Chương 4: Lễ Phân Loại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những đứa trẻ nháo nhác đi theo giáo sư McGonagall. Evans và Snape trông cũng có chút căng thẳng. Dù mạnh miệng nói về chuyện vào nhà nào cũng được, nhưng Cheryl vẫn rất lo lắng, một ngàn lẻ một câu hỏi xoay vòng trong đầu cô bé: lỡ như bị đuổi về, hay các giáo sư nói mình không hợp nhà nào cả và đây là sự nhầm lần của Hogwarts? Tay Cheryl đổ đầy mồ hôi, nắm lấy hai bên áo chùng, căng thẳng cất bước vào đại sảnh đường.

Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. 

Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. 

Lẫn trong đám học sinh, là những con ma ẩn hiện như làn khói bạc. Những đứa trẻ đang lo lắng đứng thành hàng. Giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bạn trẻ năm thứ nhất. Phía trên cái ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và dơ cực kỳ.

Mọi người đều dán mắt vào cái nón đó. Cheryl cũng không ngoại lệ. Hay họ bắt mình làm phép lên cái nón nhỉ? Cheryl có chút bối rối. Trong vài giây, không gian im lặng phăng phắc. Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, một miếng toạt gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón bắt đầu hát:

Ờ này ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc xảo
Đố nón nào qua mặt ta
Các người cứ đội nón hoa
Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts

Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Hãy chải đầu và vuốc tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiên trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chính trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc trí
Làm sai miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm.

Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên.

"Vậy là tụi mình phải đội cái nón đó hả?" Cheryl giật giật mắt nhìn cái nón dơ hầy trên ghế.

"Hy vọng tụi mình vô chung một nhà ha." Snape lo lắng nói.

"Dù không chung một nhà thì tụi mình vẫn là bạn mà phải không?" Đôi mắt Cheryl long lanh nhìn hai đứa bạn mới.

"Đương nhiên rồi!" Nhận được câu trả lời khẳng định của Evans khiến cô bé an tâm hơn một chút.

Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay: "Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu nào: Remus Lupin."

Một thằng nhóc có nước da nhợt nhạt và mái tóc màu nâu nhạt tiến dần đến cái ghế. Cậu ta cầm nón đội lên. Khoảng ba giây sau đó cái nón hô: "Gryffindor!"

Các học sinh ở dãy bàn dài nhà Gryffindor vỗ tay hoan nghênh học sinh mới. Lupin vui vẻ chạy xuống, ngồi xuống chỗ trống đã được dành sẵn cho năm nhất.

"Kế tiếp Brian William."

"Slytherin!"

Cheryl nhận ra nó. Đó là thằng nhóc bị bắt nạt ở Hẻm Xéo. Nó đi xuống dãy bàn Slytherin, trông sắc mặt có vẻ không ổn lắm.

"Hannah Ambar."

"Ravenclaw."

Cứ thế lễ phân loại tiếp tục...

"Sirius Black." Tên tóc xoăn đáng ghét nhà Black cuối cùng cũng đến lượt hắn. Mọi người ai cũng xì xầm rằng cậu ta sẽ vào Slytherin vì cả gia đình Black đều là phù thủy thuần chủng theo Slytherin.

"Gryffindor!" Một cú sốc lớn ngày hôm nay! Chiếc nón đã phân loại Sirius vào Gryffindor thay vì Slytherin. Trông thằng nhóc có vẻ rất thoả mãn, chạy về dãy bàn nhà Gryffindor.

Tiếp sau đó, James Potter, và Peter Pettigrew - một tên khác trong bọn Sirius, cũng đều vào Gryffindor.

"Severus Snape."

"Slytherin." Chiếc nón không hề chần chừ. Snape tiến đến dãy bàn nhà Slytherin, không quên đưa ánh mắt nhìn lại hai cô bạn.

"Lily Evans." Cô bé từ từ tiến lên, đội chiếc nón. 

"Gryffindor." Không ngoài sự đoán của Cheryl, cô bé được phân loại vào Gryffindor. Trông thằng Potter vui cỡ nào kìa! Nó cười tít mắt, vỗ tay nồng nhiệt chào đón cô bé. Snape có vẻ không tốt lắm, nó lưu luyến nhìn cô bạn đang về dãy bàn nhà Gryffindor.

"Cheryl Chriselda." Cuối cùng cũng đến lượt Cheryl. Cô bé nuốt nước bọt, gương mặt viết hai chữ "căng thẳng".

"Chà khó đấy. Có sự can đảm của Gryffindor, trí thông minh xuất chúng của Ravenclaw, sự công bằng kiên trung của Hufflepuff, cả ranh mãnh của Slytherin." Chiếc nón trông có vẻ đăm chiêu, mãi không thấy nó quyết định. Sau một hồi, nó hô: "Slytherin".

Cheryl từ từ đi đến dãy bàn nhà Slytherin. Dù sao ngay từ đầu đối với cô nhà nào cũng không quan trọng, cô bé ngồi xuống cạnh Snape "Sau này nhờ cậu giúp đỡ nhiều rồi." Snape có chút ngượng ngùng cười với cô bé.

Sau khi lễ phân loại kết thúc, trên chiếc bàn dài của các nhà hiện ra vô số món ăn từ hư không. Cheryl nuốt nước bọt. Cô bé lần đầu nhìn thấy nhiều món ăn lạ như vậy. Xem ra Cheryl không phải là đứa trẻ duy nhất ngạc nhiên, bạn Snape bên cạnh nhìn chằm chằm vào các món ăn trên bàn. Tuy vậy, là một Slytherin bọn chúng không thể ăn uống vồ vập lỗ mãng như bọn sư tử Gryffindor. 

Sau khi ăn uống no nê, Cheryl còn đang nhấm nháp chút kem tráng miệng thì đồ ăn trên bàn biết mất sau một cái vỗ tay của cụ Dumbledore.

"Tôi có vài lưu ý đầu niên khoá gởi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy." Cụ Dumbledore nhìn đám trẻ qua cặp kính nửa vầng trăng.

Cụ tiếp tục: "Tôi cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ hai phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó."

Cụ Dumbledore vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn. Cụ Dumbledore bảo:

"Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào, chúng ta bắt đầu!"

Và cả trường gào lên:
"Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts
Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều
Dù chúng tôi già hói
Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ
Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét!
Những điều thú vị
Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí
Ruồi chết và ít lông bụi
Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết
Trả lại điều gì chúng tôi đã quên
Hãy làm hết sức mình
Phần còn lại để chúng tôi tự do
Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa."

Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Sau khi cả sảnh đường hát xong, cụ giơ đũa thu hồi các lời ca và vỗ tay. "Thôi, đi ngủ! Mọi người biến cho!"

Cheryl cùng đám rắn nhỏ năm nhất đi theo huynh trưởng nhà Slytherin về ký túc xá của nhà. "Slytherin - quý tộc và thuần huyết. Mong các cô cậu nhớ cho kỹ, làm gì cũng cần suy nghĩ kỹ đến nhà chúng ta." Eric Benjamin khinh khỉnh liếc nhìn đám rắn nhỏ còn đang nhìn đông nhìn tây tò mò. "Miễn là không mang về... điểm trừ cho Slytherin..." Hắn dừng lại trước bức tường đá trơ trọi ẩm ướt "... thì các cô cậu có thể làm bất cứ điều gì, kể cả phạm luật."

"Mật khẩu là: Thuần huyết!" Cánh cửa đá ẩn trong tường từ từ mở ra.

Phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin là một căn phòng dài, thấp, nằm ngầm dưới đất, tường đá nhô, trần cũng lát đá, treo từng chuỗi đèn tròn tỏa ánh sáng xanh lợt lạt. Một ngọn lửa đang reo tí tách trong một cái lò sưởi được chạm trổ công phu, hắt bóng vài đứa nhà Slytherin ngồi trên ghế tựa lưng cao vây quanh nó.

Cheryl được phân ở chung phòng với Helen William - một cô bé cao ráo, hơi gầy, tóc đen xoăn sóng ngang vai. Helen trông có vẻ nhút nhát và không dám nói nhiều ngoài câu chào nhau và giới thiệu bản thân mình với Cheryl.

Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, Cheryl nhảy lên chiếc giường êm ái, quấn mấy vòng chăn và ôm một cuốn sách dày cộp: Một ngàn thảo dược và nấm mốc có phép thuật của Phyllida Spore. Mai là tiết học đầu tiên, môn Độc Dược. Cô bé phải xem lại kiến thức một chút - dù là đã xem hết ngay khi còn ở nhà. "Mình đã chuẩn bị thật kỹ, hy vọng ngày mai có thể mang về điểm số cho Slytherin!" Cheryl hơi lo lắng, tự nhủ với bản thân...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro