Chương 7 : Ghán Ghép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là sáng hôm sau Menfuisu được tỷ tỷ thân yêu cho tạm dừng buổi huấn luyện để đi chơi. Bốn người dẫn nhau đi khắp kinh thành Thebes, rồi lại đi đến bờ sông Nin dạo chơi, đến chiều mới dẫn nhau trở về cung.
Trên suốt quãng đường ngoại trừ đôi vợ chồng trẻ thì thầm to nhỏ thì hai bạn trẻ còn lại chẳng ai nói với ai câu nào. Lý do ư, là bởi vì quanh thân Menfuisu luôn tỏa ra luồng khí cao ngạo, người lạ chớ gần và đương nhiên sẽ không đi bắt chuyện với bất kì ai. Về phần Izumi thì vì bị Menfuisu làm ngơ mấy lần khi cậu chủ động bắt chuyện nên cậu cũng chả thèm để ý đến người cao ngạo đáng ghét đó nữa.
Một đường im lặng ah ( Gặp ta là ta hoan hô rồi, yên tĩnh. Sướng! Chỉ là nói, chị Asisu muốn thấy trò hay thì còn lâu lâu lắm luôn ý ^_^ ).
Nhìn hai đứa nhóc phía trước kia Asisu lại thấy nhức đầu. Đến nhìn còn không nhìn nhau thế kia thì cuộc sống sau này của nàng làm thế nào ah. Ngẩng đầu nhìn người bên cạnh lại thấy Ragashu đang nhìn mình. Hai người bốn mắt nhìn nhau sau đó lại nhìn hai người đi trước rồi mỉm cười.
Sau đó, Asisu 'không cẩn thận' mà đụng trúng Izumi khiến cho cậu lảo đảo suýt ngã, chỉ là Mefuisu đứng cạnh đã lanh tay lẹ mắt mà đỡ lấy nên Izumi tránh được một cái ôm ấm áp với đất mẹ và rơi vào một cái ôm ấm áp của một cậu nhóc. Sau khi đứng vững cậu còn chưa kịp lên tiếng cảm ơn thì người ôm cậu đã nhanh chóng đẩy cậu ra, cậu nhìn thấy người kia khẽ nhíu mày. Lòng cậu một trận khó chịu lẫn mất mát dâng lên : " Ôm mình thật sự khó chịu như vậy ư? Mình thật đáng ghét đến vậy hay sao." Suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu cậu, đuổi không đi cho đến khi về tới cung điện.
Lại nói Menfuisu, khi nhìn thấy người đang đi bên cạnh loạng choạng muốn ngã nên mới có lòng tốt vươi tay ra giữ cậu ta lại không để cho cậu ta mất mặt, không nghĩ tới cậu ta lại nhào vào lòng mình, cảm giác dễ chịu này khiến cậu thấy hơi khác thường. Nhanh chóng đẩy cậu ta ra xem cậu ta có bị thương gì hay không. Chỉ là đẩy ra rồi thì lại thấy khó chịu, nhíu nhíu mày, vừa muốn lại ôm vào thì thấy tỷ tỷ nhìn mình nhíu mày nên thôi. Trong lòng lại nghĩ nên làm gì để được ôm thêm một lần nữa. Cơ mà người này quá không có giáo dưỡng đi, hậu đậu thì thôi, một tiéng cảm ơn cũng không có là sao.
Bốn người sau một sự việc nhỏ hết sức nhỏ lại chậm rãi hồi cung. Vừa về đến cung Asisu lại đá em mình vào trại huấn luyện còn mình thì lại kéo lão công đi bồi dưỡng tình cảm, để mặc Izumi không hiểu ra sao trở về cung dành cho sứ giả.
Sau bữa tối, đuổi hết người hầu ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một trai một gái. Người con gái nằm trong lòng người con trai mà ngọ ngậy, cánh mũi phập phồng tham lam hít vào mùi hương gỗ tùng trên người hắn, đôi mắt lim dim khiến cho hàng mi cong động đậy như đôi cánh bướm vào buổi sớm mai. Khóe miệng kéo ra một độ cung nho nhỏ như đang cười chứng tỏ nàng đang tận hưởng rất thoải mái. Người con trai thấy người trong lòng như con mèo nhỏ ăn no chờ chủ nhân vuốt bụng xoa lông thì không khỏi mỉm cười, cảm giác ngọt ngào hạnh phúc dâng lên, nhẹ nhàng chạm môi vào người con gái. Một nụ hôn nhẹ nhàng chỉ mang theo nồng đậm yêu thương sủng nịnh.
Asisu thả lỏng, lần nữa cọ cọ lên ngực Ragashu, còn Ragashu thì vòng tay ôm chặt Asisu để đề phòng nàng ngã xuống.
" Hì hì, lão công, chàng thấy hôm nay thiếp làm thế nào á."
" Nàng ấy à, mèo nhỏ quậy phá, làm rất tốt."
" Hì hì hì hì, thiếp thông minh không nào. Chiêu anh hùng cứu mỹ nhân này luôn đúng và luôn hữu dụng với mọi không gian, thời gian, mọi điều kiện, nhỉ."
"Sai, là anh hùng cứu anh hùng."
"Phải phải phải, anh hùng. Mà hôm nay thiếp cứ nghĩ không công cơ đấy."
" Ta cũng nghĩ vậy, nhóc con nhà nàng có vẻ không thích tên tiểu tử kia cho lắm nhỉ."
"Không không, vậy là chàng không hiểu nó rồi. Tên nhóc đó không phải là không ưa, mà là rất yêu thích nữa kìa."
" Sao ta không nhìn ra, chuyện này là thế nào."
" Ờ thì nó đúng là không thích người lạ, hoặc bất kì ai đụng chạm nhưng mà cái nhíu mày và ánh mắt tiếc nuối lẫn tính kế kia chứng tỏ là nó đã yêu thích tên tiểu tử kia rồi, chỉ là mức độ yêu thích hơi thấp, chứ không nó đã giãy nảy lên khi thiếp đá nó đi rồi."
" Vậy thì xem ra không còn vấn đề rồi, còn tiểu tử Izumi kia ta thấy nó có phải ứng nên có rồi ah."
" Hìhì, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây, dù sao cũng không thể để hai đứa nó gần nhau quá được, như vậy thì còn gì vui nữa ah".
" Bên người nàng có cậu nhóc Ruby gì đó đúng không."
" Đúng ah lão công, có chuyện gì thế."
" Ta thấy dáng người không tệ, tâm tư nhanh nhạy, rất đáng để bồi dưỡng đó, để cậu ta làm ấm giường cũng không tệ đâu. Haha"
" Ý chàng là .... như vậy có được không, mà còn chuyện con nối dòng thì sao đây."
Thì vậy ta mới kêu nàng để Ruby làm ấm giường, đấy chẳng phải người của nàng sao, nàng nuôi người của nàng ra sao thì ai mà biết được chứ, có đúng không. Có điều ta chắc chắn là tên Izumi kia không sinh được. Nên để Ruby bên cạnh Menfuisu là đúng rồi"
" Thiếp hiểu rồi, vậy từ ngày mai bắt đầu được rồi ha."

Bên này đôi vợ chồng trẻ vui vẻ nói chuyện tương lai thì bên phòng Izumi lại là một không khí trầm trọng.
Trên giường lớn giữa phòng Izumi lăn lộn hoài vẫn không ngủ được, nhớ lại ban ngày được ôm bởi vòng tay ấm áp kia tim lại đập liên hồi, mặt hồng một mảng nhưng khi nhớ đến cái nhíu mày kia thì trong lòng từng trận mất mát lại dâng lên. Chỉ một cái nhíu mày thôi lại có thể làm cậu không vui đến vậy ư, cậu từ khi nào lại trở nên như vậy, chưa kể đó còn là con trai, cậu không phải bị bệnh rồi chứ. Hắn cứ suy nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác cho đến khi mệt mỏi mà thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, cho người gọi Ruby vào phòng, Asisu nửa nằm nửa ngồi trong lòng Ragashu chờ người đến.
Lúc Ruby bước vào phòng liền nhìn thấy cảnh tượng chủ tử của mình nửa nằm nửa ngồi hưởng thụ từng trái nho được đưa đến tận miệng trong lòng chồng chưa cưới của nàng cũng là hoàng tử Babylon thì trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là chủ tử của hắn càng ngày càng lười, cũng càng ngày càng biết hưởng thụ, hơn nữa cái bộ dạng mèo nhỏ đó là sao, ai làm ơn trả lại chủ tử lạnh lùng quyết đoán cho hắn đi. Quá mất mặt rồi.
Nhìn bộ dạng khóc không ra nước mắt của cấp dưới mà Asisu không khỏi đen mặt, tên chết tiệt này lại đang nghĩ gì thế hả trời, còn gì tôn nghiêm của nàng.( chị có thứ ấy ư, thứ đấy đáng mấy xu ^_^)
Nhìn thấy mèo nhỏ xù lông tức giận Ragashu bất đắc dĩ phải thay nàng nói chuyện tiện thể đưa nàng về chính sự, không nên chấp nhặt chuyện nhỏ.
" Ngươi tên là Ruby ư, là Asisu đặt cho sao, ngươi rất hợp với cái tên này."
Thấy người mà mọi người trong cung đồn rằng mặt lạnh khó tính lại đang nói chuyện với mình làm Ruby hết sức kinh ngạc nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cúi người xuống theo lễ nghi trả lời :
" Đa tạ điện hạ khen ngợi, thần sẽ không phụ cái tên này."
Asisu lúc này thấy thuộc hạ không làm mất mặt mình thì cũng không chấp nữa, nhàn nhạt hỏi :
" Ngươi vào cung cũng một thời gian rồi, ngươi cảm thấy Menfuisu em ta thế nào?"
" Bẩm chủ nhân, điện hạ Menfuisu sau những ngày huấn luyện đã chững chạc lên nhiều rồi ạ, tuy nhiên nhiều lúc vẫn còn hơi trẻ con. Tính tình thì bá đạo, tính chiếm hữu rất mạnh, ghét sự đụng chạm với người khác dù là trai hay gái. Ít nói, ít cười, ờm .... hơi âm u khi ở cạnh ngài ấy."
" Vậy nó có chán ghét ngươi không. Ngươi đã từng chạm vào nó hay chưa."
" Dạ, chuyện này thần cũng không rõ ràng lắm, nhưng khi luyện tập thì cũng vô tình chạm phải mấy lần và thần không thấy sự chán ghét từ mắt ngài ấy, còn nếu không phải luyện tập thì, thần không biết ạ."
" Ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi, lát nữa ta lại gọi ngươi."
" Vậy thần cáo lui ạ, thưa chủ nhân, điện hạ."

Ngay sau khi Ruby vừa đi không lâu thì Menfuisu đi vào phòng, vừa vào đến phòng thì tất cả lễ nghi cấp bậc gì đó đều bị hắn ném ra sau đầu, tay vừa với lấy quả táo trên bàn mắt vừa nhìn hai người trên ghế miệng không quên nói :
" Tỷ tỷ, tỷ phu, sớm ah."
Ragashu nhìn cậu em vợ này cười cười chào lại :
" Sớm ah, tiểu quỷ."
Asisu thấy em mình như vậy thì lại không thể trách, ai bảo lúc nó nghe thấy Ragashu và mình đính hôn với nhau liền chạy tới hỏi, vì quá gấp gáp liền quên mất lễ nghi, Ragashu cũng không nói nặng gì chỉ bảo một câu 'đều đã thành người nhà cả rồi, cứ thoải mái là được' thế là nó liền như vầy. Hazzzz, dạy em cũng không dễ dàng gì, nhất là một đứa em trai cứng đầu bướng bỉnh. Bây giờ nàng cũng mặc kệ, trước tiên phải hỏi nó đã.
" Bảo bối, chị gọi em đến không phải để em ăn sáng, chị có chuyện hỏi em đây".
" Sao vậy chị, có chuyện gì quan trọng ư"
" Cũng không hẳn. Em thấy cậu bé tên Ruby thế nào. Nói cho chị biết em đang nghĩ gì".
" Ruby ư, nói thế nào nhỉ, là một người xinh đẹp, thông minh, cũng rất đáng yêu nữa"
" Đáng yêu ư? Em dùng đáng yêu để nói về một cậu bé ư, bảo bối ". Asisu cau mày nhìn cậu.
Thấy chị cau mày Menfuisu liền cười : " Chị, con trai không được quyền đáng yêu à. Em chỉ đơn giản là cảm thấy cậu ta rất dễ thương thôi."
" Vậy em thấy cậu bé đó đáng yêu ở điểm nào, sao chị không thấy"

::::::::::::::::::::
Ah Hahaha, chắc mọi người đã đoán ra được chuyện gì sắp sảy ra rồi phải không? Ta nói, trên đời này chuyện gì cũng có nguyên nhân hết á, nguyên nhân trực tiếp, nguyên nhân gián tiếp và.... nguyên nhân sâu xa của sự ra đời cp tiếp theo là chương này đây.
Hô hô hô....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro