Chương 14: Nụ Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến lúc tôi bẻ lái cho... rồi [ Tác Giả ]
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>

Đã là ngày thứ hai sau khi kết thúc trận chiến hôm 3-8 ấy.

Hôm nay trời thật đẹp, ước gì hôm nào cũng thế nhỉ, sẽ cứ như đám mây kia mà ung dung tự tại, chẳng để tâm đến bất cứ thứ gì, dù biến mất cũng được, sau cùng thì cũng là đến một nơi khác để hưởng lạc thôi.

Cuộc đời này nhiều biến cố quá, nó như đang cố gắng hút cạn lấy sinh lực và tâm trí của con người vậy, thật mệt mỏi.

Phù~

Nếu sóng gió đến thì chỉ biết đối mặt thôi, chứ phải làm sao bây giờ. Sắp tới sẽ lại là cuộc chiến với Vallaha, một băng bất lương được được dẫn dắt bởi Hanma Shuji, gã ta đã tập giờ các thành viên cũ của Moebius chủ yếu là năm 1988 và 1989..

Còn những kẻ sinh năm 1990, được dẫn dắt bởi người có tên là Kisaki Tetta...

" Tại sao chứ? Hắn là thành viên của Moebius ". Tôi tức giận đập mạnh tay xuống nệm, rõ ràng là Mikey biết điều đó, tại sao lại còn đồng ý.

" Kisaki sẽ giúp sức rất lớn trong cuộc chiến với Valhalla sắp tới ". Mikey trầm mặt, nhẹ ngồi xuống cạnh tôi, lưng tựa vào thành giường khẽ nói.

" Tao không đồng ý chút nào! ". Tại sao lại phải đi tin tưởng một kẻ từng là kẻ thù chứ?

Mikey lắc đầu, xoa nhẹ lấy mái tóc màu vàng nhạt ấy của tôi. " Tao không thích màu tóc này của mày chút nào...còn nữa, khi chỉ có tao và mày, thì cứ gọi thẳng tên tao ". Mikey dụi dụi đầu vào hổm cổ của tôi, khiến tôi rùng mình vì nhột, lập tức né sang hướng khác.

" Biết rồi mà, cứ nhắc mãi ". Tôi dùng tay đẩy cái đầu vàng của cậu ta sang một bên, nhưng càng làm thế cậu ta lại cố chấp tiến gần, tay vòng qua ôm chặt lấy eo tôi mà kéo lại gần mình.

Cảm nhận được hơi thở của cậu ta đang phả vào vành tai của tôi, liền khiến tôi có chút ngại ngùng.

" Manjiro...". Tôi nhanh chóng nhắc nhở cậu ta đừng nên đùa quá trớn.

" Tao đã rất lo đấy ". Giọng cậu ta có chút nhỏ dần lại, nhưng cũng đủ khiến tôi nghe được. " Tao đã rất sợ, sợ mày lại lần nữa sẽ biến mất ".

Nói rồi cậu ta liền siết chặt lấy tôi hơn, cứ như đang sợ tôi sẽ biến mất vậy. Tôi cười thầm trong lòng, cậu ta thật trẻ con, tôi xoay người lại đối mặt với cậu ta, hai tay xoa nhẹ lấy gò má ấy, cậu ta cũng nhanh chóng nắm lấy bàn tay ấy của tôi mà áp sát vào làn da của mình, nhìn nụ cười thỏa mãn ấy cũng đủ biết là cậu ta vui như thế nào.

" Mãi thế này thật thích ".

Bỗng, một âm thanh vang lên phá hỏng bầu không khí lãng mạn ấy.

" Tụi bây xong chưa? ". Draken hầm hực nói, hắn từ nãy giờ đã ngồi ở đây rất lâu, thế mà hai cái đứa này vẫn là làm mấy trò tình cảm ấy trước mặt hắn, khiến hắn muốn tức điên lên.

Mikey nhíu mày, phụng phịu nói: " Kenchin sao lại ở đây? Phiền chết đi được ". Cậu ta không nói gì liền nằm ườn ra trên giường, tay vẫn là đang ôm lấy cánh tay tôi không buông.

Ông cố ơi, tôi đang là bệnh nhân đó.

Tôi bất lực nhìn cái gã trước mắt, đến thăm bệnh nhân xong lại cướp luôn giường bệnh.

Đột nhiên, tôi cảm nhận được có ánh mắt sắc lạnh đang nhìn mình, tôi nhanh chóng nhìn lên hắn, hắn vẫn là tức giận nhìn tôi, cũng không biết là vì cái gì.

Tôi bèn hỏi: " Tao đụng chạm gì đến mày à? "

" Đúng, đụng rất sâu đấy ".

Tôi ngơ người, hắn là đang nói cái gì vậy?

Hắn nhanh chóng ngồi dậy, không nói một lời liền nắm lấy tay tôi kéo đi, cứ tưởng sẽ khiến cho Mikey thức giấc, nhưng không, cậu ta ngủ mất rồi!!!

" Làm gì vậy? ".

" Nè! ". Tôi nhìn ngước nhìn bóng lưng hắn, liên tục kêu hắn ngừng nắm lấy tay tôi mà kéo đi như thế. Nhưng mà lời tôi nói cứ như là nước đổ đầu vịt vậy.

Hắn vẫn điên tiết siết chặt lấy tay tôi mà lôi đến sân thượng.

Đuma, tụi mày đối xử với bệnh nhân như thế được à? Một thằng thì cướp mất giường bệnh để ngủ, thằng thì thô báo kéo tôi đến sân thượng, mặc dù tôi là đang bị thương.

Hắn ngừng bước, đẩy mạnh tôi vào tường khiến cho vết thương ở lưng liền nhói đau.

" Mày làm trò gì vậy...đau ". Tôi cố vung tay đẩy hắn ra, nếu là thường ngày tôi sẽ đấm thẳng vào mặt hắn, nhưng mà sao hôm nay hắn lại mạnh đến thế chứ? Vẻ mặt cũng rất hung tợn khiến tôi cũng e dè.

" Umi, nhìn thẳng vào mắt tao ". Hắn đột nhiên nhẹ giống lại, dịu dàng nhìn tôi, hoàn toàn không còn cái nét mặt hung tợn lúc nãy.

" Sao...sao chứ ". Tôi nhìn hắn, ôi đm, sao ngại vậy nè trời, thường thì tôi sẽ chẳng bao giờ ngại ngùng khi nhìn nhau như thế, chắc do có chút gần..

" Tao chỉ nói đúng một lần, hãy nghe cho thật kĩ...Umi, tao thích mày ".

Tôi đơ cứng người, hoàn toàn chưa thu nỗi những gì đang xảy ra.

1s

2s

3s

" Sao cơ ". Tôi hoảng hốt mà hết lên, sao có thể như vậy!!!

Hắn thở dài một hơi: " Đáng lý ra, tao sẽ không nói cho mày biết sớm thế đâu...nhưng mày nhìn xem, ngoài tao ra còn có Mikey, Baij, tao làm sao có thể đứng nhìn được? "

Tôi nhanh chóng gạt tay của hắn ra khỏi bả vai mình, cố chấp nói: " Đừng đùa nữa, tao không thích trò này, rõ ràng mày yêu Emma cơ mà, em ấy cũng yêu mày nữa, sao mày có thể nói ra mấy lời như thế ".

Hắn đặt tay lên trán, cố giữ lấy bình tĩnh rồi mới trả lời: " Tao và Emma...hoàn toàn không có gì hết ".

" Vậy thì vụ em ấy cùng Takemichi thì sao? Em ấy vì mày nên mới làm thế đó ".

" Là tao nhờ em ấy diễn đó, thực chất hôm ấy người mà Takemichi thấy chỉ là cô gái có nét tựa như Emma ". Nghe hắn nói xong tôi hoàn toàn gục ngã, nhưng vẫn là không tin nó thực sự là như thế.

" Vậy..lúc đó mày nói tao là mày thích Emma? Chuyện đó là như thế nào?"

" Tch..". Hắn tặc lưỡi, chỉ biết gãi gãi đầu, hướng mắt sang phía khác. " Chỉ là tao muốn xem biểu hiện của mày thôi, nhưng mà mày ngu như heo vậy, tin sái cổ ra. Tao đối với Emma chỉ xem là em gái, và em ấy cũng thế ".

[ Tui không định phá thuyền Draken x Emma nha, ai không thích có thể không đọc ]>

Đến thời điểm này, tôi hoàn toàn tin những gì hắn nói là thật!

Nhưng sao hắn lại thích tôi chứ?

Đó giờ có nhận được lời tỏ tình nào đâu, tự nhiên đột ngột quá vậy.

" Umi ". Hắn từng bước tiến gần đến, lần nữa áp sát tôi vào góc tường. " Những gì tao nói điều là sự thật, tao thực sự thích mày ".

Nói rồi hắn nhẹ nhàng chạm vào gương mặt ấy, làn da trắng nõn, ngón tay hắn vô thức lại đặt vào bờ môi ấy. Hắn khẽ nuốt nước bọt, chỉ thấy hắn đột nhiên thô bạo mà ghì chặt lấy đôi tay của tôi lên trên đỉnh đầu, không nói gì liền ghé sát mặt vào tôi mà hôn lấy.

Tôi như nhận ra liền cố ngậm chặt môi, không để hắn toại nguyện, tôi phản kháng kịch kiệt, muốn một cước đá thẳng vào chỗ hiểm của hắn, nhưng lại bị hắn nhanh trí bắt bài, một chân của hắn liền đặt ở giữa hai chân tôi...

Cái tư thế này có chút ngượng ngùng rồi...

Dù tôi đã ngậm chặt môi không cho hắn tiến xa, nhưng hắn vẫn là say mê mà hôn lấy...

Cái duma! Nụ hôn đầu của taoo!!!

Tôi như tức điên lên, không ngờ hắn lì lợm như thế, tôi tức giận dùng đầu của mình đập thẳng vào trán hắn, quả nhiên là chiêu này rất hiệu quả.

Hắn loạng choạng lùi về sau mà ôm lấy cái trán đã bị tôi làm cho ửng đỏ.

Tôi không muốn ở đây lâu, liền nhanh chóng đi xuống, nhưng chưa được hai bước đã bị hắn giữ lại. Hắn lần này rất kiên quyết, liền kịch liệt hôn lấy, lần này không kịp phản ứng tôi liền bị hắn nắm thóp.

Hắn mon men luồng lưỡi vào trong, lưỡi hắn linh hoạt mà dây dưa với đầu lưỡi của tôi, tôi muốn lùi về sau để né tránh cái tình cảnh này, nhưng đã bị một tay hắn ở dưới siết chặt lấy vòng eo, khiến cho vết thương của tôi cũng phát đau, hai mắt tôi cũng ngấn lệ. Tay còn lại của hắn đặt ở sau gáy tôi, tránh để tôi phản kháng.

" Ư...". Tôi muốn nói gì đó, nhưng lại bị hắn hôn đến mức chẳng thốt ra nổi một lời, hắn dồn ép tôi đến mức hai chân tôi sắp nhũn cả ra rồi.

Tôi nhắm tịt mắt, chẳng dám nhìn thẳng, mặc cho hắn đang điên cuồng chiếm lấy đôi môi ấy.

Sau một lúc lâu, thấy tôi cũng dần thiếu khí hắn cũng nhanh chóng rời khỏi, mặt hắn hiện rõ sự nuối tiếc, nhưng cũng dịu dàng mà hôn nhẹ lên trán tôi.

" Đủ chứng minh chưa? ".

Tôi mặc cho hắn có nói gì, chỉ lo hít thở lấy lại dưỡng khí đã bị hắn chiếm mất, hai tay ở đỉnh đầu cũng được hắn thả lỏng. Hắn chỉ vừa mới buông ra, tôi liền vung đếm đấm thẳng vào bên mặt Draken.

Không những một cái, tôi là liên tục đấm vào hắn, hắn cũng không ngu gì để mình bị đánh liền né tránh.

Draken nhìn tôi rồi lại cười một cách thích thú: " Nếu biết trước là mày sẽ có biểu cảm đáng yêu như thế, tao liền làm từ lâu rồi ".

Nghe hắn nói thế tôi liền bị chọc đến mức đỏ cả mặt, đấm loạng xạ vào hắn: " Mày im đi, tao không tha cho mày đâu ".

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>.....

[ Vì là xưng " tôi ", nên những cảnh Emma và Draken điều là theo suy nghĩ của Umi, trừ khi là xưng thẳng tên " Umi " thì khi ấy là của nhân vật khác đang nghĩ, hoặc là suy nghĩ chung, cũng có thể là khái quát ngoài lề ]

Rối há! Nhưng điểm nào hong hiểu thì tôi sẽ sửa lại những chương đầu cho mọi người dễ hiểu hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro