Chương 2: Theo Cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù hiện tại nàng và Hoàng Bắc Nguyệt rất xa lạ, nhưng không thể không khen nàng ta được, tuy phải sống trong cơ thể của Nguyệt Nhi, nhưng nàng ta toát lên vẻ kiêu ngạo, quyền quý mang đậm chất quý tộc, ánh mắt nàng ta chỉ cần liếc nhìn cũng đủ khiến người khác phải lạnh sống lưng, nàng ta chỉ cần ngửi bát thuốc mà Di nương gì đó đưa cho cũng đã biết được trong đó có độc.

Nàng không thể xem thường được, tuy nhiên nàng không cảm nhận được sức mạnh bên trong nàng ta, hay vốn do cơ thể của Hoàng Bắc Nguyệt yếu đuối?

Trời rất nhanh đã gần sáng, nàng không khỏi ngáp dài một hơi, thật là...nguyên đêm qua nàng chẳng chợp mắt được gì cả, chỉ cần nhìn thấy sự xa lạ của Nguyệt Nhi cũng đủ làm cho nàng thức trắng đêm, khoan?! Nàng lại điên nữa rồi, người trước mắt không còn là Nguyệt Nhi nít ướt như ngày trước nữa.

Nhìn người con gái đang gật gù ngồi trên ghế, khoé miệng Bắc Nguyệt nhẹ nhích lên, lúc nãy còn đề phòng người ta, làm vẻ mặt cách xa đến ngàn dặm, giờ lại chẳng có chút đề phòng mà gù gà gù gật do buồn ngủ.

Hoàng Bắc Nguyệt dù thức trắng đêm giống nàng nhưng lại không thấy mệt mỏi, trong đầu nàng ta chợt lóe lên một ý nghĩ, thử ở trên giường tĩnh toạ vận khí xem.
Nhưng kì quái ở chỗ, mỗi lần nguyên khí chìm vào trong đan điền liền sẽ lập tức biến mất sạch sành sanh.

- Chết tiệt! Quả nhiên là phế vật vô dụng.

Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi tức giận mà đập mạnh xuống giường khiến Diệp Tư Hạ giật mình té ngã xuống nền đất,

Hoàng Bắc Nguyệt ơi là Hoàng Bắc Nguyệt ngươi ốm yếu thì thôi đi, ngay cả nguyên khí cũng đều không thể ngưng tụ.

- Trách móc gì chứ? Năm ta còn ở đây cũng đã giúp muội ấy rồi, khổ nổi dành hết cả tháng trời cũng thành công cốc. - Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, dùng tay phủi lấy bụi bặm đang dính ở tà áo.

Ở nơi này cường giả vi tôn, cường quốc đặt ngang hàng, chiến tranh liên miên không dứt, thực lực chính là thứ quyết định địa vị của mỗi người, trách cũng không thể được, dù là thân trưởng công chúa phủ dòng chính nữ, được Hoàng Thượng đích thân sắc phong Bắc Nguyệt quận chúa, dù cho thân phận hiển hách như thế, cao cấp đến thế thì cũng chỉ là trò cười tại Nam Dực quốc.

Kẻ yếu, sẽ không được ai đồng tình !

Chỉ có cường giả mới có thể được người người tôn kính!

- Lúc nãy ngươi nói ngươi có thể thấy được kí ức của Nguyệt Nhi mà, dù muội ấy không ra khỏi phủ nhưng cũng biết rất nhiều thông tin.

Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ gật đầu, nhanh chóng điều tra tư liệu của thế giới này trong kí ức của nguyên chủ.

Tạp Nhĩ Tháp đại lục, hơn một trăm năm vẫn vây tại thời kỳ hỗn loạn, bởi vì chiến tranh, văn phong suy yếu, võ đạo thịnh vượng, chiến tranh là thời cơ để võ giả ở thời đại này bộc lộ chính mình, nhận được sự tôn trọng từ mọi người.

Chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi có thể tại bất kỳ một quốc gia nào hoành hành bá đạo.

Chinh chiến, hỗn loạn diễn ra liên miên đã vô tình sản sinh ra rất nhiều chức nghiệp mới, trong đó người chủ tu võ đạo là nhiều nhất trên đại lục, chiếm khoảng bốn phần năm số người tu luyện. Ngoài ra còn có các chức nghiệp khác như Triệu hoán sư , Luyện dược sư , Huyễn thuật sư. Tuy nhiên những nghề nghiệp này yêu cầu về huyết thống cùng thiên phú cực kỳ nghiêm ngặt, vì vậy nhân số cũng rất ít, thế nhưng vật quý thì ở chỗ hiếm, cho nên những người thuộc các chức nghiệp này chỉ cần có một chút thành tựu là đã có thể tung hoành trên đại lục.

Tiêu gia, cũng chính là gia tộc của phụ thân Hoàng Bắc Nguyệt, chồng của Trưởng công chúa, là một gia tộc truyền thừa võ đạo lớn, thâm căn cố đế ở Nam Dực quốc, trong gia tộc đã từng tạo ra không ít võ đạo nhân tài, lão gia tử đương nhiệm lại là một vị Thất Tinh Triệu hoán sư đức cao vọng trọng, nắm giữ linh thú Liệt Hỏa Báo!

Chỉ có điều con trai ông – Phò mã Tiêu Viễn Trình lại không có được thiên phú Triệu hoán sư, ngược lại trình độ võ đạo lại vô cùng tài giỏi.

Tuy nhiên Nhị tiểu thư Tiêu gia, Tiêu Vận may mắn được di truyền huyết thống của lão gia tử, từ nhỏ đã hiển lộ ra thiên phú Triệu hoán sư, hiện giờ cũng coi như danh tiếng vang dội ở Nam Dực quốc.

Thấy nàng ta tập trung suy nghĩ như thế, nàng cũng chỉ im lặng quan sát, để ý một chút thì khoé miệng nàng ta đang nở nụ cười thì phải, nó có chút tự tin thì phải.

- Triệu Hoán Thú sao? - Hoàng Bắc Nguyệt lại điềm đạm cười, thật không hiểu nổi con người thất thường này.

- Nếu như ngươi muốn tìm một bé thú thì Diệp đại nhân ta sẽ giúp ngươi, không cần đi đâu xa thuần phục, ta đây nhắm mắt cũng có thể chỉ cho ngươi nơi ở của các thần thú cấp mười sao! - Nói đến đấy Diệp Tư Hạ không khỏi kiêu hãnh hất cằm lên, trong lòng thầm nghĩ Hoàng Bắc Nguyệt sẽ cầu xin nàng giúp đỡ.

Nhưng đáp lại nàng là ngữ điệu thờ ơ lạnh nhạt, chỉ ngắn gọn hai chữ.

- Không cần.

Trái tim nàng đau quá...Hoàng Bắc Nguyệt dám đạp đỗ lời đề nghị của nàng sao? Cảm xúc của nàng đang bị hỗn loạn, nó vừa là sự suy sụp, bị tổn thương về tinh thần, đạp đỗ đi sự kiêu hãnh của nàng.

- Thứ ta muốn, ta tự lấy, ta mà lại cần đến sự trợ giúp của người khác sao? Thuần thú sao? Ta chính là ông tổ của trò này.

Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Hoàng Bắc Nguyệt xem...Sao nàng muốn đấm vào mặt nàng ta quá.

Ánh nắng ban mai khẽ rọi qua khung cửa.

Hoàng Bắc Nguyệt vươn người một cái bước xuống giường, tiến về phía ấm trà đã nguội lạnh từ lâu, tự rót một ly trà, chậm rãi uống, Diệp Tư Hạ ta cũng là khách mà? Vào Lưu Vân Cát nguyên đêm một ly trà nguội cũng sợ phí sao?

Tính đi lên nói rõ với Hoàng Bắc Nguyệt việc mình sẽ ở đây thì...

Bỗng nhiên cửa phòng ' ầm ' một tiếng bị phá hủy, một bóng dáng đầm đìa máu tươi cũng theo đó ngã vào phòng.

- Tiểu thư...

Hoàng Bắc Nguyệt lập tức đặt ly trà xuống đi qua, nâng người đang nằm trên mặt đất kia đứng dậy, gạt ra mái tóc rối bù của nàng ấy, lộ ra một gương mặt non nớt. Nàng ấy tên là Đông Lăng, là nha hoàn lớn lên từ nhỏ cùng với Hoàng Bắc Nguyệt.

Nàng cũng biết Đồng Lăng, có mấy lần nàng đã đến để gửi tiền cho nàng ấy để chăm sóc Bắc Nguyệt, dù chỉ gặp mặt rồi đi mất, nhưng nàng rất tin tưởng người này, hiếm lắm mới có một nha hoàn như thế, Hoàng Bắc Nguyệt quả là số hưởng nhưng không biết hưởng.

- Đông Lăng, sao lại như thế này ?

Đông Lăng ngẩng đầu lên, trông thấy tiểu thư nhà mình vẫn ổn, không có miếng thương tích hay chuyện gì, nàng thở phào nhẹ nhõm rồi tựa vào lòng Bắc Nguyệt mà khóc lớn.

- Tiểu thư, người không có chuyện gì là tốt rồi, nô tỳ sợ người có chuyện nên mới đi cầu Cầm di nương, ai ngờ...

Nói đến đây nước mắt Đông Lăng không kiềm được mà tuông ra, hai tay nắm chặt lấy vạt áo của Bắc Nguyệt không buông...Hoàng toàn quên mất sự xuất hiện của khách quý như nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn dọc xung quanh cơ thể Đông Lăng, thấy vết thương do roi để lại, Bắc Nguyệt chắc cũng đã rõ đã xảy ra vụ gì.

Cầm di nương sao? Nàng có biết bà ta, tuy lúc nhỏ được Trưởng Công Chúa Huệ Vân chăm sóc ở Tiêu Gia, nhưng chẳng có ai biết được nàng là ai cũng chẳng có ai biết đến sự tồn tại của nàng tại Tiêu Gia. Theo như nàng biết thì bà ta tính tình ngang ngược, càn rỡ, thường ức hiếp Bắc Nguyệt, nàng chỉ cần biết có ức hiếp Bắc Nguyệt hay không là được rồi, dù cho bà ta có đập đầu hối lỗi thì nàng cũng sẽ dấn đầu bà ta xuống hồ nước.

Hoàng Bắc Nguyệt ôm Đông Lăng đặt lên giường, khiến Đông Lăng sửng sốt, quái dị nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, tiểu thư sao có thể dễ dàng bế nàng ấy lên được? Lúc trước đến nổi thùng nước còn phải nhờ đến nàng ấy mà?

Thấy biểu cảm của Đông Lăng nàng chỉ biết cười thầm, chẳng khác gì nàng đêm qua cả, chắc trong đầu Đông Lăng đang có hàng vạn câu hỏi cho xem. Cũng đúng thôi, Hoàng Bắc Nguyệt trước kia tính tình nhu nhược, ngu ngốc, yếu đuối dễ nít ước, ai ai ở Nam Dực Quốc mà không biết, bây giờ nhìn Bắc Nguyệt trước mắt xem dáng vẻ kiêu lãnh, cao quý, ngạo khí toát ra bễ nghễ thiên hạ, thật đẹp !

Đông Lăng ngơ ngác nhìn nàng ta, có chút khó tin.

- Tiểu thư ? - Đây thật sự mà là Tam tiểu thư nàng phục vụ từ nhỏ sao?

- Ngươi đừng nói chuyện, nghỉ ngơi trước đi, ta đi ra ngoài tìm chút dược liệu về cho ngươi. - Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói, nàng thấy được sự hiếu kỳ trong mắt Đông Lăng, bất quá bây giờ không phải thời điểm giải thích.

Hoàng Bắc Nguyệt lấy từ trong ngăn tủ lấy ra áo bào rộng vành màu đen khoác lên người, vành nón kéo xuống thật thấp, đem khuôn mặt mình che giấu cực kỳ cẩn thận, nàng ta nhẹ quay đầu nhìn thẳng về phía Diệp Tư Hạ.

- Ngươi không phải nói bảo vệ Hoàng Bắc Nguyệt sao?

Đây có thể được xem là lời mời gọi không? Ta đâu phải tùy tùng của ngươi?

- Diệp tiểu thư? Người về rồi sao? - Đông lăng nghe thấy chủ nhân mình đang nói chuyện với ai đó liền nhanh chóng ngước nhìn, tuy Tư Hạ cũng mặc áo đen choàng kín người nhưng lúc nào nàng cũng để lộ khuôn mặt của mình.

- Không về thì để ngươi chịu đựng một mình à? - Diệp Tư Hạ nhẹ nhàng đáp.

Đông Lăng thoáng vẻ vui mừng muốn đi lại ôm lấy nàng nhưng vì vết thương nên chỉ có thể mỉm cười, nước mắt rưng rưng nhìn nàng.

Có Diệp Tư Hạ đi theo tiểu thư thì không còn gì phải lo nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro