Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt một cái, cái ngày định mệnh của Di Lăng Lão Tổ đã tới, chính là ngày mà Tiện Tiện phải rời xa những người yêu thương, rời xa mái ấm thân thương của Giang gia. Tiếng cười nói của các sư huynh đệ có lẽ sau ngày hôm qua, Ngụy Vô Tiện chẳng thể cười nói hay cùng nhau bắn cung, cùng nhau ăn uống thoải mái như trước nữa rồi. Biết bao kỷ niệm đáng nhớ vậy mà nơi đây, tại Liên Hoa Ổ này trong chốc thoáng liền trở thành những ký ức đẹp thật khó phai trong lòng của Ngụy Anh bây giờ.

Bước ra đến trước cửa Liên Hoa Ổ, một màu đỏ rực bao quanh nơi đây, nhìn tuy đẹp nhưng nó là một nỗi lòng thật khó có thể diễn tả được xúc cảm trong tâm can có chút không nỡ rời xa nơi này. Từ cái cây trước sân nhà, với bàn đá mà Giang Phong Miên cùng Ngụy Anh ngồi ăn bánh Quế Hoa, vừa thưởng trà sen, vừa đánh cờ. Cảm giác yên bình mà nhàn nhã biết bao, thế mà bây giờ người ấy phải rời xa nơi này thì đúng là không còn nỗi buồn nào hơn nỗi buồn này nữa.

Nhìn vẻ mặt buồn mà không nói lên lời của Ngụy Anh, Giang Phong Miên tiến bước đến bên vỗ nhẹ bờ vai cứng cáp ấy nhẹ giọng :" A Tiện, Giang Thúc thúc biết trong lòng của con bây giờ rất buồn, rất hụt hẫng khi sắp phải rời khỏi đây, thế nhưng con sang Lam Gia rồi cũng không hẳn là không thể về Liên Hoa Ổ thăm mọi người... Tiện Tiện à, con qua đó rồi tuyệt đối không được hành động theo cảm tính, cũng đừng nghĩ ra những trò quỷ để quậy phá Lam Gia. Bên đấy khá là nghiêm chỉnh và hà khắc, chỉ cần con mắc một lỗi nhỏ, con có thể bị phạt mất mấy ngày.."

Ngụy Anh tuy buồn trong lòng, nhưng mặt mũi lúc nào cũng tươi cười vui vẻ :" Giang thúc thúc, con biết rồi mà. Thúc thúc không cần phải lo lắng cho con đâu mà, người hãy tin tưởng con đi.."

Giang Yếm Ly đứng bên cạnh cũng lên tiếng dặn dò :" A Tiện, đệ qua đó rồi, sư tỷ không thể ở bên cạnh chăm sóc hay trò truyện cùng với đệ nữa. Dù gì đệ cũng là một công tử thế gia có học thức, làm gì thì làm cũng đừng để ta và phụ thân phải lo lắng cho đệ... đệ nghe chưa?"

Tiện Tiện khẽ gật đầu đáp :" Sư tỷ, A Tiện nhớ rồi, ở Lam gia đệ sẽ nhớ tỷ lắm..."

Trong tâm chí đang không muốn rời khỏi Liên Hoa Ổ, vậy đệ người đệ đệ trí cốt nói một câu mà khiến Ngụy Anh đã chán nản, lại càng thêm phần chán hơn.

" Ngụy Vô Tiện, huynh tuyệt đối đừng gây ra mấy truyện thị phi để rồi mất mặt Giang gia thì không hay đâu. Hơn nữa nếu huynh có gây chuyện gì đó thật thì mọi người trong Liên Hoa Ổ sẽ thất vọng về huynh lắm đấy"

" Haizzz, người làm sư huynh ta ở trong mắt của đệ lại tồi tệ như vậy sao? Dù cho ta có gây chuyện, ta cũng không bao giờ nói ra là ta từng là đại đệ tử của Giang gia. Ta là Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện. Giang Trừng, đệ cứ việc yên tâm đi..."

Giang Trừng nghe xong lời của Ngụy Vô Tiện cũng bất giác bật cười thành tiếng rồi khẽ lắc đầu lia lịa. Dù cho có nói thế nào, dù là gả Ngụy Anh đến Lam Gia giống như bát nước đổ  đi vậy. Là huynh đệ thì mãi mãi là huynh đệ của nhau mà thôi, dù cho có xa cách núi sông cũng đâu có là gì. Một câu nói đùa của Giang Trừng mà thật khiến Ngụy Anh phải thao thức...

Nhìn thấy sư huynh gượng cười, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe giống như sắp khóc. Quay sang bên cạnh nhìn thì thấy đoàn rước dâu của Lam Gia đã đến trước cửa, lúc này Giang Trừng cũng không biết nên nói gì nữa...

" Được rồi Giang Trừng, ta là gả sang Lam Gia, có phải đi nộp mạng đâu mà mọi người căng thẳng như vậy?"

Giang Phong Miên cùng với Giang Yếm Ly bước đến gần Lam Vong Cơ. Phải nói khi tảng băng lạnh mặc hỷ phục đỏ ấy đúng là như người thoát trần, gương mặt thanh tú ấy dù không mấy cảm xúc, nhưng vẫn toát lên vẻ của một tân lang đến nhà đón tân nương của mình.

Lam Trạm bước đến trước mặt Giang Phong Miên, chấp tay cung kính :" Giang thúc thúc..."

" Lam Nhị công tử.."

" Giang thúc thúc có gì chỉ giáo? Vong Cơ xin lắng nghe.."

" Lam nhị công tử khách sáo rồi, ta chỉ muốn nói, Tiện Tiện nhà chúng ta sau này phải giao cho cậu quản giáo rồi. Nếu như nó có làm ra chuyện gì không phải, hoặc mắc lỗi không thể tha thứ, Lam gia cứ việc trừng phạt nó... miễn sao nó có thể thay đổi được tính cách buông thả, không nề nếp của Tiện Tiện là được rồi.."

Nghe thấy trưởng bối nói vậy, Ngụy Vô Tiện khẽ cau mày bước đến bên thúc thúc của mình phản bác :" Giang thúc thúc, người đang nói gì vậy, người nói vậy nếu như con làm phải một lỗi rất lớn thì con cũng phải chấp nhận tử mạng ở Lam gia hay sao?"

" Tiện Tiện à, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, làm gì cũng phải nghĩ tới cái hình tượng của mình trước tiên mới phải."

Giang sư tỷ nghe mọi người nói rồi cũng góp ý :" Phụ thân nói không sai đâu, A Tiện, đệ bây giờ đã trưởng thành rồi, là một nam nhân làm gì cũng phải nghĩ tới bản thân của mình trước, đệ phải suy nghĩ thật kỹ trước khi đệ muốn làm. Còn một điều nữa, phụ thân, nữ nhi xin lỗi vì con không đồng ý với ý kiến của cha..."

" Sư tỷ, tỷ muốn nói gì vậy?"

Giang Yếm Ly bước đến trước mặt của Lam Trạm nói :"  Tiện Tiện tuy là gả cho Lam nhị công tử, sang làm dâu Lam gia, đó không phải chuyện dễ dàng gì. Trong nhất thời đệ ấy có thể vi phạm gia quy, làm ra chuyện tày trời thì Lam gia đương nhiên có quyền xử trí. Thế nhưng thỉnh Lam nhị công tử ghi nhớ giúp ta, dù cho Tiện Tiện có làm sai thì công tử và trên dưới Lam gia cũng không thể cướp đi cái cuộc sống mà đệ ấy mong muốn, chỉ cần Tiện Tiện muốn rời khỏi hay trở về Liên Hoa Ổ, trên dưới Giang gia đều mở rộng cửa để đệ ấy trở về, tuyệt đối không để các người ức hiếp đệ ấy, bởi vì đệ ấy là đệ đệ của ta, các người không bảo vệ được A Tiện, để cho ta bảo vệ..."

Nghe thấy những lời kích động đó của sư tỷ, hình như tỷ ấy đã quan trọng hóa vấn đề lên thì phải, sự việc đâu có đến nỗi như vậy đâu :" Sư tỷ, tỷ sao vậy? Sao tự nhiên tỷ lại nói ra chuyện này làm gì? Đệ có thể tự bảo vệ bản thân được mà, tỷ không cần phải lo lắng cho đệ đâu mà..."

A Ly khẽ lắc đầu nói :" Tiện Tiện, tỷ nói như vậy là vì sư tỷ quá hiểu bản tính của đệ. Đệ trời không sợ, đất không sợ, nhưng vì tính tình của đệ quá vô tư rồi, lại thích đi lo chuyện bao đồng. Bên Lam Gia mà ức hiếp đệ, có ta bảo vệ cho đệ..."

Giang Vãn Ngâm đứng bên cạnh cũng thấy sư tỷ có chút bồng bột, nóng vội liền chạy đến nói :" Tỷ Tỷ, tỷ nói vậy khác nào tỷ theo Ngụy Vô Tiện đến Vân Thâm Bất Tri Xứ đâu chứ?"

" Ta tất nhiên là không đi theo đệ ấy, nhưng Tiện Tiện đến đó sống quả thật là quá hà khắc rồi, bản thân đệ ấy sẽ rất khó chịu..."

" Sư tỷ, không phải tỷ vừa mới nói đệ trưởng thành rồi hay sao? Tiện Tiện bây giờ đã trở thành một nam nhân cứng cáp rồi, nếu còn để cho sư tỷ lo lắng nữa thì đệ thật cảm thấy mình tự trách, thấy bản thân thật vô dụng.."

Giang Phong Miên hiểu được tâm trạng của A Ly, Cô Tô Lam Thị mang tiếng là một trong ngũ đại thế gia nghiêm khắc nhất giới Tu chân. Gia quy ở đây có thể lên đến vài nghìn, một người sống vô pháp vô thiên, sống không quy củ nề nếp giống như Ngụy Anh thì đúng là rất khó có thể hòa nhập được chỉ trong một hai ngày. Mới hôm qua còn vui vẻ trò truyện, rồi còn an ủi Tiện Tiện thế nào. Chỉ có khi đến phút tiễn Ngụy Anh lên kiệu hoa, A Ly mới biết thế sự không như mình tính toán trước đó được.

" A Ly, Tiện Tiện cần phải có trải nghiệm, tuổi đời của nó vẫn còn rất trẻ, không ít lần sẽ phải vấp ngã, có vấp ngã rồi nó sẽ tự đứng lên trên chính đôi chân của nó, con cũng đâu thể bảo vệ nó cả đời được, đúng không? Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, để Vong Cơ đưa Tiện Tiện về Lam gia đi, kẻo lỡ mất giờ lành thì không hay đâu."

Tạm biệt cũng đã tạm biệt rồi, chúc phúc cũng đã chúc phúc rồi, dặn dò cũng đã dặn dò cả trăm nghìn câu chữ, có khi còn dài hơn cả mấy nghìn gia quy Lam Thị. Một nỗi niềm vừa vui vừa buồn, lại vừa lo lắng. Nhưng đến sau cùng, Ngụy Vô Tiện vẫn là phải theo Lam Vong Cơ về Vân Thâm Bất Tri Xứ tam bái thiên địa. Nỗi lòng của một người con sắp rời khỏi mái nhà thân thương ấy, luôn là day dứt khó yên... day dứt vì chưa làm được chuyện gì cho người nhà mình, càng day dứt khi không thể ở bên cạnh phụng dưỡng trưởng bối, thay trưởng bối quản giáo thật tốt trên dưới Liên Hoa Ổ.. có lẽ đó là điều mà Ngụy Vô Tiện vẫn luôn canh cánh trong lòng. Hắn còn chưa kịp báo đáp ân tình của Giang Phong Miên thì phải gả đi rồi.. Trước khi lên ngựa rời khỏi Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện quỳ rạp xuống bái biệt mọi người...

" Mọi người nhớ phải giữ gìn sức khỏe đó, Tiện Tiện sẽ trở về thăm mọi người..."

" Được rồi, mau đứng dậy đi con. Hảo hài tử, đi đi..."

Giang Phong Miên đỡ Ngụy Anh đứng dậy, nở nụ cười tươi rói rồi khẽ gật đầu lia lịa :" Đi đi.."

Ngụy Vô Tiện cưỡi con ngựa Bạch Mã kế bên, ở trên đỉnh đầu có buộc một bông hoa lớn. Trong lòng của Ngụy Anh bỗng chốc trở nên nặng trĩu, nghĩ đến Giang Thúc Thúc, sư tỷ, còn có Giang Trừng, thời gian sắp tới sẽ không được nghe thấy tiếng nói của họ đúng là có chút gì đó tiếc nuối.

" Huynh có muốn quay lại không?" Lam Vong Cơ lên tiếng, một giọng nói lạnh lùng mà không mấy cảm xúc của người ấy bỗng chốc thốt lên thành tiếng.

" Hả? Huynh đang nói chuyện với ta sao?" Ngụy Anh giả vờ ngây ngô...

Lam Vong Cơ quay sang nhìn Ngụy Vô Tiện bằng ánh mắt tia sét, giống như kiểu muốn bắt chết người ta vậy.

" Ahh, cũng không hẳn, ta sợ ta quay lại rồi, mối liên hôn này của chúng ta chẳng phải sẽ không được viên mãn hay sao?"

" Xem ra huynh cũng là một công tử được mọi người yêu quý, gần gũi..."

Ngụy Anh cười hì hì đáp :" Chuyện đó hả? Từ nhỏ ta đã vào Liên Hoa Ổ làm đại sư huynh rồi, hàng ngày cùng nhau luyện kiếm, cùng ăn cơm, cùng vui đùa, cùng cười nói, bây giờ ta phải đi theo huynh trong lòng cũng cảm thấy buồn.."

" Thật ra... ngươi có thể từ chối.."

Ngụy Anh thoáng ngạc nhiên trước câu nói của Lam Trạm :" Lam Trạm, huynh đang nói đùa đúng không? Hôn nhân đại sự, đâu nói bỏ là bỏ được. Hơn nữa, nếu ta từ chối, mọi người sẽ đồng ý ta như vậy hay sao?"

" Tại sao lại không thể? Ngươi yêu thích tự do tự tại, sống buông thả, không quản thế sự, gả cho ta rồi ngươi cũng sẽ không còn được tự do như trước nữa? Nếu ngươi từ chối, thì sẽ không có ngày hôm nay.."

" Dù gì đây cũng chỉ là một mối liên hôn giữa hai thế gia, cũng không phải là chuyện trung thân đại sự gì của hai chúng ta. Ây, Lam Trạm, ta và huynh làm một cuộc giao dịch, thế nào?"

Lam Trạm quay ra nhìn Ngụy Anh khó hiểu :" Giao dịch gì chứ?"

Ngụy Vô Tiện quay đầu ngựa tiến lại gần ngựa của Lam Trạm rồi thì thầm :" Lam Trạm, nếu như đây chỉ là một mối liên hôn, ta có cách này để không ảnh hưởng đến tương lai của cả hai chúng ta..."

" Cách gì?"

" Giả thành thân..."

" Giả thành thân?????"

__________________

Ôi Di Lăng Lão Tổ của chúng ta lại nghĩ ra trò mới rồi, còn chưa về đến Lam Gia nữa mà 🤣🤣🤣

Đón đọc diễn biến mới ở chap sau nha🤩🤩

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro