Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy ý cô là trong tương lai, tôi sẽ du hành về thời điểm cô còn nhỏ và nhờ cô cứu giúp Emma? Còn nhắc nhở cô khuyên nhủ vị thanh mai trúc mã Hanma Shuji tránh xa người con trai tên là Kisaki? Nhưng tôi đâu có quen biết những người này, cô có nhầm lẫn nào không vậy Erika?" Yoshida Saki ngồi trên giường ăn cháo thịt, suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra những người này quen biết mình thế nào.

   Erika cười lắc đầu nói: "Không sai đâu, đây là những chuyện cô sẽ trải qua trong tương lai."

   "Cũng đúng, dù sao tôi cũng từng trải qua chuyện kì diệu như xuyên không rồi, nên cũng không còn coi nó là chuyện lạ nữa, nhưng mà có phải tôi kia rất ngốc không, trực tiếp đưa số điện thoại ra không phải tốt hơn sao? Đến lúc đó chúng ta cũng không cần vất vả như bay giờ."

   Nhìn Yoshida Saki đang than ngắn thở dài Erika không khỏi cười ra tiếng, dáng vẻ hoạt bát hiện tại của Saki thật tốt, thay vì bộ dáng buồn bã kia.

   Sau khi biết nàng là nữ chính xuyên không, còn nhận được hệ thống thăng cấp sắc đẹp, Erika vung tay lên cho nàng cơ hội sử dụng căn chung cư này một cách miễn phí.

   Làm quen được với Erika đối với Saki mà nói thì đây là một sự sắp đặt tuyệt vời nhất trên thế giới này.

   "Chết rồi, tôi quên gọi điện thoại cho bà chủ xin nghỉ" Đột nhiên nhớ ra hiện tại mình vẫn còn đang phải đi làm công, Yoshida khóc không ra nước mắt nhìn điện thoại chỉ còn lại có 8% pin, nó còn chẳng đủ để gửi một cái tin nhắn ấy chứ, nàng lập tức đứng dậy tìm đồ sạc điện thoại.

   Suy xét đến tình trạng hiện tại của Yoshida , Erika để lại cho nàng một tấm thẻ phụ "Nếu có thứ gì muốn mua thì cứ trực tiếp sử dụng nó."

   Yoshida lộ ra dáng vẻ bần cùng yếu đuối nhận lấy tấm thẻ ngân hàng, ôm chặt eo của mỹ nhân khóc chít chít nói: "Từ này về sau cô chính là cái đùi vàng của tôi Erika à, cô bảo tôi chạy hướng đông tôi tuyệt đối sẽ không rẽ qua hướng tây."

   "Ha ha ha thật không vậy? Tôi phải ghi âm lại những lời này." Nói rồi Erika lấy điện thoại ra và định bật nút ghi âm.

   "Đáng ghét --" Sau đó cả hai nhìn nhau và mỉm cười.

   Vào thời khắc này, Yoshida cảm nhận được sự thoải mái chưa từng có.

   Vì buổi chiều còn lịch quảng cáo cần quay, Erika chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát rồi đi luôn.

   Không bao lâu sau khi Erika rời đi, Yoshida rời khỏi giường, nhìn căn chung cư lấy đá cẩm thạch làm màu sắc chủ đạo và những khung cửa sổ lớn không khỏi cảm thán một lần nữa, đúng là "đồng nhân bất đồng mệnh".

   【 Với diện mạo hiện tại của ký chủ thì chẳng cần phải cố gắng cũng có thể đạt được những thứ này, thế nên ngài hoàn toàn không cần phải ngưỡng mộ đâu 】

   "...... Cậu im lặng một chút cho tôi"

   【 Huhuhu】

   Nhưng mà cái tên Kisaki kia nghe rất quen, cảm giác như mình đã từng nghe qua ở đâu đó rồi vậy, Yoshida bắt đầu lục tìm trong kí ức trước kia, về những quyển truyện tranh mà nàng đã xem, nhưng đều không có chút manh mối nào, cho đến khi nàng mở TV lên xem, thấy bản tin về các băng đảng tụ tập bạo loạn mới hiểu tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc như vậy, đây không phải cuốn truyện tranh mà trước kia bạn cùng phòng đã đề cử cho nàng sao?

   Tên là Tokyo cái gì đó, kể về nam chính là Takemichi vượt thời gian về quá khứ để cứu bạn gái, phản diện của cuốn truyện hình như tên là Kisaki, nghe nói đó là một tên khốn giết người không chớp mắt. Làm sao bây giờ nàng vừa mới đọc đến trận chiến với băng Moebius thôi, theo lời kể của Erika thì sau này sẽ có một cô gái tên là Emma gặp phải chuyện bất trắc.

   Cứu mạng a, phải cứu người trong mấy phân cảnh đánh nhau à? Không có khả năng, nàng không bị đánh chết đã là tốt lắm rồi.

   Tại sao trong tương lai nàng lại tham gia vào mấy chuyện khủng khiếp như thế chứ, nàng muốn nghịch thiên cải mệnh.

   【 chúc mừng ký chủ đã tìm ra manga anime đã bị che giấu, thưởng cho ký chủ +1 trọng tố ngũ quan ( sẽ làm dáng vẻ vốn có của ký chủ trở nên hoàn mỹ hơn ) sau 5 phút sẽ có chút đau đớn, ký chủ cố gắng chịu đựng nhé 】

   Mới chỉ trôi qua có năm phút thôi mà Yoshida cảm tưởng như thể đã trải qua mấy đời vậy, chờ nàng tỉnh táo lại, cả khuôn mặt tựa hồ như bị thay mới, đau đến nỗi làm cả người run rẩy không ngừng.

   Buổi sang ngày hôm sau Yoshida nhìn chính mình trong gương, nhịn không được cũng phải ngây người, mới mấy ngày ngắn ngủn trôi qua thôi mà Yoshida đã từ một con vịt xấu xí trong truyện cổ tích biến thành một siêu cấp mỹ nữ, đến cái mức chẳng ai dám ngước nhìn.

   Nhưng đáng tiếc, dung mạo này bắt buộc phải được dấu dưới lớp kính.

   Thay vào một bộ quần áo đã lỗi thời cùng kiểu tóc tết đôi sam quen thuộc, nhìn thiếu nữ mỹ lệ tinh xảo trong gương, Yoshida thở dài một hơi rồi đeo mắt kính lên, nhìn chính mình trong gương đã biến thành dáng vẻ vô hình như bình thường mới yên tâm rời khỏi chung cư.

   Ngồi trên xe buýt, điện thoại không ngừng truyền đến cuộc gọi của bà Yoshida, Yoshida Saki tắt chuông báo đi, cuối cùng nàng vẫn không hề đưa bà ấy vào danh sách đen.

   Mitsuya ở trong tiệm, vừa thấy Yoshida bước vào đã chạy lại quan tâm chào hỏi "Buổi sáng tốt lành Yoshida-san, cơn cảm lạnh đã khá hơn chút nào chưa?" Bởi vì Yoshida không tới cửa hàng, Mitsuya đành phải gọi điện hỏi thăm tình hình từ bà chủ mới biết được nàng đang bị cảm, hắn tưởng sự việc ngày hôm qua đã dọa nàng sợ hãi, muốn nhắn tinh hỏi thăm mới phát hiện mình không có phương thức liên lạc của đối phương.

   "Cảm ơn đã quan tâm, tất cả đều OK" nói xong còn không quên thực hiện một động tác thương hiệu của thủy thủ Popeye khoe cơ bắp, khiến Mitsuya thoáng sửng sốt rồi cười lớn.

   "Có thể cho tôi phương thức liên lạc của Yoshida-san không? Nếu lần sau có gặp phải sự việc như ngày hôm qua thì có thể gọi điện thoại cho tôi."

   Lần đầu tiên được người khác phái hỏi xin số điện thoại, lại còn là một tiểu soái ca siêu ngầu nữa, Yoshida nhanh chóng rút điện thoại từ trong túi ra, thêm hắn vào danh sách bạn bè, danh sách trống lại có thêm một người nữa, cho đến tận bây giờ, trong danh bạ điện thoại của nàng cũng chỉ có ba người, một là của bà Yoshida, người thứ hai là Erika, hôm nay lại có thêm một người nữa đó chính là Mitsuya Takashi.

   Sau khi biết ước mơ của Yoshida là thi đậu vào đại học y, hiện đang nàng đang kiếm tiền để tiết kiệm cho học phí, Mitsuya lại một lần nữa cảm thán, tuy ngoại hình của nữ sinh trước mắt này không quá xuất sắc nhưng nàng lại có một lòng nhiệt huyết không phải ai cũng có được.

   Đúng là phẩm chất ưu tú luôn dễ dàng lấy được lòng người khác.

   Nhìn cuộc sống nghiêm túc của đối phương, dường như mọi điều tồi tệ đều có thể trở nên bớt khó khăn hơn vậy.

   Một ngày sau, Saki nghiêm túc từ chối yêu cầu trở về nhà của bà Yoshida, dưới sự tức giận và quở trách của bà ấy nàng đã lấy lại tờ giấy chứng nhận mà nàng cần, trong lòng nàng biết rõ là bà Yoshida không phải không yêu nàng, chỉ là lão già kia còn quan trọng với bà ấy hơn là nàng.

   Bà ấy yêu nàng, nhưng yêu người đàn ông kia nhiều hơn.

   "Nếu con muốn trở về nhà, nhớ rõ phải xin lỗi ba ba đấy."

   Trước khi đi, câu cuối cùng mà bà Yoshida nói với nàng không phải là một lời quan tâm mà là một yêu cầu, bắt nàng phải xin lỗi.

   Ngày mùng 7/4 cuối cùng cũng tới, đây là ngày khai giảng của nàng.

   Một ngày tràn đầy hơi thở của thời thanh xuân, bọn học sinh khoác trên mình bộ đồng phục tụ tập thành tốp năm tốp ba đi dọc hai bên con phố, hoa anh đào tháng tư vô cùng diễm lệ bay phấp phới giữa không trung rồi từ từ rơi xuống, một thiếu niên đạp xe lướt ngang qua đường, làm tán hoa anh đào sắp chạm xuống mặt đất lại lần nữa tung bay trên không trung.

   Yoshida Saki một mình lẻ loi, có vẻ đặc biệt lạc lõng giữa đám đông, nhưng khi mọi người nhìn thấy nàng, họ gần như có thể hiểu được tại sao nàng lại không có bạn bè.

   Bộ đồng phục này thật sự quá quê mùa, trong khi những người khác sẽ đem chúng đi sửa, thì thiếu nữ trước mắt cứ để nguyên như thế mà mặc, quan trọng hơn là, nàng còn mặc thêm một chiếc quần dài màu đen bên trong, bộ dạng quê mùa thật khiến cho các nữ sinh khác đi ngang qua cũng nhịn không được mà phải bật cười thành tiếng.

   "Người này mặc váy kiểu gì vậy, hệt như xx-kun trên TV"

   "Đúng vậy, thật là buồn cười, chắc cô ta không phải là fan của xx-kun đâu nhỉ"

  Trên mặt Yoshida không thể hiện ra chút cảm xúc nào, nàng chẳng bị ảnh hưởng bởi những lời bàn tán đó, nàng yên lặng mở điện thoại ra xem, tìm kiếm thông tin về xx-kun, nhìn pop-up trên màn hình điện thoại hiển thị hình ảnh một nam nghệ sĩ giả gái đang mặc trên người bộ đồng phục học sinh, nhưng vì chân có lông nên phải mặc thêm một chiếc quần nữa, trông thật khôi hài, điều này khiến nàng tự cổ vũ trong lòng: Cố lên Yoshida Saki, mục tiêu của mày chính là trở thành xx-kun

   【 không được đâu ký chủ, tôi tuyệt đối không cho phép ngài trở thành một người như vậy huhuhu 】

   Đối mặt với tiếng kêu khóc của hệ thống, Yoshida không khỏi cười lạnh nói: Ai bảo sáng nay cậu phát thưởng cho tôi +1 chiếc đùi ngọc thon dài, làm hại tôi thiếu chút nữa không đứng dậy được, nhìn chiếc váy không thể che dấu đi đôi chân thon dài, Yoshida quyết đoán mặc thêm quần vào.

   Lớp thứ 3 năm nhất --

   Sau khi Yoshida bước vào lớp, liền thấy rất nhiều gương mặt 'quen thuộc', khác với những ánh mắt kinh diễm mà họ dành cho 'Saki' ở kiếp trước, những người đó nhìn Yoshida Saki một cái rồi lần lượt rời ánh mắt đi nơi khác, điệu bộ như thể không muốn giao lưu với nàng chút nào vậy.

   Yoshida rất hài lòng với kết quả này, dù sao thì nàng cũng không muốn kết bạn với họ, chỉ cần nghĩ tới thôi đã làm Yoshida cảm thấy khó chịu lắm rồi.

   Nàng tìm một góc không có ai rồi ngồi vào đó, cho đến tận khi chuông báo reo lên, tiết học đầu tiên ở trường cao trung chính thức bắt đầu.

   Một giáo viên ăn mặc theo đúng chức nghiệp tiến vào, cô ấy mặc một chiếc váy đen kết hợp với áo sơ mi trắng, khoác bên ngoài một chiếc vest đen, cô ấy đeo một chiếc kính có gọng được mạ vàng, tay cầm giáo án và một chiếc thước lớn đi vào phòng học.

   "Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu điểm danh, những người được gọi tên sẽ đứng lên giới thiệu về bản thân ..."

   "Báo cáo --" một thiếu niên có đôi mắt sáng ngời, tóc cột đuôi ngựa chạy ào vào lớp hô lớn.

   Một lúc sau, ngày càng có càng nhiều người quay xuống nhìn Yoshida rồi thì thầm với nhau.

   "Chuyện gì vậy chứ? Sao lớp chúng ta lại có tận hai con mọt sách vậy?"

   "Không, tại sao không phải là một anh chàng đẹp trai chứ"

   "Hai người họ thực sự rất hợp nhau"

   "Phụt"

   "......"

   Yoshida Saki ngẩng đầu lên nhìn nam sinh đi lướt qua cô giáo, lại đây rồi ngồi xuống bên cạnh nàng, lục tìm trong ký ức của ' Saki ' hoàn toàn không tồn tại người này.

   Với cả, này người anh em, cậu có biết tạo hình hiện tại của cậu đang bị đụng hàng không.

   Đến cả Baji Keisuke cũng không ngờ người ngồi cùng bàn với mình lại là một ' con mọt sách ', nhưng trông đối phương khác hẳn với một con mọt sách giả như hắn, hắn chỉ là một tên học tra mà thôi, vì không muốn khiến mẹ đau lòng nên mới đành phải làm như thế.

   Nhất định phải trở thành bạn tốt với đối phương, có thế thì mẹ mới không cần phải lo lắng cho chuyện học hành của hắn nữa. Đây là suy nghĩ thật lòng của Baji Keisuke ngay lúc này.

   "Chào mọi người, tôi là Takahashi Yoko thích mua sắm và làm đồ thủ công, hy vọng có thể kết được những người bạn tốt ở ngôi trường mới." Takahashi Yoko là một cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào, môi tô son hồng, sau phần giới thiệu của cô ấy, cả lớp vỗ tay tán thưởng không ngừng cho tới tận khi bị cô giáo ngăn lại.

   "Xin chào mọi người, tôi tên là Sakamoto Hashi. Tôi thích chơi quần vợt và những thứ liên quan đến thể thao, hôm nay tôi đã tham gia câu lạc bộ quần vợt trên đường đến đây. Nếu có bạn nào cùng câu lạc bộ, các bạn có thể cùng tôi tham gia hoạt động câu lạc bộ." Thiếu niên với cơ bắp phát triển quá mức và nước da khỏe khoắn chân thành giới thiệu về mình.

   Cuối cùng cũng đến phần giới thiệu của Yoshida, nàng đứng lên nói một cách ngắn gọn "Tôi là Yoshida Saki, thích học tập và đam mê đọc sách."

   Giữa những tiếng vỗ tay thưa thớt, một tiếng vỗ tay lớn và liên tục thu hút sự chú ý của mọi người.

   Yoshida nghiêng đầu nhìn Baji Keisuke, cũng không biết tại sao hắn lại phấn khích như thế, nàng yên lặng dịch bàn muốn rời xa đối phương.

   "Baji Keisuke, không đặc biệt yêu thích thứ gì, nguyện vọng lớn nhất chính là không phải ở lại lớp" Baji Keisuke nói xong làm mọi người cứ tưởng hắn là một tên Versailles*.

[*Versailles: 凡尔赛 (fáněrsài) là phiên âm của cung điện Versailles của Pháp, thêm vào đây là 文学 (wénxué) có nghĩa là văn học nhưng không nói về văn học Versaille, thay vào đó, nó là một thuật ngữ được sử dụng để mô tả "sự khoe khoang khiêm tốn", tiếng Việt có thể dịch là "tự sướng"]

   Lúc này Yoshida mới nhớ ra hắn là ai, đây chính là thiếu niên xui xẻo đã hai lần học lại đó sao, nghe nói cuối cùng hắn bị đàn em khóa dưới đâm chết.

   Thảm quá, Yoshida nhìn tên nhóc ngồi đối diện yên lặng nghĩ thầm.

   Chẳng trách trong trí nhớ của "Yoshida Saki" không có chút ấn tượng nào về thiếu niên này, dù sao thì trong lúc đó cô ấy cũng đang đắm chìm trong tình yêu, làm gì còn tâm trí đế ý đến một người vô hình như hắn, ngay cả sau khi hắn chết cô ấy cũng chẳng nhớ nổi hắn trông như thế nào.

   "Được rồi, trật tự đi, để nắm rõ tiến độ học tập của các em chúng ta sẽ làm một bài kiểm tra ngay bây giờ, những học sinh có kết quả cao nhất sẽ được hưởng đặc quyền về chỗ ngồi."

   "Trời ạ, đừng làm thế mà cô giáo"

   "Vì sao vừa mới khai giảng đã phải làm bài kiểm tra"

   "Không được, tôi sẽ là người chốt sổ mất"

   "......" bài kiểm tra bắt đầu trong những lời phàn nàn của các học sinh.

   Bài kiểm tra lấy theo thang điểm 100 với 100 câu hỏi gồm nhiều chủ đề khác nhau, làm bọn học sinh phải vò đầu bứt tai để suy nghĩ đáp án.

   Baji Keisuke nhìn đống câu hỏi mà đau đầu chả biết mình phải đọc cái gì nữa, cái tổ hợp này làm đầu óc hắn bắt đầu choáng vàng, quyết định tung xúc xắc điền đáp án.

   Làm được nửa bài, trong lúc lơ đãng Yoshida nhìn thấy thiếu niên kia đang dùng cục tẩy hình vuông làm xúc xắc chọn đáp án, nàng suýt chút nữa thì cười ra tiếng.

   Sau khi Baji nhận thấy ánh mắt của đối phương hắn nghiêng đầu ngượng ngùng cười cười với Yoshida.

   Ít nhất thì hắn không có gian lận, Yoshida nhìn một người khác đang để quyển sách trên đùi trước mặt mà thầm nghĩ.

   Sau khi bài thi kết thúc, chủ nhiệm lớp để cho các học sinh thời gian tự làm quen với nhau, còn cô thì cầm bài thi đi vào văn phòng.

  Trong phòng học ầm ĩ chỉ có Baji Keisuke và Yoshida Saki là không có một ai tình nguyện đi tới làm quen.

   Baji nhìn về phía thiếu nữ đang ngồi dựa người vào cửa sổ, lấy ra cuốn sách giáo khoa mới chuẩn bị làm bài nói: "Xin chào, tôi là Baji Keisuke"

   Yoshida Saki quay đầu lại nhìn thoáng qua đối phương, nghĩ tới hoàn cảnh của hắn, có chút mềm lòng trả lời "Chào Baji-kun, mình là Yoshida Saki"

   "Yoshida-san đang chuẩn bị cho bài học mới à? Giỏi thật đấy" đối với những người có thành tích học tập tốt, Baji mạc danh cảm thấy có chút sùng bái, hắn mặt đầy hâm mộ nhìn nàng nói

   "Thật ra không có gì đâu, đọc nhiều một chút là được." Phải biết rằng bầu không khí học tập ở Nhật Bản tương đối thoải mái, đối với Yoshida mà nói, việc thức dậy vào 5 giờ sáng rồi đi học đến tận 9 giờ tối mới có thể về nhà mà còn không thể tiến bộ lên nữa, thì vấn đề chính là nằm ở chỉ số IQ.

   "Tôi cũng đọc thường xuyên nhưng mà đọc không hiểu" Yoshida nhìn cuốn sách bị xé trong tay đối phương, tiến tới hỏi: "Cậu không hiểu chỗ nào?"

   Baji Keisuke hoàn toàn không biết, chính nhờ cuốn sách nhăn nheo do khi sáng hắn đánh nhau trên đường tạo thành này mà Yoshida, người vốn đang chuẩn bị làm một người vô hình tình nguyện nói chuyện với hắn.

   "Rốt cuộc thì, vì sao một cái phương trình đơn giản như vậy mà cậu cũng không hiểu? Mình cảm thấy cậu nên xem lại sách giáo khoa sơ trung trước, kiến thức nền tảng phải vững thì mới hiểu được kiến thức sau này." Thở dài một hơi, Yoshida nhìn tên ngốc Baji bất lực kiến nghị.

   Sau đó nàng trơ mắt nhìn Baji Keisuke lấy ra từ trong ngăn bàn một quyển sách giáo khoa lớp một

   "À ừm, có đôi khi thật sự không hiểu tôi cũng lấy sách giáo khoa trước đây ra xem, tuy rằng không có tác dụng gì nhiều, nhưng cũng có thể hiểu được một ít." Hoàn toàn không thể hiểu nổi, tại sao hắn lại tỏ ra kiêu ngạo khi kể ra việc này thế, nhưng Yoshida cũng đành nhận mệnh chỉ vào sách giáo khoa sơ trung bắt đầu con đường dạy học.

   "Trật tự nào, bây giờ tôi sẽ trả bài kiểm tra, học sinh được gọi tên sẽ lên đây nhận bài" sau hơn một tiếng chấm bài kiểm tra, cô Sakurai đi lên bục giảng, nhìn đám học sinh bên dưới bắt đầu phát bài kiểm tra

   "Yoshida Saki đạt điểm tối đa 100 điểm, kiến thức nền tảng khá vững, hãy tiếp tục duy trì kết quả nhé." Đối với người đạt điểm tuyệt đối như Yoshida làm cho mọi người đều có một loại xúc động muốn ra về.

   "Yamamoto Megumi 78, Kobayashi Korozashi 65......"

   Sự chênh lệch điểm số quá lớn so với người xếp thứ hai khiến cho Baji phải giơ ngón tay cái lên hướng về phía thiếu nữ , Yoshida cũng khá tò mò về điểm số của hắn.

   "Baji Keisuke 15 điểm" cô Sakurai tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ đưa bài thi cho Baji Keisuke nói "Baji-kun, nếu cứ tiếp tục như vậy em sẽ phải ở lại lớp đấy."

   "Ha ha ha ha kiếm tra kiểu gì mà chỉ được có 15 điểm vậy"

   "Tôi không muốn ngồi cùng một tên ngốc đâu"

   "Ta cũng không muốn"

   "Được rồi, trật tự lại nào, sau khi sắp xếp chỗ ngồi xong các em có thể tan học" Cô Sakurai cầm thước gõ lên mặt bàn vài cái, sau đó nhìn Yoshida ôn nhu nói: "Bạn học Yoshida, bây giờ em có thể chọn chỗ ngồi và bạn cùng bàn."

   Các nam sinh có vẻ ngoài tương đối sáng sủa đều hoảng sợ nhìn nàng, bọn họ rất sợ giây tiếp theo Yoshida sẽ chọn ngồi cạnh một trong số họ.

   "Thưa cô, em thấy mình ngồi này được rồi ạ"

   Khi nghe thấy Yoshida không có ý định đổi chỗ, còn chọn ngồi cạnh Baji Keisuke, mọi người đều cảm thấy an tâm hơn chút, giờ thì họ không cần phải lo lắng nữa rồi.

   "Cho mình mượn bài kiểm tra của cậu đi" Yoshida nhận lấy bài kiểm tra của hắn bắt đầu giảng dạy từ đây, bởi vì hôm nay là ngày khai giảng, nên Yoshida xin bà chủ nghỉ một hôm. Vậy nên hôm nay nàng có thời gian để giảng bài cho hắn.

  Cho đến tận khi tan học, trong lớp chỉ còn lại hai người Baji Keisuke và Yoshida Saki.

   Vầng sáng vàng ấm áp rơi trên người họ, gió xuân xuyên qua tấm rèm trắng mang theo những cánh hoa hồng thắm bay vào, chậm rãi rơi xuống mặt bàn, hai người cùng đeo kiểu kính dày cộp ngồi cạnh nhau, ngược lại mang đến một khung cảnh hòa hợp đến bất ngờ, cứ như vậy một người nghiêm túc giảng bài, một người nghiêm túc học tập.

   Sau hai tiếng đồng hồ, Baji cuối cùng cũng biết phải làm bài tập như thế nào.

   Yoshida nhìn Baji đang dùng tẩy xóa đi đáp án sai trên bài tập, nghiêm túc nói: "Baji-kun thật thông minh, giảng một lần liền hiểu, về sau cứ học bù lại những kiến thức cũ là được rồi"

   Baji sửng sốt dừng động tác viết lách lại, hắn ngẩng đầu cảm nhận được ý tốt của Yoshida, lại rũ mắt nhìn xuống, hắn bắt đầu sinh ra chút hảo cảm đối với nữ sinh ôn nhu này rồi.

   Hắn đột nhiên cảm thấy cô gái trước mặt hình như cũng khá xinh đẹp.

   "Baji-san --"

   Cửa phòng học đột nhiên bị mở tung ra, Baji tỉnh táo lại trong nháy mắt, hắn không dám nhìn thẳng vào nàng nữa mà quay đầu nhìn về phía cậu thiếu niên tóc vàng Matsuno Chifuyu ở cửa lớp.

   Yoshida cũng giật mình bất ngờ trước tiếng hét nhiệt tình.

   Baji dùng tay ôm cổ cậu trai kia, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ồn ào quá, mày dọa người khác sợ đấy, Chifuyu"

   Lúc này Matsuno Chifuyu mới phát hiện trong phòng học còn có Yoshida Saki đang ở.

   "?" Không nói một lời, Chifuyu dùng ánh mắt nghi hoặc dò hỏi Baji.

   "Yoshida Saki, gia sư ngồi cùng bàn của tao."

   "......" Này chàng trai, có phải cậu đang được nước lấn tới không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro