Chap 4 : Sinh Nhật Và Những Người Bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loay hoay trong bếp một hồi, cuối cùng cậu cũng nấu ra những món ăn như của đầu bếp. Phải nói rằng cậu đang khá vui a~~ bởi vì cậu đã nghĩ ra được là sẽ tặng cô cái gì cho quà sinh nhật sắp tới rồi (*'ω`*) chắc chắn cô sẽ phải bất ngờ cho xem.

- Sau bữa tối -

Cô không nói gì, cười nhẹ rồi hướng đến bên trong bếp bắt đầu dọn dẹp. Nhìn về phía bóng lưng ấy, trong thâm tâm cậu lại dậy lên một cảm giác.........lo sợ. Nhưng tại sao cậu lại cảm thấy như vậy, cậu không hiểu.

Mà ~~ sau đó hai ngày chính là sinh nhật của cô rồi. Nói thật cô rất mong chờ đó, không biết mọi người sẽ làm gì cho cô nhỉ. Thế là sau khi tan làm, cô cố gắng về nhà một cách nhanh nhất có thể.

Mở cửa bước vào, một không gian đen tối bao trùm lấy căn nhà khiến cô hơi rùng mình. Mà sao không thấy ai hết nhỉ, cả đèn cũng không chịu bật thế này. Cô chỉ đành mò tìm công tắc bật đèn. Vừa bật đèn lên....

-Surprise!!!

-Oa, giật cả mình luôn -..thật là, mọi người qua đây thì cũng phải báo cho em một tiếng chứ!!

-Hì hì, báo rồi thì còn gì mà bất ngờ nữa, phải không nhóc.

-Đúng rồi!!

-À phải rồi..... Tuấn Anh ơi, đem bánh sinh nhật ra đây đi con !!

Hương cất giọng gọi cậu con trai của mình.

-Vâng

Một tiếng vọng từ trong bếp vang ra.

-....hai ba
Happy Birthday to you, Happy Birthday to you, Happy Birthday dear Dương Minh Hằng, Happy Birthday to you
Chúc mừng sinh nhật chị/em/cô!!!!

-Em cảm ơn mọi người nhiều lắm!!!!

Một nụ cười tươi như hoa, cô cảm ơn mọi người bằng cả tấm lòng. Lâu rồi, cô mới cảm thấy hạnh phúc như vậy......thật ấm áp!

-Mà Hằng, tôi có món quà này muốn tặng chị!!

-Quà sao, nó sẽ là gì nhỉ, chị mở được không !?!

-Ừ

*Bóc quà*

-Đ..Đây cha..chẳng lẽ là.....................mô hình của Idol phiên bản giới hạn saoooooooooo!!!!!! Nó rất khó để mua đó, không những vậy nó còn rất đắt tiền nữa!!!!!!

-Chút tiền đó với anh có là gì. ( '◡‿ゝ◡')

-Anh hai, Thiên, chị dâu, Tuấn Anh, em hạnh phúc quá điiiiiii!!!!!, em yêu mọi người nhất luôn !!

Nói rồi cô nhảy lên hôn lên má từng người.

Thế là ngày hôm ấy tràn ngập tiếng cười đùa của một gia đình. Khi cô tỉnh dậy đã là hôm sau, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, cô bước xuống giường, với tay lấy một chiếc áo sơ mi trắng cùng một cái quần tây đen bước vào phòng tắm, để cho cô gái nào đó vẫn còn say giấc trên giường, có lẽ hôm qua vui chơi đến tận khuya nên bây giờ cô ấy mới mệt như vậy.

Khoảng ba mươi phút sau cô bước ra, mái tóc nâu bây giờ đã được cột lên cao kiểu đuôi ngựa, phần đuôi tóc hơi xoăn còn vương lại vài giọt nước. Đi xuống bếp, lấy một chiếc hộp đựng cà phê ra và pha cho mình một tách. Nhâm nhi từng chút một để thưởng thức.

'Cạch'

Tiếng động phát ra đã thu hút sự chú ý của cô. Bước ra khỏi phòng là một người con trai cao ráo, mang trên mình một làn da ngâm khỏe khoắn, mái tóc đen có chút nâu hơi rối lên, nhẹ giọng hỏi :

-Hằng, có đồ ăn sắng chưa, oáp ~~

-Hồi nãy em có chiên trứng và nướng bánh mì đấy, anh vào bếp lấy đi.

-Ừ.

Cô mỉm cười nhẹ nhìn người con trai trước mặt mình. Nói thật là cô rất thương gia đình mình, nhất là anh trai cô, bởi vì ảnh là người đã giúp cô thoát khỏi nỗi ám ảnh đó, dù nó vẫn còn nhưng vẫn tốt hơn lúc trước. Nói nhỏ nghe nè, thật ra là cô nhớ được kiếp trước của mình đấy, kể cả lúc cô đi xuống Âm Phủ cô cũng nhớ rõ luôn. Kiếp trước cô là một diễn viên nổi tiếng đã đạt được rất nhiều giải thưởng, phải nói rằng khắp cả châu lục này ai cũng biết đến cô cả, từ bé đến lớn ai cũng biết. Mà đặt biệt là........kiếp trước cô là nam, là nam, là nam đấy, chuyện quan trọng phải nói lại ba lần.

Biết tại sao cô từ trai mà giờ lại thành gái hong, lại đây ta nói cho. Thật ra là do đi mà không chịu nhìn đường nên mém dậm dính một cái bông, mà tính ổng lại rất yêu thiên nhiên nên né ra và bị trẹo chân ngã sml (sấp mặt luôn). Nhưng chưa hết, sau khi ngã xong từ đâu đó một cuốn sách bay đến chỗ ổng, vừa đứng dậy mà còn bị sách chọi vào đầu thế là ngã tiếp. Mà ngã không phải bình thường, ngã xuống vòng luân hồi và thành con gái như bây giờ đây, ta nói nó nhọ gì đâu, haizz...

Thôi quay lại, sau khi hồi tưởng xong cũng đã đến giờ đi làm, thế là cô lật đật cầm cái túi xách cùng chìa khóa xe chạy ra ngoài, nói vọng vào nhà :

-"Em đi làm đây, hôm nay anh chị được nghỉ nên ở lại nhà em đi, có gì thì bảo nhóc Thiên phụ hai người!!"

-"Ờ anh biết rồi, em đi làm vui vẻ!!"

-----------------------Trên Xe----------------------

Hôm nay có vẻ tâm trạng cô rất tốt, cũng phải thôi, hôm nay không những idol nhà cô ra album mới mà bộ truyện cô yêu thích 'Kimetsu No Yaiba' cũng có chap mới, dĩ nhiên là phải vui rồi.

Từ lúc bước vào công ty cho đến bây giờ, cảm giác như ai cũng nhìn chằm chằm vào cô vậy. Đột nhiên một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sóng lưng, quay mặt ra phía sau thì thấy một người con gái đang bước đến phía cô, nhìn mặt trông có vẻ khá tức. Không ai khác chính là bạn thân của cô - Hòa. Bỗng Hòa chạy lại phía cô, nói :

-Sao hôm qua sinh nhật mày mà không nói với tao con kia!!!!!!! Bộ mày hết coi tao là bạn rồi à!!!!!!

-Bình tĩnh đi Hòa, con Hằng bị mày làm cho hồn lìa khỏi xác rồi kìa.

-Ừ, tao thấy mày cũng nên bỏ con Hằng ra đi.

Chủ nhân của hai giọng nói trên là hai người con trai được mệnh danh là 'Tiên Đồng Ngọc Nữ' trong công ty - người đầu tiên là Thịnh sau đó là Tùng.

-Oái, tao xin lỗi, mày có sao không, nè ,nè trả lời tao đi con kia!!!!

Khi nhìn thấy cô sắp rời bỏ thế giới, Hòa mới vội bỏ tay ra, hỏi thăm cô.

-T..tao kho..không sao.

Cứ như thế cả bốn người làm náo loạn cả công ty. Phải nói rằng bốn người chính là những người tài giỏi nhất công ty đấy, đã vậy ai cũng đẹp như thế, không khỏi khiến người khác ganh tị.

Và cả bốn cũng không thể thoát khỏi một việc, đó là........bị ship. Mà bị ship thường thì không nói đi, đằng này lại ship cô với con Hòa, hai thằng Thịnh Trung lại về một nhà !?! Thật là một công ty thú vị, bọn cô cũng không có ý kiến gì, đơn giản vì cả bọn đều là .......HỦ!!!!!! Thật ra ban đầu cả bốn người không ai thân ai đâu, do một sự cố vô tình diễn ra ở tiệm bán BL và là BL có H+++++ =)). Thế là cả bọn thành bạn thân của nhau.

*Khụ* Quay trở lại câu chuyện. Sau khi được Hòa 'chăm sóc' thì cả bọn lên phòng làm việc. Ngồi tán gẫu cho đến giờ làm. Ngồi vào bàn làm việc của mình, cô khẽ thở dài, thật ra là công việc của hôm nay cô hoàn thành từ hôm qua rồi. Cơ bản là cô sợ hôm nay mệt, không thể đến công ty nên làm trước, giờ chỉ việc xử lí vài thứ nữa là xong.

Kí vào tờ giấy cuối cùng trên bàn, gửi bản thiết kế lên cấp trên, thế là xong công việc của một ngày. Giờ thì chơi thôi. Bước về phía chiếc máy tính, ngồi vào chiếc ghế êm ái, bật máy tính lên. Vào Cốc Cốc tìm 'Kimetsu no Yaiba' chap 200. Nói thật là cô không thích chap này lắm, vì nó lấy đi nhiều nước mắt của cô quá. Nhưng không sao, dù gì thì Muzan cũng chết rồi nên cô cũng đỡ buồn hơn. Thôi thì vào wattpad xem vài bộ fanfic cho đỡ buồn vậy. Rồi cô ngồi coi đến tận giờ ăn trưa, nhưng mà.....hôm nay quên mang bento rồi ( ;'Д`), ngay sau khi cô nhận ra mình quên mang theo bento liền có ai đó gõ cửa

-Mời vào.

Quay lại bàn làm việc của mình, cô nhẹ nhàng nói.

-Hằng nè, có một cậu bé tên Thiên nói muốn gặp em đó.

-À, vâng, chị cứ cho cậu bé đó lên đây đi

Nở một nụ cười mỉm nhưng vẫn tỏa nắng, cô nói.

Một lát sau ~~

'Cạch', cửa phòng lại một lần nữa được mở ra, nhưng lần này thì không phải cô tiếp tân dưới quầy, mà là một cậu bé với mái tóc đen cùng đôi mắt lam nổi bật. Cậu bé lên tiếng :

-Thấy chị quên mang bento nên tôi đem lên cho chị này.

-Cảm ơn em nhé

Lại một nụ cười tỏa nắng nữa.

-Kh..không có gì.

-Mà Thiên nè, em có muốn ở lại đây chơi không??

Hướng về phía cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt mong chờ.

-Được rồi

Cậu sau khi nhìn thấy ánh mắt đó thì không nỡ từ chối.

-Yay ヽ(*⌒▽⌒*)ノ

Thế là cậu ở lại văn phòng của cô để chơi và giúp đỡ cô. Đừng xem thường trí thông minh của cậu đấy, mấy ngàn năm nay cậu học được rất nhiều thứ nên có thể gọi cậu là thiên tài đấy.

-Hằng, mày chết chưa coan

Cái giọng thèm đòn này chỉ có thể con Hòa thôi.

-Khiến mày buồn rồi, tao còn sống nhăn răng (@^◡^)

-Thôi đừng giận, con Hòa chỉ giỡn chơi thôi mà ~~

Còn cái giọng ngọt ngào này chính là của bé thụ--lộn lộn bé Thịnh, ngay cạnh bé Thịnh là thanh niên cứng Tùng.

-Họ là ai vậy??

-À để chị giới thiệu
Đầu tiên là con nhỏ này, nó tên Hòa, còn đây là Thịnh và Tùng
Giới thiệu với bây, đây là Thiên, cậu nhóc mới được mình nhận nuôi không lâu.

-Ồ

Cả ba người kia đồng thanh.

-Cả ba người họ đều là bạn thân của chị đấy.

-Ừ

Cậu lạnh nhạt đáp.

Liết nhìn đám người trước mặt, đầu Thiên lóe lên một suy nghĩ khinh bỉ bọn họ. Tch, thứ đẹp mà bị khùng.

Nhìn sơ qua một cái, cả bốn người đều cùng một suy nghĩ :

"Thật khó ưa"

Rồi cả đám cứ đứng đó nhìn nhau, nếu ai tinh mắt sẽ nhì thấy được vài tia lửa điện tóe lên, chỉ tiết là mỗ nữ nhà ta rất ngây thơ, haizz...

-Mọi người, này, mọi người bị sao vậy, sao không ai nói gì hết vậy?!

-Hả, à, không có gì

Cả bốn người đồng thanh.

-Thật là, mà bây cũng nên trở về văn phòng của mình đi, sắp đến giờ làm việc rồi.

Hằng nhẹ giọng trách móc cả đám, bọn họ liền xụ mặt lủi thủi đi về.

-T..tụi tao biết rồi, thôi, tụi tao đi đây.

Nói rồi ba người rời đi, không quên trao cho Thiên một cái nhìn 'thân thương'.
Bỗng chốc cậu cảm thấy rùng mình, thì ra chị gái nuôi của cậu lại được yêu quý tới vậy, thật đáng sợ.

"Chắc mình không dám đến đây nữa quá, ban nãy lướt ngang qua vài chỗ thì vô tình thấy cả một fanclub dành cho Hằng..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro