thú vị hơn thế nhiều.

Vào lúc đêm mỗi thứ tư, bọn trẻ phải nghiên cứu bầu trời bằng kính viễn vọng, học tên các vì sao, và quan sát chuyển động của các hành tinh. Mỗi tuần ba lần chúng phải ra nhà kính phía sau lâu đài để học về các loại dược thảo với một bà phù thủy mập mạp, mặc đồ màu vàng gọi là giáo sư Sprout.

Ở đó chúng học cách chăm sóc các loại cây cỏ lạ và nấm mốc lạ, tìm hiểu xem mấy thứ đó dùng để làm gì.

Lớp học chán nhất là lớp lịch sử pháp thuật. Đây là lớp duy nhất do một con ma dạy. Giáo sư Binns đã già lắm rồi, có khi còn ngủ gục trước lò sưởi phòng giáo viên, sáng hôm sau thức dậy vội vã đến lớp, bỏ quên cả cái xác mình lại trong phòng. Giáo sư Binns cứ giảng và giảng, bọn trẻ cứ cặm cụi ghi và ghi những cái tên và những ngày tháng, rồi lẫn lộn những Emeric quỉ sứ với Uric gớm ghiếc.

Thầy giáo dạy môn bùa mê, giáo sư Flitwick, là một phù thủy nhỏ xíu, phải đứng trên một đống sách mới nhìn qua được mặt bàn giáo viên. Vào buổi học đầu tiên của môn này, giáo sư bắt đầu bằng cách điểm danh. Khi gọi tới tên Harry Potter, ông kêu lên kích động và té lăn đùng xuống. (Điều này làm Eri giật mình).

Giáo sư McGonagall thì lúc nào cũng khác người. Harry hoàn toàn đúng khi nghĩ là không nên lôi thôi với bà. Nghiêm khắc và thông minh, bà thuyết cho đám học trò liền một bài ngay vào cái phút đầu tiên của buổi đầu tiên. Bà nói:

-Thuật biến hình là một trong những phép màu nguy hiểm nhất và phức tạp nhất mà các con sẽ học ở Hogwarts. Bất cứ ai quậy phá trong lớp sẽ bị đuổi ra và không bao giờ được trở lại. Ta báo trước rồi đó.

Sau đó bà biến cái bàn giáo viên thành con heo, rồi biến nó trở lại thành cái bàn. Bọn trẻ bị kích động hết sức và chỉ muốn bắt tay vào làm ngay. Nhưng chúng cũng sớm nhận ra rằng, để biến từ đồ vật thành thú vật thì thì phải còn lâu. Sau khi ghi chép rất những nhiều công thức rối rắm, bọn trẻ được phát ấy que diêm để học cách biến diêm thành kim. Cuối buổi học chỉ có một người biến được diêm thành một cái không phải là diêm, đó là Hermione. Giáo sư giơ cái que của Hermione cho cả lớp xem: nó có màu bạc và hơi nhọn ở một đầu, rồi bà nở một nụ cười hiếm hoi với Hermione.

Eri cũng có làm được, dù cây kim hơi lệch theo một góc mũi tên, Harry khẽ vỗ về nó nói không sao đâu mà.

Lớp học mà ai cũng sốt ruột chờ đợi là lớp chống lại nghệ thuật hắc ám. Nhưng những bài giảng của giáo sư Quirrell hoá ra lại khá nực cười. Lớp học của ông nồng nặc mùi tỏi. Người ta đồn là ông xài tỏi để xua đuổi bọn ma cà rồng ông đã gặp ở Rumani mà bây giờ ông vẫn sợ có ngày chúng mò lại thăm. Giáo sư nói với bọn trẻ là cái khăn vành quấn đầu của ông là quà tặng của một ông hoàng châu Phi để tạ ơn ông đã giúp hoàn thân thoát khỏi một con yêu tinh cái. Bọn trẻ nghe mà không tin lắm. Vì một lẽ, khi Seamus sốt sắng hỏi ông đã chiến thắng con yêu tinh cái như thế nào thì ông đỏ mặt và nói lảng qua chuyện thời tiết. Mặc khác, bọn trẻ để ý thấy từ cái khăn vành đội trên đầu ông toả ra một mùi rất tức cười. Hai đứa sinh đôi nhà Weasley thì khăng khăng cho rằng cái khăn ấy nhồi đầy tỏi, giáo sư Quirrell đội là để tự bảo vệ mình mọi lúc mọi nơi.

Eri nhìn qua nhìn lại, hóa ra một đứa như nó cũng có thể chạy theo một góc độ nào đó vẫn đủ theo kịp bạn bè. Nhưng nó nhớ ra một thứ mà nó cần phải giúp đỡ Harry trong những lần cậu đã giúp nó, nó khều tay Harry :

-Nè, Harry!

-Sao vậy Eri?

-Cho tui mượn vở ghi bài Độc Dược của cậu được không?

Harry hơi ngớ ra :

-Nhưng mà Eri nè, tụi mình đã có gì đâu...

-Cho tui mượn đi mà, lát tui trả cho.

Harry thấy bộ dạng này liền đưa vở, Eri nhanh chóng ghi vào những câu hỏi và đáp án để giúp cậu có thể chuẩn bị trước. Nó đã từng nghe qua giáo sư Snape là người khá là thiên vị Slytherin, mà nó nhìn mặt ổng thì nó lại rén ngang.

Vừa lúc đó thư đến. Harry giờ đã quen với chuyện không bao giờ nhận được thư.

Nhưng nhớ lại buổi sáng đầu tiên, nó thật sự bị sốc, khi chứng kiến hàng trăm con cú túa vào đại sảnh đường giữa buổi điểm tâm, bay khắp nơi trên những cái bàn mà tìm chủ nhân, rồi thả xuống những phong thư và bưu kiện.

Cho đến giờ, con Hedwig chưa mang về cho Harry một bức thư nào. Thỉnh thoảng nó cũng bay vào tới đậu trên vai Harry, nhưng là để mổ nhẹ một cái vào tai chủ nhân, xin một miếng bánh mì nướng trước khi bay về ngủ trong chuồn cú chung với những con cú khác trong trường.

Kể cả con Nigin của Eri cũng vậy, nó đậu lên đầu Eri, mổ vào trán nó kêu đau điếng đến khi Eri đưa cho nó một mẩu bánh mì có mứt bơ thì mới bay đi.

Tuy nhiên sáng nay, con Hedwig sà xuống giữa hũ đường và hũ mứt để thả một lá thư vào dĩa của Harry. Harry mở thư ra đọc ngay tức thì. Bức thư viết bằng những dòng chữ ngoằn nghèo sau:

Harry thân mến!
Ta biết trưa thứ sáu con được nghỉ, vậy con có muốn đến uống một tách trà với ta vào lúc bà giờ không? Ta muốn nghe con kể về tuần lễ đầu tiên con đi học. Hãy bảo Hedwig hồi âm cho ta.

Hagrid.

Harry mượn chiếc lông chim của Ron, viết ngay mấy chữ lên mặt sau lá thư:

- Vâng, cháu rất vui lòng. Hẹn gặp lại bác sau.

Con Hedwig lập tức mang thư bay đi. 

Lớp độc dược được học dưới một cái hầm lạnh buốt, lạnh hơn những phòng chính trên lâ đài nhiều, làm bọn học trò rởn cả tóc gáy. Đã vậy lại còn thêm những đám côn trùng li ti bay lăng quăng trong các ống nghiệm thủy tinh, đầy bốn bức tường.

Thầy Snape cũng giống thầy Flitwick, bắt đầu buổi học bằng cuộc điểm danh. Và cũng như thầy Flitwick, ông dừng lại ở cái tên Harry Potter.

-À, phải rồi. Harry Potter. Một tên tuổi lừng lẫy mới của chúng ta.

Giọng ông dịu dàng. Malfoy và hai thằng bạn, Crabbe và Goyle, che miệng cười khẩy. Thầy Snape điểm danh xong thì ngước nhìn cả lớp. Mắt ông cũng đen như mắt bác Hagrid, nhưng chúng không hề ấm áp như mắt bác Hagrid. Chúng lạnh lùng và trống rỗng, làm người ta liên tưởng đến những đường hầm tối om. Thầy Snape bắt đầu:

-Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược.

Giọng thầy không to, thật ra chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút, nhưng bọn trẻ lắng nghe không sót một lời. Thầy Snape có biệt tài như giáo sư McGonagall là không cần phải mất công mà vẫn giữ được lớp học im lặng như tờ.

-Vì trong lãnh vực này không cần phải vun vẫy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làng hương thoang thoảng; cũn chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy... Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy.

Eri sợ ngang đến mức nó có thể cứng đơ cả khắp cơ thể để nằm gục ngay tại chỗ, nó ngồi cùng bàn với Harry và một cô gái tóc tím nhạt trong khi Ron cùng bàn với Hermione. Nó sợ giọng ông không khác gì như tử thần mời gọi sang thế giới bên kia, nhưng nó muốn chứng minh rằng nó hoặc bạn của nó không phải là đứa đầu bò.

Thầy Snape đặt câu hỏi cho Harry ngay lập tức mà nó giật mình :

-Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?

Harry ấp a ấp úng một hồi, rồi cúi xuống nhìn vở, có ghi câu trả lời do chính Eri viết ra, cậu mạnh dạn nói :

-Liều thuốc "cơn đau của cái chết" đang sống, một loại thuốc ngủ cực mạnh.

Eri thở phào một tiếng nhẹ nhõm, may mà nó có ghi ra giúp được.

-Nếu ta muốn tìm cho ta một be – zoar thì mi sẽ tìm ở đâu?

-Ở bao tử dê, nó sẽ giải rất nhiều loại độc.

-Thế cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?

-Không khác nhau, chúng là một ạ, thưa thầy.

Phòng học hầm bây giờ rất chi là tĩnh lặng, Malfoy há hốc ra không ngờ rằng Harry có thể đáp lại một cách trơn tru như vậy, Ron giơ ngón cái lên với vẻ "làm tốt lắm", Hermione cũng hạ cánh tay xuống và Eri vẻ mặt như mới hoàn hồn lại xuống. Thầy Snape nhìn với ánh mắt một hồi, trầm giọng :

-Hừ, vậy là còn biết chuẩn bị bài. Tụi bây, nghe xong rồi sao không ghi chép lại?

Cả lớp liền ghi ghi chép chép, Harry nhìn sang Eri với một ánh mắt biết ơn dù Eri chỉ xua tay với vẻ "Bình thường mà."

Lần tiếp theo thực hành trông có vẻ nhẹ nhõm hơn so với mong đợi, Eri dù may mắn chuẩn bị bài làm thử phải xém nữa giật bắn mấy lần khi thầy Snape kiểm tra qua lại với nhóm nó làm chung với Harry, may mà nữ sinh nhà Slytherin chung bàn này còn tử tế chỉ ra mấy phần- nên ánh nhìn của thầy không nhìn qua nhóm nó nữa.

Thế là thoát nạn, Eri muốn cảm tạ ông bà trên trời cao đã phù hộ cho nó qua ải được.

Cả ba đứa ra khỏi lâu đài lúc ba giờ kém năm, băng qua sân. Lão Hagrid sống trong một căn nhà gỗ bé nhỏ bên kia khu rừng cấm. Trước nhà có một cái ná và một đôi giày cao su.

Khi Harry gõ cửa, bên trong vang lên tiếng lục đục rồi tiếng chó chồm lên sủa. Kế đến giọng lão Hagrid vang lên ồm ồm:

- Quay lại, Fang. Quay lại.

Gương mặt to lớn và lông lá của Hagrid thò ra liền sau tiếng két của cánh cửa bị kéo mạnh.

- Chờ tí. Quay lại, Fang.

Lão nắm vòng đeo cổ của một con chó săn đen khổng lồ, cố gắng giữ yên nó cho ba đứa trẻ bước vào nhà.

Bên trong chỉ có một gian buồng. Thịt sấy và thịt chim trĩ treo lũng lẳng trên trần, một cái ấm đồng đang sôi trên bếp lửa, và ở một góc phòng là một cái giường khổng lồ chất một đống chăn vá.

Lão Hagrid thả con Fang ra, bảo:

-Cứ tự nhiên như ở nhà đi các cháu.

Con Fang này như chủ nó, ngoài dữ tợn nhưng rất thân thiện. Nó toan liếm mặt Eri, Harry giới thiệu :

-Đây là Ron và Eri.

Lão Hagrid đang rót nước sôi vào một cái ấm trà to, vừa liếc mấy nốt tàn nhang trên mặt Ron vừa bảo:

-Một đứa nữa của nhà Weasley hả? Ta đã tiêu hết nữa đời ta chỉ để rượt đuổi hai thằng anh cháu ra khỏi khu rừng cấm đấy. Và đứa này là hậu duệ cuối cùng của gia tộc Ains đã bị tuyệt chủng rồi đúng không?

Lão nhìn qua Eri, nó gật đầu một tiếng lí nhí dạ.

Lão Hagrid bày mấy cái bánh cứng như đá ra dĩa mời ba đứa. Những cái bánh này đủ sức làm gãy bất kỳ cái răng nào, nhưng ba đứa vừa phải làm như ăn ngon lắm vừa đua nhau kể cho lão về những bài học đầu tiên của mình. Con Fang tì mõm lên gối Harry và nhiễu nước miếng khắp tấm áo chùng của cậu.

Cả Harry, Ron lẫn Eri đều khoái chí khi nghe lão Hagrid gọi ông giám thị Flich là lão già đó.

-Còn con mèo đó, bà Norris, ta đã định cho Fang độp nó từ lâu rồi. Các cháu biết không? Mỗi lần ta có việc đi vô trường là con mèo đó theo ta khắp nơi. Không thể nào thoát được nó. Chắc lão Flich biểu nó làm vậy.

-Eri có lần giẫm phải đuôi con mèo đó bác.-Ron kể làm Eri hú hồn.

-Ôi trời con bé này ngó vậy chứ lá gan ngang bằng trời nha.-Lão Hagrid cười ha ha đập lưng nó một phát làm nó suýt té chóng vỏ.

-Dạ cháu không biết bác đang nói thật hay giỡn nữa...-Eri rụt rè đáp lại.

Đôi lúc trong đầu Eri đang nghĩ nhiều điều, nhưng nó nghĩ rồi sẽ ổn.

Nó nghĩ vậy.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro