Chương 8: Âm dương cách biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địa ngục tầng dưới chót, nơi này và cái vùng tăm tối kia hoàn toàn khác nhau, lúc này địa phương bị màu u lam của ánh lửa rọi sáng, thế nhưng khí tức âm lãnh không khác nhau chút nào.

Draco bước từng bước đi tới, phía trước như có tia sáng yếu ớt chiếu vào, dù rất nhỏ nhưng ở cái nơi này có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Draco hướng theo cái ánh sáng đó mà đi, cậu thấy có cái gì đó rất là thân quen, sau đó cậu nhìn thấy một mảnh đom đóm soi sáng khu rừng rậm khiến màn đêm xung quanh trở nên ấm áp mềm nhẹ.

Draco đúng là nghĩ không tới ở cái địa phương buồn nôn như địa ngục lại có cảnh đẹp thế này, một gốc cây cổ thụ che trời, dây leo quấn quanh, cành lá tươi tốt, đom đóm xung quanh làm cho hết thảy đều yên mỹ , không lo lắng, buồn phiền, thật thanh thản khiến người ta muốn trầm mê trong đó.

Ở dưới gốc thụ, thiếu nữ tóc nâu lẳng lặng mà nhắm hai mắt lại, khóe môi mang theo nụ cười như có như không, rất nhạt nhẽo.

Lúc này quần áo của nàng là màu đỏ không hoa văn phiền phức, không bất kì trang sức, lại mỹ như mộng cảnh. Lông mi thật dài run rẩy, sau đó nàng như cảm ứng được cái gì, quay đầu lại hướng về phía tóc bạch kim nhìn lại.

Tròng mắt màu nâu chiếu rọi màu xanh lục đom đóm, ấm áp như ánh mặt trời lại dịu dàng, nhu hòa như dòng suối.

"Her... Hermione?"

Lúc này Draco không biết tại sao mình lại nhìn thấy Hermione, cậu bị cái ngoái đầu đơn giản của Hermione nhìn lại làm cho sửng sốt.

"là mộng sao?"

"Và cả Hermione... cô làm sao mà xuyên thành như vậy?"

Áo đỏ như lửa bao quanh da thịt như tuyết, tóc nâu rối tung, xinh đẹp tuyệt trần.

"Không đẹp sao?"

Hermione cười, một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời vào ngày đông giá rét.

Draco không biết tại sao không dám cùng Hermione đối diện, ánh mắt né tránh, giơ tay lên vỗ đầu.

"Không phải... Chỉ là lần đầu tiên thấy cô mặc như vậy."

Thiếu nữ trong lúc cậu đang nói chuyện đã nhẹ nhàng hướng về phía cậu, trên người như có như không ngọt ngào mùi kẹo, trong nháy mắt kích thích thần kinh của Draco.

"Này... Cô dựa vào gần như vậy làm cái gì?"

Không sợ trời không sợ đất Draco lúc này chỉ vì thiếu nữ tóc nâu đột nhiên tới gần theo bản năng mà lui về phía sau.

Hermione nắm lấy tay cậu, tròng mắt nâu nhìn về phía cậu.

"Draco trong lúc này cậu đi chỗ nào?"

"Ha...Cô nói gì? Ta không có đi chỗ nào a , ta luôn ở chỗ này mà và... tại sao cô lại ở đây?"

"Draco... Cậu đang nói cái gì vậy? Tớ và cậu đều đang ở đây đợi và chúng ta ở đây lâu lắm rồi."

"Ở đây lâu lắm rồi sao. Nhưng.. ta nhớ rằng... ta... hình như là..."

"Draco cậu làm sao vậy, hôm nay cậu thật lạ."

"Không... Không... Ta không có cảm giác gì hết... Cô là ký ức sao?"

Nếu như chỉ làm thay đổi ký ức thì sẽ rất khó phát hiện.

"Tớ không biết cậu đang nói cái gì, tớ chỉ nhớ rõ... Cậu muốn kết hôn với tớ."
Thiếu nữ tóc nâu nói xong, giơ tay lên nhẹ vuốt đầu của Draco như nàng đã từng làm biết bao nhiêu lần.

"Này cô làm cái quái gì vậy.... Đừng xằng bậy.... Đừng tưởng ta không dám đánh con gái."

Thiếu nữ không để ý đến lời đe dọa của Draco, nàng ôn nhu cười, vươn bàn tay trắng nõn đặt lên môi của Draco vuốt nhẹ nhàng, nhón chân lên đem môi chính mình đặt lên môi Draco.

Trong nháy mắt Draco như cảm thấy đầu óc mình ngừng hoạt động. Hermione không ngừng ở đây nàng đem lưỡi mình liếm láp vòng theo bờ môi Draco.

"Cô biết... Cô đang làm gì sao?"

"Cậu không muốn sao?"

"Draco biết không, hôm nay tớ cố ý xuyên bộ y phục này là cho cậu xem đấy... cả tóc nữa."

"Không biết"

Draco âm thanh trầm thấp, cảm thấy yết hầu hơi khô cạn. Không biết tại sao Hermione như vậy làm cho cậu nghẹt thở, khuôn mặt thanh thuần lại mang theo mê hoặc.

Draco khó nhịn đem Hermione áp sát vào cây mà hôn môi, nụ hôn trằn trọc mạnh bạo không ôn nhu như thể Draco muốn đem nỗi nhớ của mình vào nụ hôn này.

Hermione bị hôn không thở nổi, khẽ cắn, máu tràn ra khóe môi của hai người. Draco buông ra, Hermione thật vất vả thở một hơi, đưa tay lên xoa nhẹ hai gò má của Draco.

"Draco.."

"Hả?..."

"Chúng ta vĩnh viễn ở đây được không?...Tớ yêu thích nơi này... Không rời đi có thể không?"

Draco sửng sốt, cậu cúi đầu nhìn cô gái trong lồng ngực mình, Hermione nhìn thẳng vào mắt Draco, khẽ nói:

"Làm sao? Cậu không muốn vì tớ lưu lại sao?"

"Không phải! Cho tôi ôm cô một chút được không?"

"Draco, cậu sao vậy?"

Dù cho trước mắt chỉ là ảo ảnh, cậu nguyện trầm luân trong đó.

"Draco, nghe ta, hảo nhớ kĩ, hiện tại ngươi đang ở trong mộng của chính mình, những gì trước mắt ngươi thấy chính là khát vọng sâu nhất trong lòng của chính mình, không nên trầm mê trong đó, cũng không nên đáp ứng điều gì, bởi vì ở hoàng tuyền một khi ngươi hứa hẹn sẽ đưa ngươi kéo vào vực sâu mãi mãi. "

Là vậy sao? Ta nhớ rồi...

Draco tỉnh táo lại, cậu cụp mắt nhìn thiếu nữ trong ngực mình, lúc này nàng chậm rãi tiêu tan đi, hóa thành một mảnh đom đóm, biến mất không dấu vết.

Draco mở mắt ra, xung quanh một mảnh đen kịt, cậu biết hiện tại cậu đang bị nhốt ở một nơi ánh sáng không có, sinh linh không có, chỉ có một mình cậu bị giam ở đây.

Draco ôm hai cánh tay của mình, tựa lưng vào tảng đá.

Đột nhiên... rất muốn nhìn thấy gia đình.

Còn có... nữ nhân kia nữa.

Thật không cam lòng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro