Chương 15: Để ta bảo hộ ngươi hảo?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ace ngồi ngơ ngác trước cửa phòng. Umi tại bên trong đã ngủ mau được ba ngày.

Ba ngày trước cô thoi thóp nằm tại anh trong ngực, cảm giác như anh cũng sắp chết theo cô. Năm năm trước sau khi nhận tin Sabo chết, thật lâu sau để bình phục cảm xúc không ngờ không bao lâu, anh cùng Luffy lại nhận được túi dược của cô.

Túi đã cháy không ra hình dạng, bên trong chứa ít dược liệu, bên trên dính ít máu khô,.. cùng một vài sợi tóc màu lục. Lúc đó cả hai chính là mau hỏng...

Anh với Umi số lần gặp không nhiều, mỗi lần gặp cô chỉ nhìn Sabo, Luffy cùng anh một chút hoặc là buông ngoan thoại kiểu muốn giết ba người một dạng, nhưng nếu cả ba bị thương cô sẽ đem thương thế của họ chữa trị tốt, sau sẽ lại bỏ đi.

Sau anh biết Umi còn có thể giao lưu cùng động vật, anh liền mơ hồ chú ý vẫn luôn có ít động vật luôn dõi theo ba người.

Nhưng cũng không có gì khác, chỉ lặng im theo dõi, lúc xuất hiện chắc chắn sẽ là sau khi bọn họ đã xử lí xong liền giúp họ chữa trị hoặc là ngồi nghe bọn họ chuyện.

Anh cũng không nghĩ Umi sợ, anh biết, Umi là có thể dùng độc, nghe nói tên cướp biển đánh Luffy ngày đó đã chết, bị độc chết! Anh khi đó liền nghĩ đến cô, cô cả người dám đụng Luffy không nói liền đem giết, như thế nào sẽ sợ a~!

[[ Umi: Anh nhận ra điều đó hẳn cũng nhận ra em từng muốn giết cả anh nhỉ? /// Ace: ... ]]

Umi dù hay nói xấu, hay chọc điên bọn họ nhưng tại trong tối, cô luôn luôn dõi theo họ, âm thầm tại bảo vệ họ, cảm giác chỉ cần quay đầu Umi vẫn luôn đứng sau nhìn bọn họ.

Nhưng ngày nhận được giỏ của cô, không còn động vật nào tại nhìn họ. Bọn họ dù bị thương nặng cỡ nào cô cũng sẽ không lại xuất hiện...

Chính là năm năm không nghĩ lần nữa tương ngộ, Umi tình trạng thực tệ, anh còn làm cô bị thương, nhìn cô cả người nhiễm huyết, anh sợ hãi. Năm đó đem sợ hãi giấu kín, lấy đau thương làm động lực mà tiến lên.

Lần này, liệu có thể sao?

- Không thể!.. - Ace lẩm bẩm tự đáp.

Không thể lại vượt qua, không thể ngừng đau khổ, không thể dừng dằn vặt, càng không thể đối mặt với Luffy...

- Ace, ngươi đừng lại ngồi đây, con bé sẽ sớm tỉnh, ngươi nên nghỉ ngơi! - Tóc dứa quả đầu nói.

Umi nằm ba ngày, Ace cũng ngồi đó ba ngày, không ăn không ngủ, cả nước cũng liền không uống. Ba ngày Ace đem bản thân hành hạ tựu người chết một dạng, tựu Umi nếu chết đi, Ace cũng sẽ không thể sống đi xuống. Nếu có, hẳn chỉ là tồn tại tựu cái xác đồng dạng.

- Umi tỉnh? - Ace kích động hỏi.

- Không, con bé chưa tỉnh ngươi..

Ace biết Umi chưa tỉnh cả người như rời rạc ngồi lại như cái xác.

- Ta muốn chờ em ấy tỉnh...

- Không cần. - Cô âm thanh vang lên.

Mấy ngày nay cô vẫn luôn thanh tỉnh đối kháng lệ khí, chỉ là không thể tỉnh, ở mấy ngày cô cuối cùng cũng đem lệ khí ép đến thất thất bát bát, sau khi tỉnh cô liền dùng Hoa Hinh Chi Tức hồi phục thương thế, cũng liền lấy ra hồn hoa một ngụm nuốt xuống, lệ khí cũng mau tiêu thất không còn.

Chính là không nghĩ vừa ra khỏi phòng liền thấy Ace như sắp chết đồng dạng. Cô thật có chút kinh hách, mặt liền biến đen.

- Umi. - Ace nhìn cô gọi, muốn đứng dậy nhưng cả người cứ loạng choạng như muốn té đến.

Cô liền đem anh bế ngang lên, dù hình ảnh này thực không mấy đẹp. Ace cũng không nói gì chỉ im lặng để cô bế. Đầu dứa nhìn qua cô cổ tay.

- Ta là chữa trị trái cây năng lực giả. Xin hỏi phòng Ace ở đâu? - cô lễ phép hỏi.

- Theo ta.

Cô đi theo người trước mặt ném ra ánh nhìn sắc lẻm về phía những kẻ đang nhìn mình, chính xác hơn là nhìn Ace. Đến nơi cô đem Ace đặt lên giường, thuận tiện giúp anh cởi ra đôi giày.

- Có thể cho em xin bát cháo sao? - Cô như cũ lễ phép.

- Chờ một chút.

Trong phòng chỉ còn hai người, cô nhìn Ace tính rót anh chút nước uống bất quá cô vừa tính di chuyển, Ace liền đem cô tay nắm đến khẩn.

Cô thở dài, ngồi tại Ace bên, thấp thấp giọng nói tiếng xin lỗi.

- Ta.. nghĩ, ngươi lại muốn đi. - Ace giọng nói khàn khàn.

- Không đi, không đi.

- Ngươi ... luôn nói dối.

- Không nói dối, sẽ không bỏ lại các ngươi. - cô ôm Ace vỗ vỗ lưng như đối trẻ nhỏ an ủi, cô thật không biết ách an ủi tốt sao?

'Cạch' cửa phòng lần nữa mở ra, người đầu dứa đem bát cháo đặt tại bên giường rồi lùi ra.

Cô nhìn qua bát cháo, cầm lên đối Ace nói.

- Ăn cháo. - Rất tự nhiên mà múc lên một muỗng thổi thổi rồi đưa đến trước mặt Ace. Chính là Sabo lúc nhỏ bị thương cô vẫn luôn làm vậy, sau khi Sabo lớn đôi khi vẫn để cô uy cho nên cô thật không thấy gì kì quái.

Ace gương mặt có chút trúc trắc cuối cùng cũng là há miệng một muỗng đem ăn. Cả hai im lặng không nói đem bát cháo ăn xong khi, không khí liền có chút ngượng ngùng.

Ace trước tiên đánh vỡ.

- Tại sao tự làm thương mình?

- Chỉ là.. muốn tỉnh táo một chút...

- Chỉ vậy? - Ace ánh mắt không dao động, bất quá cô nhận ra anh có vẻ đang giận... vì gì a?

-....

- Năm năm, ngươi gặp chuyện gì?

- Sabo được một nhóm người cứu sau hắn liền mất trí, mọi chuyện đều đem quên, cũng không muốn trở về. Ta không yên tâm liền luôn ngốc tại hắn bên người.

- Sabo còn sống?

- Ta không gạt ngươi.

- .. ngươi lệ khí từ đâu mà có..- sẽ không phải vì Sabo đi? Câu sau Ace im lặng đem nuốt xuống.

- Không, ta tìm thảo dược, đến hòn đảo chứa đầy xác chết không cẩn thận liền lây dính lệ khí. Xin lỗi làm ngươi thương. - Cô đáp.

- Thảo dược? Ngươi không nghĩ đến bản thân đi tìm thứ thảo dược đó làm gì? - Lệ khí của cô liền mau muốn hóa thực chất, vậy nơi cô đến lệ khí có bao nhiêu trọng? Hơn nữa, cô mới là người bị thương a~! Ace cáu gắt.

- Thảo dược này rất khó kiếm, thật may mới gặp được, có nó rồi... chỉ cần ta không chết, nhất định các ngươi sẽ không chết!

Ánh mắt nhìn cô lời nói bất cần mà bị chiếu đến đau xót vậy mà mơ hồ chảy ra hai dòng lệ "Vẫn là vì bọn ta sao? Vì sao không nghĩ đến bản thân nhiều một chút? Vì sao... "

- Lần tới, để ta bảo hộ ngươi hảo? Ngươi muốn gì, liền nói ta, chỉ cần là ngươi muốn, ta tất dùng mọi cách đem về cho ngươi!

Cô ngỡ ngàng, Ace vốn là người luôn đem chuyện buồn giấu thật sâu cô chính là lần đầu tận mắt nhìn anh khóc đến, luống cuống giúp Ace lau đi, để anh đầu tựa vào mình nói.

- Đừng khóc, tất cả nghe ngươi, đừng khóc!

- Hảo!

Cô liền cảm nhận Ace thở đều đều cô biết ba ngày này Ace vẫn luôn thủ tại cô của phòng, dù nó thật sự rất không cần thiết! À chính xác là cô cũng chả biết anh tự hành như vậy làm gì...

Giúp anh điều chỉnh tư thế, nhẹ hôn lên trán anh, khẽ một câu ngu ngốc liền cũng an tường ngủ thiếp đi.

[[ Tg/ Au: nghe như nhắm mắt xuôi tay nhỉ? ]]

●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○

Cầu nguyệt phiếu.

Umi chỉ trị thương, Ace là thiếu nước cùng thức ăn lại không ngủ, cái này Umi không trị được..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro