Chương 3: Thái tử Chiến Dã.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng cùng Hoàng Bắc Nguyệt đi ra khỏi Lưu Vân Cát, nhìn động tác di chuyển của nàng ta, nàng thầm đoán rằng ở kiếp trước Hoàng Bắc Nguyệt này chắc chắn là cao thủ võ công, nếu không phải thì sao một bức tường cao ba mét như thế mà nàng ta lại dễ dàng trèo qua, nếu không phải biết rõ mọi chuyện thú thật nàng cũng không dám tin.

Lâm Hoài thành, tòa thành lịch sử vô cùng tráng lệ của Nam Dực quốc, nhân khẩu đông đúc, các ngành đều tương đối phát triển.

Đi trên đường chính, kiến trúc hai bên đường đều vô cùng to lớn và đồ sộ, các cửa hàng san sát nhau, đường phố rộng rãi có thể để cho hơn mười chiếc xe ngựa chạy song song, vô cùng phồn hoa náo nhiệt. Quả không hổ là đô thành của Nam Dực quốc.

Trên đường có rất nhiều tiểu thương đến từ các quốc gia khác, quần áo kì lạ cũng có không ít, bởi vậy nên nàng dù có khoác một cái áo bào rộng vành màu đen cũng không có khiến ai chú ý.

Bố Cát Nhĩ phường thị chính là thị trường giao dịch lớn nhất Nam Dực quốc, bên trong không chỉ có những loại dược liệu, tinh thạch, mà Dong Binh Công Hội cũng tọa lạc tại nơi này. Mỗi ngày, có đến hàng trăm hàng ngàn dong binh tới nơi này nhận nhiệm vụ hoặc bán đi những loại dược liệu mà chính mình tìm được.

- Ta lâu lắm mới đến đây một lần, hiện tại ngươi có bao nhiêu tiền?

Lúc nãy nàng nghe nói Hoàng Bắc Nguyệt muốn mua dược liệu để trị thương cho Đông Lăng lẫn nàng ta, nói chứ không phải khen Nam Dực Quốc có dược liệu vô vàn nhưng mua được nó hay không mới là một chuyện.

Hoàng Bắc Nguyệt lục loại trong áo lấy ra một túi tiền, nhìn nàng ta cặm cụi đếm từng đồng bạc như vậy nàng đoán chắc ở Tiêu Gia, Hoàng Bắc Nguyệt đã bị các di nương chiếm đoạt hết của cải mà Trưởng Công Chúa để lại rồi.

- Chỉ...có mười hai đồng tệ - Hoàng Bắc Nguyệt lòng đau như cắt, không ngờ ở nơi này nàng ta lại trắng tay như vậy.

- Dược liệu ở đây mua bằng xu vàng đấy! Lo đi làm nhiệm vụ đi - Nàng thư thả nói, nếu đã nghèo thì chỉ còn cách đó thôi.

- Ngươi đi chu du khắp nơi chắc hẳn có tiền mà, mau góp một ít vào đi chứ. - Hoàng Bắc Nguyệt đi đến đối diện nàng, nàng hơi thất thần mà nhìn Bắc Nguyệt, lúc sáng ai vừa mới nói " Không cần ngươi giúp"?

- Đại nhân ơi, ta chưa bán linh thú thì tiền đâu mà mua - Nàng hí hửng nói, tiền nàng quả thật không thiếu chỉ là chưa bán đồ lấy tiền thôi.

Bố Cát Nhĩ phường thị, vừa đi tới cửa liền lập tức nghe thấy tiếng người ồn ào từ bên trong truyền đến, rất nhiều dong binh vóc người to lớn hối hả ra ra vào vào, nhìn ai ai cũng cường tráng.

Bỗng nhiên, trước mặt nàng xuất hiện một vài cái dong binh vai u thịt bắp, làn da ngăm đen đi tới, chiều cao của nàng vậy mà chỉ đứng đến ngực bọn dong binh kia.

Thấy đám dong binh như để ý đến Tư Hạ, Bắc Nguyệt nhanh chóng kéo vành nón đen che đi khuôn mặt mỹ miều của nàng, tay Bắc Nguyệt nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay nàng mà kéo đi.

- Tiểu cô nương nếu có hứng thú thì đến chỗ bọn ta nhé.

Thấy tên tiểu tử nhỏ bé kia kéo tiểu cô nương lúc nãy đi mất, tên dong binh có chút nuối tiếc không kiềm lòng được đành lên tiếng trêu chọc.

- Sao đấy? - Thấy Bắc Nguyệt đột nhiên im lặng không nói lời nào mà cứ lẳng lặng đi, khiến nàng có chút lạ.

- Đi đường đông đúc thì che mặt lại, không phải ai cũng chỉ ngắm ngươi thôi đâu - Nàng ta lạnh nhạt đáp.

Nàng cũng không muốn nói gì mà tiếp tục bước đi cùng Bắc Nguyệt.

Trong phường thị có vô số các quầy hàng lớn nhỏ, không muốn cứ phải theo Bắc Nguyệt nên nàng nhanh chóng di chuyển đến những quầy hàng khác, chắc là Hoàng Bắc Nguyệt sẽ đi mua dược liệu nhỉ? Mà chắc sẽ chẳng mua được gì đâu, vì lúc nãy nàng cũng đã nói rồi.

Nàng dạo quanh nhiều quầy hàng khác nhau, chẳng có thứ gì thu hút được nàng cả, bỗng nhiên nàng chợt thấy một thứ rất hợp với một thứ...

- Viêm Viêm chắc sẽ rất thích nó cho xem.

Nàng vui vẻ cầm lên một sợi dây đeo cổ, nó có màu đỏ sẫm rất đẹp và mặt dây đeo có đính lên một viên ngọc lấp lánh.

- Khách quan thật có mắt, nếu như thú cưng của người đeo vào chắc chắn sẽ rất đẹp. - Thấy vị khách đang hứng thú với sợi dây đeo đó thì gã bán hàng nhanh chóng đớp thời cơ.

Diệp Tư Hạ không nhân nhượng gì mà chi tiền để mua qua cho kẻ tên Viêm Viêm.

Thấy cũng được một lúc nàng nhanh chóng quay trở về chỗ của Bắc Nguyệt, nhìn dáng vẻ của nàng ta nàng cũng đã đoán ra được, tay trắng đi ra rồi.

- Giá tiền quả thật cao chót vót, nhiều năm như vậy bị bọn người trong phủ bắt nạt, bây giờ ta đấy căn bản không có một xu - Hoàng Bắc Thiên thở dài một hơi, xui thay cho phận cường nữ như nàng, vậy mà lại sống trong thân xác nghèo khổ này.

- Hiện tại việc cấp bách nhất chính là kiếm tiền, đến chỗ Công Hội nào. - Nàng nhanh chóng lên tiếng.

Sau một hồi suy nghĩ, Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ gật gù, liền chầm chậm đi về phía Dong Binh Công Hội.

Muốn ghi danh ở Công Hội để làm nhiệm vụ thì phải bỏ ra mười đồng tệ để ghi danh trở thành dong binh chính thức.

Hoàng Bắc Nguyệt lòng đã đau như cắt rồi, nay lại gặp một kẻ keo kiệt như Diệp Tư Hạ, rõ ràng nàng ta có rất nhiều tiền vậy mà lại trơ mắt nhìn nàng đưa cho tên ghi nhanh mười tệ.

Hiện tại trong đầu Bắc Nguyệt chỉ có hai chữ, kiếm tiền, kiếm tiền, nhất định phải kiếm tiền !

Bảng nhiệm vụ phía trước Dong Binh Công Hội, chính là một khối cự đại bạch sắc thạch bích, bên trên dán đầy đủ các loại nhiệm vụ đẳng cấp bất đồng, bởi vậy số lượng người báo danh cho mỗi đẳng cấp cũng bất đồng.

Hoàng Bắc Nguyệt một mạch kéo nàng đi về phía nhiệm vụ cao cấp để xem, mặc dù biết nàng ta bản tính kiêu ngạo, lại là sát thủ ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng nàng lại không chút yên tâm giao thân thể vàng ngọc của Bắc Nguyệt công chúa cho nàng ta chút nào.

Khu vực cao cấp nhiệm vụ không có nhiều người, bất quá mỗi người tại đây đều phải có chút thực lực mới dám tới nơi này nhận nhiệm vụ. Bởi vậy, khi đột nhiên nhìn thấy hai kẻ mặc đồ đen đi đến, một tên thì gầy yếu thấp bé, tên còn lại thì trong có tí da thịt nhưng bàn tay lại trắng nõn, trong chẳng khác gì công tử bột, mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn nàng và Bắc Nguyệt.

Nàng nhanh chóng rút lui về phía sau để quan sát nàng ta.

- Tiêu gia Đại thiếu gia ban bố nhiệm vụ, nhóm người trong dong binh đoàn của ngài ấy thiếu một võ sĩ cận chiến dùng đoản kiếm, các vị nếu có hứng thú xin mời đến thử xem a! Thù lao vô cùng cao !

Một nam nhân đi đến khu vực nhiệm vụ cao cấp dán lên một cái nhiệm vụ, đó là đến khu rừng rậm nổi tiếng dày đặc ngay tại biên giới Lâm Hoài thành tìm kiếm Bích Linh Quả.

Chà...Nàng còn tính sau đợt này sẽ đi tìm Bích Linh Quả, không ngờ Đại thiếu gia của Tiêu gia lại nhanh tay như vậy, Bích Linh Quả là một loại dược liệu có thể giúp củng cố nguyên khí, lúc tu luyện sử dụng liền có thể làm chơi ăn thật. Tuy nhiên loại quả này phải ba năm mới kết quả một lần, bởi vậy nên phi thường trân quý.

Hừm...Chỉ chậm trễ một tí mà lỡ mất cục vàng rồi.

Nàng thở dài một cái, liếc nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng nhếch lên, có linh cảm chẳng lành a. Nếu nàng ta tham gia vụ này chắc sẽ ảnh hưởng đến cơ thể vàng ngọc của muội muội nàng...Ahhhh, làm sao đây!!!!!

Mới đó đã có người báo danh, Hoàng Bắc Nguyệt thấy thế liền vội chen qua, nhìn nàng ta cực nhọc để luồng lách qua người của mấy tên đô con kia khiến nàng không nhịn được mà cười phì một cái.

Do vóc người nàng ta vốn nhỏ nhắn nên khi vừa bước tới liền khiến một vài tráng hán dong binh cười rộ lên.

- Tiểu tử, đi chỗ khác chơi đi, các ca ca đang làm chính sự nha ! - Một cái dong binh cười sang sảng.

Diệp Tư Hạ thấy thế liền chăm chú quan sát, đôi mắt rộ lên vẻ chờ đợi.

Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt dưới áo choàng khẽ lóe lên, thân hình lay động, tên lính đánh thuê kia chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, đoản kiếm ngang hông đã bị rút ra, chỉ thẳng vào ngực hắn.

Nàng không khỏi kinh ngạc mà ồh lên một tiếng, nếu như không phải đoản kiếm quá ngắn, mũi kiếm này đã trực tiếp chỉ vào cổ hắn!

Tên dong binh kia sắc mặt trắng bệch, mọi người chung quanh cũng khiếp sợ khi nhìn thấy màn này.

Tiểu gia hỏa nhỏ gầy này không ngờ lại có tốc độ nhanh như vậy, thực lực chỉ sợ đã đạt đến Cao Cấp Chiến Sĩ, những tên dong binh bắt đầu thì thầm bàn tán.

Ở cái thế giới này, cường giả vi tôn. Chỉ cần Hoàng Bắc Nguyệt hơi biểu hiện ra một chút thực lực liền khiến đám người cười nhạo lúc nãy đều ngậm miệng lại, trong mắt tràn ngập kính ý.

Hoàng Bắc Nguyệt đem đoản kiếm trả lại cho người lính đánh thuê kia, thanh âm dễ nghe nay trở nên khàn khàn

- Đắc tội rồi.

- Không, là ta không đúng, tôn kính võ sĩ tiên sinh, xin tha thứ cho sự vô lễ của ta lúc trước.

Người lính đánh thuê tuy bị mất mặt trước đám đông nhưng cũng không hề tức giận, trái lại cúi người xuống, hướng Hoàng Bắc Nguyệt tạ lỗi.

Một người có tính tình hào sảng như vậy thật khiến nàng có chút bất ngờ, hoá ra dong binh cũng không tệ lắm.

- Thật lợi hại, võ sĩ tiên sinh, xin hỏi ngài có đồng ý gia nhập nhiệm vụ của chúng tôi lần này không ?

Nam nhân vừa tuyên bố nhiệm vụ lập tức hướng Hoàng Bắc Nguyệt mời chào, là lời mời , mà không phải là yêu cầu, như thế cũng đủ thấy tại thời đại này, mọi người đối với cường giả đều phi thường tôn trọng. Chuyện này cũng không khiến Diệp Tư Hạ thấy lạ cho lắm.

Hoàng Bắc Nguyệt lập tức gật đầu, nàng ta đương nhiên là gia nhập rồi, chỉ cần thù lao cao, làm cái gì cũng không đáng kể.

- Xin hỏi võ sĩ tiên sinh, tên của ngài là…?

- Hí Thiên. - Khi đăng kí trở thành lính đánh thuê, nàng ta cũng dùng danh tự này.

Không hiểu sao nàng ta có thể lựa tên độc lạ như thế, khá hay đấy chứ.

- Ta muốn dẫn thêm người theo cùng - Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng đi đến kéo tay cô đi về phía tên giao nhiệm vụ lúc nãy.

Tên đó có chút bối rối, chỉ biết gãi đầu mà nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.

- Chuyện này tôi không dám đồng ý bừa, đợi khi nào Đại Thiếu Gia đến thì tôi sẽ xin phép.

Nói một là một, muốn xin thêm cũng không được luôn à, có cần kĩ đến thế không chứ.

Vừa mới nhắc Đại thiếu gia thì người đó đã xuất hiện, hắn là đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê tạm thời thành lập này. Không ngờ lại có duyên gặp được Đại thiếu gia của Tiêu gia, nghe nói hắn có bắt nạt muội muội của nàng, hay lắm!!!

Tiêu gia đại thiếu gia thực ra là Tiêu Trọng Kỳ, đại ca cùng cha khác mẹ với Hoàng Bắc Nguyệt !

Tiêu Trọng Kỳ thực lực cũng không tệ, mười tám tuổi đã là Bạch Ngân chiến sĩ, vóc người cũng anh tuấn tiêu sái , là tình nhân trong mộng của bao nhiêu thiếu nữ, tiếc là trừ nàng.

- Tiêu Phàm, đây chính là Cao Cấp Chiến Sĩ mà ngươi tìm được sao ? Với lại ta nói chỉ mời một người mà?

Tiêu Trọng Kỳ cưỡi ở một thớt hắc mã cường tráng, một thân bạch ngân chiến giáp tinh xảo, cúi đầu nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt hỏi.

Nam nhân tên là Tiêu Phàm là người đến Dong Binh Công Hội để mời chào lính đánh thuê, nghe giọng điệu của Tiêu Trọng Kỳ có chút khinh thường cùng hoài nghi, liền vội vàng tiến lên, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu.

Tiêu Trọng Kỳ nghe xong liền gật đầu, hướng mắt về phía Hoàng Bắc Nguyệt ôm quyền chắp tay nói.

- Tại hạ Tiêu Trọng Kỳ, thất lễ, nếu là bạn của tiên sinh thì có thể dẫn theo.

Tiêu gia tại Nam Dực quốc cũng coi như là một đại gia tộc, thực lực cũng không tệ, thông thường chỉ cần báo tên ra, đối phương đều sẽ thoáng kinh ngạc, nhưng khi nói ra tên nhóc Hí Thiên này một chút phản ứng cũng không có, chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái rồi sải bước về phía thớt ngựa đã được chuẩn bị sẵn.

Hí Thiên tựa như một hoàng tử nhẹ nhàng đưa tay đón người kia lên yên ngựa cùng, không hề thấy rõ mặt không biết hai người này có phải đều là nam nhân hay không.

Nhìn tên Hí Thiên tính tình đạm bạc như thế, khiến cho Tiêu Trọng Kỳ trong lòng có chút tán thưởng.

Cao thủ cuồng ngạo thì cũng phải thôi, bất quá tên nhóc này chưa thấy thực lực của hắn a, chút nữa phải hảo hảo thể hiện một phen để tên nhóc này kinh ngạc há mồm !

Đội ngũ gồm hai mươi mấy người dong binh hướng về phía rừng rậm phía ngoài thành mà xuất phát.

Đi được nửa đường, bỗng nhiên một chi đội ngũ phi thường khí phách từ phía trước chạy nhanh về phía đám người Tiêu Trọng Kỳ. Trong đội ngũ kia ít nhất cũng có hai tên Triệu hoán sư!

Địa phương bọn họ đi qua đều lưu lại một mảnh liệt diễm nóng bức cùng một trận băng phong lạnh buốt hỗn hợp lại với nhau.

Trừ những người đó ra, trên bầu trời vẫn còn hai vị Triệu hoán sư nắm giữ phi hành linh thú, một trước một sau đi theo.

Linh thú đi trước nhất, trên người tử diễm xoay tròn bay lượn, trên thân thể khổng lồ ẩn hiện hồng quang. Hồng quang cùng tử diễm quấn quýt, khí thế như hồng, toàn bộ thiên địa đều vì ngọn lửa kia mà ảm đạm thất sắc.

Nhìn sơ qua thì nàng cũng đã biết ai rồi, nàng rất thích linh thú của Thái tử Chiến Dã á... tiếc là nàng không có may mắn.

- Là Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân !

- Là Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân của Thái tử điện hạ, là một trong Ngũ Linh, quá cường hãn !

Đoàn lính đánh thuê lập tức dừng lại quan sát, người nào người nấy trên mặt đều lộ ra thần sắc sùng bái, nàng ngồi phía sau Hoàng Bắc Nguyệt vẻ mặt có chút ghen tị.

Cái danh Triệu hoán sư, chức nghiệp khiến vạn người hâm mộ, nàng cũng chẳng cần gì mấy, nhưng linh thú thì nàng chắc chắn phải có.

Triệu hoán sư có thể gọi ra linh thú đã vô cùng mạnh mẽ, ở trên đại lục tuyệt đối được tính là cao thủ trong cao thủ!

Thái tử Chiến Dã của bọn họ chỉ mới có mười sáu tuổi đã là Cửu Tinh trung cấp Triệu hoán sư. Không chỉ như vậy, triệu hoán thú của hắn là một trong Ngũ Linh – Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân !

Hắn là Triệu hoán sư thiên tài nhất của cả Tạp Nhĩ Tháp đại lục gần trăm năm nay.

Người của Nam Dực quốc chỉ cần vừa nhắc tới Thái tử Chiến Dã liền trở nên kích động, trên mặt đều lộ ra thần sắc sùng bái. Thái tử điện hạ là niềm kiêu ngạo của cả Nam Dực quốc a !

Tuy cách xa nhau một khoảng nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được khí tức của Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân tùy tiện phát ra, chắc Hoàng Bắc Nguyệt cũng cảm thấy được, nó là chí tôn trong đám Linh Thú hỏa thuộc tính, bởi vậy đặc biệt kiêu ngạo.

Trên lưng hắn, một hắc bào tuấn mỹ thiếu niên thần tình lạnh nhạt ngồi đó, được tử diễm cùng hồng quang bao phủ, có cảm giác phiêu dật xuất trần.

Thân thể toát ra vẻ cao quý khiến đám thiếu niên xung quanh sinh lòng kính ngưỡng !

Mười sáu tuổi, Cửu Tinh trung cấp Triệu hoán sư, triệu hoán một trong Ngũ Linh Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân…

Một thiên tài của nước Nam Dực.

Quần tinh phủng nguyệt, thiên chi kiêu tử !

Đội ngũ hoa lệ kia rất nhanh liền tiến về trước mặt, từng trận cuồng bạo hỏa diễm khí tức phả vào mặt khiến hơn hai mươi người trong đội ngũ đánh thuê phải lập tức đưa tay che lại, lui về phía sau một bước, ai cũng không chống đỡ được tử diễm do Hỏa Kỳ Lân tản mát ra.

Một trong Ngũ Linh, gần như chính là thần thú trong truyền thuyết rồi !

Tất cả mọi người, chỉ có Hoàng Bắc Nguyệt một thân lãnh khốc, đấu bồng màu đen tung bay, trấn định như thường.

Mọi người bắt đầu chú ý đến tên nhóc nhỏ gầy đặc biệt kia, chỉ là một cái dong binh đoàn tạm thời xây dựng cư nhiên lại ẩn giấu một cao thủ như thế ?

Còn nàng? Là kẻ ăn ké à???? Ngồi trước thì chỉ chú ý trước thôi sao???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro