Chương 12: Lời Chúc Tốt Đẹp Dành Cho Cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng cô ấy cũng đã ngủ sau hơn hai tiếng vật lộn với cơn cảm cúm.

Mẹ của thân thể này là một nhà báo, cô luôn trong trạng thái chạy đôn chạy đáo khắp nơi, lắm khi cảm thấy áy náy vì tôi là lí do cản chân sự nghiệp của cô ấy, cô ấy lo cho tôi quá nhiều, thành thể ra tôi giống như một gánh nặng mà cô phải gánh vác trên vai. Mở cửa sổ phòng ngủ của cô, cô nằm ngủ im lìm, trên trán là miếng băng hạ sốt thứ năm được thay, hai tay đan vào nhau đặt ở trước bụng, chăn mền được đắp kĩ càng, gió khẽ lấy đi những giọt mồ hôi trên trán tôi và vết ửng hồng trên gò má của cô ấy. Tôi chưa thật lòng xem cô ấy là mẹ của mình, làm sao chấp nhận được, nhưng có lẽ tôi đã nảy sinh một tình cảm yêu thương lạ kì với người phụ nữ đối đãi tôi bằng tất cả sự hiền diệu và nhân ái này.

Một đêm trăng thanh mát mẻ, sẽ rất khó để tìm ra từ ngữ nào phù hợp miêu tả vẻ đẹp của vầng trăng đêm nay, không đủ sự toả sáng, không đủ sự rực rỡ, càng không thể mường tượng mà phải tận mắt trông thấy mới có thể chiêm ngưỡng tận tình, tôi vịn vào thành cửa sổ, ngồi lên đó, hai chân chạm sàn trong khi bóng lưng gầy gò vươn mình ra bên ngoài, cầm một quyển sách, tiếng lật rất nhỏ dường như là không có. Dưới ánh trăng, tôi lặng lẽ đọc sách.

Vừa mới hôm qua, một đêm dài trôi qua với nhiều kỷ niệm ùa về, tưởng chừng chúng đã bị chôn vùi dưới lớp cát của thời gian ngặt ngẽo. Mơ thấy mọi người, bao gồm bạn bè, người thân kiếp trước đến viếng trước bia mộ của tôi, cảm giác tệ thật nhỉ? Khi bản thân chỉ có thể đứng nhìn đoàn người khoác y phục đen, gương mặt ủ rũ như một nhành hoa hồng héo tàn mà chẳng thể làm gì, có cố vươn tay ra, sau cùng lại đi xuyên qua da thịt người trần, tôi nhìn vào lòng bàn tay trong suốt, trống rỗng nơi từng có hơi ấm của những người xung quanh. Hệt như một câu tôi từng đọc qua ở đâu đó: "Người phàm có sinh có tử, người chết sẽ luân hồi chuyển kiếp, hồi tâm sống hết một đời mới, mà người đang sống vẫn phải tiếp tục sống, chẳng cho ai ngoài chính mình."

Không thể mở miệng nói được, chỉ biết đồng hành cùng họ đến khi trời đổ mưa, rũ bỏ đi mọi thứ không thuộc về nơi ấy. Tôi choàng tỉnh, hai mắt rưng rưng lắng đọng xúc cảm nóng hổi, từ từ lăn xuống má, lại nhìn xuống tay mình, thử nắm lại, bồi hồi không thôi, viết lại trong nhật kí thế này: 'Tôi, không phải đầu thai một kiếp mới, tôi, đã được ban ân sống lại ở một vùng đất xa xăm để viết tiếp cuốn tiểu thuyết dở dang của mình nơi tiền kiếp.'

Người bạn thân nhất lúc trước là một mảng kí ức rõ rệt, không mơ hồ như những cái khác, đó là một thanh niên, khí chất cường đại như ngọn lửa, bao dung như bầu trời, xa cách như cơn gió. Cậu là một người tùy hứng, song lại xử sự rất hợp tình hợp lí, cái tâm không để trên miệng nói ra cho toàn thể nghe, cái tâm cậu cất ở nơi bí mật, một nơi bị giấu kín và không ai có ủy quyền được cho phép mở ra. Cậu ta có thể vì lòng tin với bạn bè mà nghịch ý thiên, một tay thâu tóm cả trời xanh. Lần cuối nhìn thấy cậu là khi nào? Khi cùng nhau đứng trên bến cảng, sắc cam hồng của buổi hoàng hôn chảy đầy vai, phản chiếu trong đôi mắt âm trầm của cậu, một dáng vẻ dịu dàng đến cả cơn sóng cũng bị cuốn hút theo. Tôi đi trước cậu một bước nên mới có cơ hội xuất hiện ở thế giới này, chắc hiện tại cậu ta cũng đang ở một nơi xa xăm nào đó, bắt đầu cuộc lữ trình gầy dựng lại thế lực từ con số không tròn trĩnh.

Cảm ơn cậu, cả mọi người rất nhiều, bây giờ tôi vẫn đang sống rất tốt, là cuộc đời rất đáng ước mơ. Mong họ sẽ buông bỏ những ý niệm xưa cũ để tiếp tục hướng về tương lai phía trước.

Ánh trăng ôn hoà khẽ mỉm cười mãn nguyện, những ngôi sao nhỏ bé lấp la lấp lánh bên cạnh lắc lư mình, hứa với tôi sẽ mang những lời đó đến bên họ. Chỉ cần là hướng về nhau, muôn trùng vạn dặm chúng ta cũng sẽ cảm nhận được.

Đương khoảng ấy, Kyoya và Tetsuya cũng nhanh chóng trưởng thành, dần thân thiết với nhau hơn, đi đâu cũng như hình với bóng, như cây có lá, như bút với mực, và cũng dần mạnh hơn nữa. Không biết lần thứ bao nhiêu hai người đó được trao huân chương cống hiến cho thị trấn nhờ việc tìm mèo lạc này, bắt trộm này, lao động công ích này, lại còn đích thân do ngài thị trưởng, kiêm luôn người đứng đầu Hội đồng Giáo dục của Namimori trao cho nữa chứ, tôi đứng một bên vỗ tay bôm bốp chúc mừng bọn hắn, thật lòng có chút ghen tị, không ngoa nhưng tôi chính là một độc giả trung thành và đặc biệt yêu mến sách do ngài thị trưởng viết đó. Ít ra còn có thể nhờ Tetsuya xin chữ kí hộ tôi, Kyoya ấy hả, hắn chả để tâm gì cả, toàn ngủ giữa lúc tôi đang nhờ vả thôi, lay cỡ nào hắn cũng không dậy, đương nhiên, sao có thể đánh thức một kẻ đang giả vờ ngủ nhỉ.

Cơ hồ tỉ lệ thân thiện của hắn ngày càng mất cân bằng với tỉ lệ lực của nắm tay.

Tôi phải làm gì để chấn chỉnh đứa trẻ này đây? Khổ sở cho hắn khi phải lớn lên với sự đơn độc, trừ khi có người da mặt đủ để trộn bê tông như tôi và Tetsuya lẽo đẽo theo sau, không nghĩ hắn có thể kết thêm bạn mới đâu.

Khuôn mặt tươi cười của Kiyama ập vào mắt, cô giơ ra một nhành hoa Đồng Tiền, bằng chất giọng lanh lảnh như chim hót nói: "Chúc em một ngày may mắn."

Tôi cầm lấy, nhẹ cười, "Chị tập dợt trước cho Lễ Hội Hoa sao?"

"Hì hì, chị muốn đem lại bầu không khí một chút thôi." Kiyama vuốt tóc mai qua tai, chị cầm cái lẵng hoa lớn chào tạm biệt tôi, chạy đi đến cạnh một người đàn ông hát rong, giữ trên môi nụ cười tươi tắn nói: "Chúc ông một ngày may mắn."

Lễ Hội Hoa là một dịp náo nhiệt ở Namimori, là một phong tục tập quán xuất hiện từ rất lâu, trong ngày này, hoa chính là món trang sức xinh đẹp và quý giá nhất, không chỉ với phái nữ mà là tất cả cư dân của thị trấn, đem hoa đi tặng cho nhau chính là một cách đem lại may mắn, cầu cho vụ mùa bội thu, cuộc đời thuận lợi. Trao đi là để nhận lại, một câu danh ngôn nổi danh, ý nghĩa đơn thuần, gần gũi, vẫn thật cao quý và đáng giá trân trọng.

Hương thơm của thức quả vào mùa len lỏi trong không khí, lấp đầy khoang mũi lạnh tanh trống vắng. Mùa thu trên thị trấn ảm đạm, bầu trời rũ xuống mặt đất những gam màu trầm, lặp lại rất quen mắt, gió lạnh cuối tháng bảy se se lạnh, gió hất vào mặt, lông tơ vô thức dựng đứng, đâu đó nghe thấy tiếng xuýt xoa, tiếng thở hắt, tiếng ho khục khạc, tiếng vỗ cánh của chim chóc, tiếng người hát rong bên đường, tất cả đều là một phần của bức tranh khung cảnh ấp ủ kỷ niệm. Lục đục, sáng sớm đã vậy. Mái tóc đen dài được chải chuốt gọn gàng tôi để xoã, buông thõng gần đến eo, tôi mặc chiếc áo lạnh màu đen, đeo giày lười màu be, mặt vì không khí lạnh mà hơi đỏ lên ở đuôi mắt và mũi.

Số người ở trung tâm thị trấn hôm nay nhiều đến bất ngờ, Namimori là một địa điểm dừng chân có mật độ an ninh rất cao, việc có nhiều người kéo đến ghi gần đến ngày tổ chức Lễ Hội Hoa đâu phải chuyện lạ, xuyên qua những đôi chân dài oằng, cuối cùng hai chân dừng lại trước Roman Carvaly, cửa tiệm chính là hai khối hình hộp chồng lên nhau, nếu tầng một chật hẹp, không gian lấp đầy bởi sách là sách thì tầng hai lại thông thoáng, mát mẻ hơn bội phần. Bởi bên trên là một nơi bán hoa, bày bán rất thuận mắt, chỗ đi lại không quá nhỏ, vẫn gợi lên cảm giác an toàn, ấm cúng. Tôi bám theo tay vịn màu đen thẳm leo lên tầng hai, dẫn thẳng vào bên trong cửa hàng hoa, đèn sợi đốt màu vàng quánh treo trên đầu toả ra ánh sáng diệu kì có thể sưởi ấm cả trái tim, hoa được sắp xếp hút mắt người mua. Người vào người ra không mấy đông đúc, dù gì cũng là một tiệm hoa ẩn, hơn nữa không phải cái duy nhất ở Namimori, Christian Value cũng là một cái tên đáng nhắc đến, tuy vậy tôi lại không có thói tiêu xài tiền phù hợp với tiêu chuẩn cao ngất ngưỡng của Christian Value.

Mua một ít hoa về để trưng trong nhà trong mấy hôm nữa, cẩn thận đong đếm kĩ càng sao cho vào ngày tổ chức lễ hội có thể nở to, cô nhân viên nhìn tôi rồi cười mỉm, cô bảo: "Em có đôi mắt rất đẹp, hay chị tặng em ít ruy băng đỏ nhé.".

Ruy băng đỏ mang ý nghĩa của một lời chúc tốt đẹp.

Tôi gật đầu, tâm trạng vui vẻ nhận những dải ruy băng đỏ rực rỡ từ cô. Hoa tulip và hoa hồng rất thơm, sắc độ tươi tắn, tràn đầy sức sống. Ôm bó hoa đi về nhà. Đến trước cửa chung cư, mắt từ xa đã nhìn thấy Kyoya đứng như đang trấn giữ ở trước cửa, tôi chào hỏi hắn: "Buổi sáng tốt lành, Kyoya."

"... Sáng, tốt lành..." Hình như hắn không quen nói câu đó với người khác, ngữ điệu lệch hẳn đi với tông giọng nhấn nhá vui tai của những người trong thị trấn.

Hắn đưa bàn tay đang xuôi thân mình lên, một cái bọc ni-lông trong suốt có những hạt be bé, đủ màu bên trong. Ánh mắt hắn vẫn sắc bén như thuở đầu, chậm rãi nói: "Cái này, mẹ tôi cho mẹ cậu."

Tôi vội cầm lấy, nhìn vào bên trong, những túi zip nhỏ đựng thuốc, bên ngoài đề buổi cần uống, dạng viên dạng tuýp có đủ, thật là một người chu đáo.

Đặt một nhành hoa hồng vào tay hắn, nếu để không chú ý có thể hắn sẽ bị gai đâm phải, cánh hoa chạm vào lòng bàn tay hắn, xúc cảm mềm mại, thanh thuần khiến hắn giật nảy lên một chút, cơ thể gần như vào thế động thủ, chỉ khi cúi xuống nhìn vật tôi đưa cho hắn liền thả lỏng đi đôi ba lần. Tôi lấy ngón tay mình, gập ngón tay của hắn lại, giống như đang điều khiển búp bê cầm hoa. Cười ôn nhu, nụ cười khiến chim muôn véo von, có một điều không thể phủ nhận chính là nhan sắc của cơ thể cô bé Amaya này ngày càng nở rộ nhanh chóng, mang nét thơ ngây của trẻ nhỏ, song vẫn đầy luyến lưu như cái chạm nhẹ của làn nắng trên da.

"Chúc cậu một ngày may mắn." Vừa nắm tay hắn, tôi cười rộ lên, lộ cả hai chiếc răng thỏ được mẹ của Kyoya rất mến thích. Câu này khi nói ra lại khiến trong lòng vơi đi bộn bề, như thể đống lá khô của mùa thu đã được dọn sạch sẽ, trong miệng có cảm giác trong lành hơn, không phải khó chịu vì có hạt cơm dính trong kẽ răng dùng lưỡi cọ mãi không ra, đây chính là sức mạnh của ngôn từ 'trong sạch' đấy à, đúng là có sức ảnh hưởng rất lớn.

Tạm ngưng khoảng hai giây, đặng tôi định bụng chào tạm biệt hắn xong sẽ đi vào nhà mình, bỗng có một lực kéo không nhẹ không mạnh, ẩn chứa trong đó là một nỗi niềm không tên, một khoảnh khắc chợt loé lên trong tích tắc khiến tôi mở to mắt nhìn xem, hoá ra là Kyoya, hắn níu cánh tay tôi lại, rồi tiến sát lại gần tôi, chiều cao của đứa trẻ này không để đùa, hắn hơi cúi xuống, mặt vẫn ở độ cao hơn tôi một chút, đôi mắt hắc thuần túy của hắn trông thẳng vào tôi như một mũi tên bén nhọn xuyên qua trái tim. Thình thịch, tôi nghe thấy tiếng tim đập, là của hắn, khoảng cách gần như vậy khiến tôi dễ dàng nghe thấy những tiếng thở ra hít vào, phả lên má những hơi ấm nóng, thật là một không khí ám muội. Tay tôi hơi tê, hắn vẫn chưa chịu buông ra, cứ thế để chúng lửng lơ trong không gian tĩnh mịch, chỉ cần tôi nhúc nhích thiếu tinh ý một chút, có lẽ môi sẽ áp lên mặt hắn.

Giọng hắn thì thào bên tai như một giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống, vương lại chút sự tồn tại vô hình, "Ừ, chúc may mắn, Amaya." Thanh âm trọn vẹn lọt vào tai, vẫn thật ngây ngô, nhưng không cưỡng ép. Tôi thấy hắn đã tiến bộ hơn lúc nãy, đặt tay lên vai hắn, tôi vỗ vỗ, nói: "Ừm, tốt hơn ban nãy rồi, cố lên nhé!"

Được thì tôi dắt hắn xuống phố sau để tiện học hỏi thêm cách lên xuống trong câu vậy.

Hắn lui lại, trở về như ban đầu, đặt tay lên đầu tôi, vò mạnh thiệt mạnh khiến tóc đen tức khắc trở thành ổ chim. "Đùng", hắn đóng cửa nhà một cách hằn học, tự dưng lại thế à?

Tôi nghiêng đầu nhìn quanh, không có mấy ai nữa, cũng bỏ qua mà mở cửa nhà, tay vừa định tra chìa vào đã bị thu hút bởi màu đỏ là điểm nhấn mạnh mẽ nhất trên cổ tay, ruy băng buộc hình nơ, ở đây từ lúc nào vậy? Tôi nhìn sang phòng 809, bất giác môi lại cong lên hình vòng cung.

Thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Lời chúc tốt đẹp... rất hợp với hắn.

------

Đôi lời tác giả:

May mà vẫn đăng kịp hihi!! Tôi cứ sợ bận quá lại drop truyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro