Chương 10: Hành lang cấm và chó ba đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi cấm túc với giáo sư Snape hóa ra không tệ đến thế, đến tầm chín giờ, khi xử lí xong hết đám nanh rắn và tầm ma khô, giáo sư đích thân đuổi hai đứa khỏi văn phòng. Hai đứa đều không nén nổi một cái ngáp dài.

Khi cả hai đi qua hành lang để về hầm Slytherin, Malfoy đột ngột hỏi tôi:
- Sao mày lại chơi với tụi Potter và Weasley?
Tôi không thèm nhìn nó, đáp:
- Sao tao phải trả lời mày hả Malfoy? Cần thiết cho mày để kiếm chuyện tao hả.

Thằng Malfoy có vẻ lúng túng, nó nói:
- Kh, không, tao chỉ là, hai thằng đó đâu đáng để mày chơi cùng, mày có thể đi cùng tao. Dù gì mày cũng là một quý tộc thuần huyết.

Tôi dừng bước, quay mặt lại nhìn đăm đăm vào Malfoy:
- Và mày sỉ nhục họ hả? Mày muốn biết đúng không? Bởi vì cả nhà Slytherin không thèm đi với tao, họ cô lập tao. Đừng làm vẻ mặt đó, mày biết thừa mà.

Hừ lạnh một cái, tôi lướt ngang qua Malfoy,

- Chà, giờ thì mình cần tìm nhà vệ sinh trước khi về hầm Slytherin. Tôi rầu rĩ vuốt vuốt mái tóc đen, hơi hối hận. Từ khi tôi bắt đầu vô Slytherin, hầu hết mấy đứa con gái hiếm hoi cùng năm đều cô lập tôi. Quái quỷ thiệt, tôi đâu có muốn vô Sltherin chớ, tất cả là tại cái mũ phân loại chết tiệt. Chỉ vì ba tôi từng vô Slytherin, và cái nón nghĩ tôi phù hợp với cái nhà đó. Thú thật là tôi có hơi động tâm trước lời đề nghị của Malfoy, nhưng cậu ta quá kiêu ngạo, và Harry và Ron là hai đứa bạn đầu tiên của tôi ở Hogwarts.

Có tiếng động cuối hành lang, chắc là của ông giám thị Filch, ôi trời. Trời tối nhập nhèm, tôi giơ tay lau mặt, vấp vào cái gì đó rồi ngã sấp ra đường.
- Cái quỷ gì vậy...
-Suỵt, Brenna, là cậu đó hả?

Tôi kinh ngạc, Harry, Ron, Longbottom và Granger núp sau tường,
- Gì vậy trời, mấy bồ làm gì ở đây, ông Filch đang đi kiểm tra lâu đà..
Harry kéo tôi thụt vào trong tường, và Ron nói:
- Cả bồ nữa, bồ cũng đi lêu bêu vào buổi đêm thế này.
Tôi cự nự:
- Nếu bồ không biết thì tối nay thầy Snape bắt mình phải cấm túc và

Granger rít lên:
- Im nào, ông Filch đang đến gần.
Harry thì thầm:
- Không kịp nữa rồi mấy bồ, chạy thôi.

Năm đứa chạy thục mạng, men theo mấy bộ giáp và ánh trăng để tìm đường.
Chúng chui ra sau một tấm thảm treo tường và thấy mình đang đứng trước một lối đi bí mật. Lần theo lối đó mà đi dần tới phòng học Bùa mê, cách phòng Truyền thống khá xa, cả dặm.

Harry dựa lưng vào bức tường lạnh, quẹt mồ hôi trán, thở hổn hển:

- Chắc thoát ổng rồi.

Neville gập đôi người lại, thở khò khè, phun phì phì. Granger hổn hển, ôm lấy ngực:
- Tôi... đã... bảo...

Ron nói:

- Mình phải quay về tháp Gryffindor ngay, càng nhanh càng tốt.

Granger nói với Harry:

- Malfoy nó lừa bạn! Bạn thấy chưa? Nó không hề đến chỗ hẹn. Chắc nó bắn tin cho thầy Filch nên thầy mới biết có người trong phòng Truyền thống.
Harry nói:
- Thôi, đi thôi.

Nhưng mọi việc không dễ dàng như vậy. Chúng vừa mới đi được vài bước thì cái nắm đấm cửa bỗng rung cành cạch, rồi một vật gì đó nhào vô phòng, chắn ngay trước mặt chúng.

Đó là Peeves. Nó liếc nhìn cả bọn, tỏ ra khoái trá cực kỳ, rồi bật cười the thé.

- Làm ơn im đi Peeves. Anh làm tụi này bị đuổi học mất!

Peeves cười sằng sặc:

- Nửa đêm mà đi lang thang hử, bọn lính mới tò te? Chà... chà... chà, quậy quá, quậy dữ à nghe! Tụi bây bị bắt cho mà coi!

- Xin anh, nếu anh đừng bán đứng tụi này thì tụi này sẽ không bị bắt.

Peeves lên giọng thánh thiện, nhưng ánh mắt lại long lanh tinh quái:

- Phải báo cho thầy Filch biết chớ. Phải báo thôi. đó là làm việc tốt cho tụi bây đó, có biết không?

Ron nổi quạu:

- Tránh ra! - Ôi không, Ron, đừng. Tôi ré lên.

Nó xô Peeves ra, và đây là một sai lầm khủng khiếp. Peeves rống lên:

- HỌC SINH TRỐN NGỦ! CÓ HỌC SINH TRỐN NGỦ TRONG HÀNH LANG BÙA MÊ.

Chuồi qua cánh tay Peeves, cả năm đứa chạy bán mạng, thẳng tới cuối hành lang thì đâm đầu vào một cánh cửa. Cửa khóa. Cả bọn đẩy cánh cửa một cách tuyệt vọng. Ron rên rỉ:

- Tiêu rồi. Tụi mình hết cách rồi. Thế là xong!

Từ đây, bọn chúng có thể nghe tiếng bước chân thầy Filch đang chạy thật nhanh về hướng có tiếng la của Peeves. Tôi đẩy Ron ra, rút đũa phép chĩa vào ổ khóa:
- Alohomora. Một câu thần chú hữu ích để mở khóa cửa.

Tức thì ổ khóa bung ra, cánh cửa mở toang. Cả bọn nhào vô, đóng sập lại, rồi áp tai vào nghe ngóng. Granger hổn hển:
- Tôi đã định xài câu..! Tôi lanh lẹ bịt mồm cô bé lại, vì bên kia cánh cửa đã có tiếng thầy Filch.

Chúng đi đường nào hả Peeves? Nói cho ta biết mau lên.

- Ông phải nói "Làm ơn, Peeves!".

- Đừng lôi thôi nữa, Peeves! Nói ngay, chúng ở đâu?

Giọng Peeves ngân nga nghe thật nóng máu:

- Không nói "Làm ơn" thì khỏi trả lời!

- Thôi được... Làm ơn.

- Ha ha ha!!! Không thèm nói. Đã bảo là không trả lời nếu không nói "làm ơn" mà. Ha ha haaaa!!!

Cả bọn nghe tiếng Peeves bay vù qua, kế đó là tiếng thầy Filch điên tiết xỉ vả.

Bên này cánh cửa, Harry thì thầm:

- Oång nghĩ là cánh cửa này khóa. Chắc tụi mình thoát rồi... Buông ra nào, Neville!

Tôi làu bàu giận dỗi:
- Rồi giờ mấy bồ nói cho tôi lý do trốn ra khỏi phòng ngủ chứ hả?
- Thằng Malfoy, nó hẹn tụi này đấu tay đôi ở phòng truyền thống.
- Và mấy bạn nghe nó hả, tối nay thằng Malfoy bị phạt cấm túc cùng tôi, nó vừa về hầm Slytherin thôi.

Neville bấu chặt tay tôi:
-Th, thôi đi mấy bồ, c, cái gì vậy?
Trong tích tắc ấy, tôi chắp tay, mắt mở trừng trừng, tin chắc là mình đang trong cơn ác mộng. So với tất cả những gì đã xảy ra, đây mới là điều kinh khủng nhất: Cả bọn hiện đang ở trong hành lang, chứ không phải một căn phòng như chúng tưởng. Và đây chính là cái lang cấm ở tầng thứ ba. Chính lúc này chúng biết được tại sao hành lang ấy lại cấm.

Trước mặt năm đứa là một con chó quái vật, tấm thân lấp hết khoảng không từ sàn tới trần. Nó có ba đầu, ba cặp mắt điên dại long sòng sọc, ba cái mũi nhăm nhúm chun về ba hướng, ba cái mõm đầy răng nhọn hoắt, nước dãi nhễu lòng thòng từ những chiếc răng nanh vàng khè.

Nó đứng yên, sáu con mắt trừng trừng nhìn bọn trẻ, và chắc lý do duy nhất mà chúng vẫn còn chưa hết, ấy là vì chính con quái vật cũng hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện của bọn trẻ. Nhưng phút bất ngờ ấy qua nhanh, con quái vậy gầm gừ một tràng dài như sấm dậy, và ai cũng hiểu được những tiếng gầm gừ đó có ý nghĩa gì.

Đứa nào đó vặn cửa, và cả năm nhào ra ngoài. Tôi không kịp chào từ biệt với bọn Harry, vì cả bốn đứa nó đã chạy đi với tốc độ kinh khủng khiếp, và chính tôi đó thôi, chân tôi đã nhũn ra vì sợ hãi. Tại sao lại có con quái vật ở đó, và ai? Ai là người để nó ở đó?

Mai là sinh nhật tuiii. Còn hôm nay là 26/5/2021(~˘▽˘)~~(˘▽˘~)




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro