Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Cuối cùng Yamamoto cùng mấy thiếu niên đã đổ oan cho Baji bị thầy toán quát cho một trận rồi đuổi ra khỏi lớp đứng phạt một tiết.

   Buổi học đầu tiên ở trường trung học kết thúc trong tiếng phàn nàn.

   Khi Yamamoto và những người khác quay trở lại lớp học, bọn chúng cảm thấy rất mất mặt mà đứng tụ tập lại với nhau, thỉnh thoảng lại liếc Yoshida và Baji buông lời cay nghiệt.

   "Có một số người thật là không biết điều, cứ cố hành xử khác người để tỏ ra vượt trội."

   "Đeo cặp kính dày thế kia, đi đường không cẩn thận lại xảy ra tai nạn ấy chứ."

   "......"

   Nói không sợ là không có khả năng, Baji nhìn về phía mu bàn tay đang nắm chặt lấy quyển sách nàng, đứng dậy đi ra khỏi lớp học. Yoshida thấy Baji rời đi hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

   Baji gãi gãi đầu ngượng ngùng nói "WC", thanh âm rất lớn, làm tất cả mọi người xung quanh đều nghe được.

   "...... Cậu nói lớn quá đấy" Bây giờ cả hai đều đang là chung tâm của sự chỉ trích.

   Sao Baji lại tùy tiện tiết lộ hành tung của bản thân vậy chứ, nếu bị người ta chơi xấu nhốt trong WC thì phải làm sao bây giờ.

   "Bạn học Yoshida Saki là ai vậy? Giáo viên chủ nhiệm của các cậu muốn gặp." Lớp trưởng lớp bên cạnh đi tới cửa phòng học hỏi mọi người trong lớp.

   "Yoshida-san, Giáo viên chủ nhiệm tìm cậu kìa, cậu mau qua đó đi" Baji Keisuke thúc giục Yoshida rời đi

   Nhìn thoáng qua người đang chờ đợi ở cửa, Yoshida nhẹ nhàng nói với Baji: "Cậu đừng đi WC vội, chờ tới khi gần vào học, mình giúp cậu ra ngoài sau."

   Baji ngoan ngoãn gật đầu tỏ ý mình sẽ nghe lời.

   Nàng bước ra khỏi lớp, nói với thiếu niên có diện mạo thanh tú: "Xin chào, tôi là Yoshida Saki"

   "Chào bạn học Yoshida, tôi lại Takano Hideki" Sau khi biết nàng là người đã đạt điểm tối đa trong bài kiểm tra ngày hôm qua, Takano Hideki hơi tò mò đánh giá bạn học nữ có dung mạo bình thường trước mắt.

   Nhìn hai người đã rời đi, Baji cong khóe miệng lên rồi đứng dậy đi về phía WC, mà mấy người Matsumoto cũng theo đuôi hắn đi ra ngoài, trong khi tất cả các học sinh khác có mặt tại lớp đều không lên tiếng nói một lời nhìn cảnh tượng này.

   Trước cửa nhà vệ sinh nam của năm nhất có dán một tấm biển "đang dọn dẹp", một số người vốn còn đang có ý định vọt vào trong thì sau khi nghe thấy có tiếng đánh nhau cùng với mấy tiếng hét thê thảm, thì liền tự động mà chạy thẳng lên lầu trên.

   Trong phòng vệ sinh, Baji cởi cặp kính dày ra, mái tóc cột đuôi ngựa ngay ngắn cũng bị xõa tung ra. Hắn dùng một tay túm lấy cổ áo của Yamamoto, một cái tay khác nắm chặt thành quyền, hướng về phía mặt tên đó mà giáng xuống.

   Vào giờ khắc này, vô số sự hối hận hiện lên trong đầu Yamamoto Toru, tại sao một tên mọt sách lại có sức chiến đấu kinh khủng thế này, cứ như thể biến thành một người khác vậy. Có phải do bị chiếc mắt kính đó phong ấn lại không, nhất định là vậy.

   Đời tới đây là chấm hết.

   Yamamoto Toru nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau ập đến, nhưng đã lâu mà chưa thấy gì hắn liền hé mắt ra nhìn, thấy nắm đấm chỉ cách mình có tầm một thước khiến hắn sợ tới mức hai chân nhũn ra.

   ' Rầm ' một tiếng, Yamamoto bị đẩy cho ngã lăn vào chỗ đám thiếu niên còn lại đang nằm, Baji lại đeo mắt kính lên, chải lại tóc nhìn một đám ăn hại đang nằm vật dưới đất nói: "Đứng dậy đi, đến giờ vào lớp rồi, chắc bọn mày cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói nhỉ, bằng không đừng hòng thoát khỏi nắm đấm của tao."

   Yamamoto Toru nhìn Baji Keisuke đang nở nụ cười thân thiện không khác gì ác quỷ với bọn họ.

   "Vâng, Baji-kun."

   Khi Yoshida Keisuke về tới phòng học, Yoshida vẫn chưa quay lại, hắn vô thức thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mọi người trong lớp đều tò mò nhìn Baji vẫn bình an vô sự trở lại chỗ ngồi, còn đối phương lại chỉ cúi đầu mở sách giáo khoa ra xem.

   Không bao lâu sau đám người Toru Yamamoto cũng về tới phòng học, có một số bạn học có quan hệ tốt với họ chạy qua tò mò hỏi thăm xem đã có chuyện gì xảy ra, nhưng dù có nói thế nào thì họ cũng không chịu mở miệng.

   Mặt khác ----

   Không lâu sau khi Yoshida được gọi đến văn phòng, giáo viên chủ nhiệm đang nói chuyện với thầy dạy toán về sự việc sáng nay. Lúc này Yoshida mới biết được chủ nhiệm lớp của Takano Hideki chính là thầy dạy toán lớp nàng.

   Cứ như vậy hai người đứng một chỗ nghe hai giáo viên trao đổi với nhau về vấn đề dạy học, cuối cùng cô chủ nhiệm cũng nói ra mục đích khi gọi nàng tới đây.

   "Yoshida-san có sẵn lòng đảm nhận vị trí lớp trưởng không? Ban đầu, cô định để các học sinh khác cùng lựa chọn người phù hợp cho vị trí này, nhưng biểu hiện của em trong lớp hôm nay khiến cô rất bất ngờ, nên cô nghĩ Yoshida-san có thể đảm nhận vị trí đó." Vừa công bằng lại rất có tinh thần trách nhiệm, cô chủ nhiệm càng nhìn Yoshida Saki càng thấy thích.

   Dù nàng không có vẻ ngoài đặc biệt, nhưng ý thức trách nhiệm lại tốt đến nỗi vượt ngoài mong đợi.

   Suy nghĩ một lúc, Yoshida quyết định từ chối cô ấy: "Em xin lỗi, thưa cô Sakurai, em không có thời gian để đảm nhận vị trí này." Nàng không dám nói cho cô Sakurai biết về công việc ngoài giờ của nàng, bằng không cô ấy nhất định sẽ gọi điện thoại báo về cho người nhà của nàng.

   Thật vất vả mới có thể thoát khỏi nơi đó, nàng không muốn quay trở về nữa.

   Cô Sakurai cũng không tỏ ra tức giận, cô ấy tôn trọng quyết định của nàng.

   "Vậy thì cũng không còn việc gì nữa, em có thể về lớp rồi."

   Yoshida và Takano cứ vậy mà rời khỏi văn phòng.

   "Tại sao cậu lại không đồng ý vậy? Chức lớp trưởng này có thể giúp cậu có cơ hội tiến vào hội học sinh đó." Phải biết rằng ở các trường trung học Nhật Bản, những người có thể tiến vào hội học sinh rất có tiếng nói trong trường.

   "Tôi thật sự không có thời gian, nếu không thì tôi cũng đã đồng ý rồi" kia là chức lớp trưởng đấy, kiếp trước nàng cũng chưa từng được làm, thật muốn làm quá đi, nhưng mà hiện thực trước mắt không cho phép, nàng chỉ là một người làm công đáng thương mà thôi.

   Takano Hideki suy nghĩ cả nửa ngày cũng nghĩ không ra vì lý do gì mà nàng lại từ bỏ chức lớp trưởng.

   "Hẹn gặp lại nhé Takano-kun"

   "Tạm biệt Yoshida-san"

   Yoshida đi vào phòng học, nàng thấy Baji vẫn ngồi nguyên tại chỗ đọc sách thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc nàng vừa muốn nói điều gì đó thì đã nghe thấy tiếng chuông vào lớp vang lên. Nàng thừa dịp giáo viên còn chưa vào lớp nhìn hắn hỏi: "Cậu có thể nhịn một lúc nữa không?"

   Baji sửng sột, hắn nhất thời còn chưa kịp phản ứng, vừa định nói với nàng là mình đã không sao thì giáo viên đã tiến vào lớp rồi.

   Yoshida nhìn thấy Baji vẫn còn ngây ngốc tại chỗ không khỏi âm thầm thở dài: Xem ra hắn đã nhịn rất lâu rồi.

   Sau khi cúi chào cô giáo xong, Yoshida nhấc tay lên nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm nói: "Thưa cô, em cảm thấy có chút đau bụng ạ" nói rồi nàng che bụng lại, thân mình run rẩy thân tỏ vẻ suy yếu.

   Cô Sakurai cũng không nghĩ quá nhiều mà để cho người ngồi bên cạnh nàng là Baji Keisuke đưa nàng tới phòng y tế.

   Baji quan tâm để nàng dựa vào cánh tay của mình, thật cẩn thận đỡ thiếu nữ suy yếu rời đi, thanh hương như có như không đánh úp lại, thời điểm ý thức được mùi hương này phát ra từ cơ thể thiếu nữ, khiến cho Baji có cảm giác mình tựa như biến thành một con người gỗ ngay khắc này vậy.

   Chờ cho đến khi hai người đã rời xa khỏi phòng học, Yoshida cố ý tránh khỏi cửa sổ của các lớp khác rồi đứng thẳng dậy nói với Baji ở bên cạnh: "Được rồi đó, cậu có thể đi vệ sinh rồi."

   "Hửm? Cậu không bị sao à?" Nãy còn nhìn thấy Yoshida mặt đầy đau đớn, mà giờ đã đứng thẳng dậy như không có chuyện gì, làm động tác của hắn cương cứng tại chỗ, có chút mất mát nhìn đối phương.

   "Không sao hết, lúc nãy là giả đấy." Vừa nói thiếu nữ vừa giơ một ngón tay lên đặt ở bên miệng ra dấu im lặng.

   Ánh mắt di chuyển theo động tác nàng lướt tới bờ môi, Baji nhìn thấy vết thương nhỏ trên bờ môi duyên làm nhịp tim hắn đập lỡ mất một nhịp: "Chỗ này của cậu bị thương."

   Lòng bàn tay ấm áp của thiếu niên tựa như một loại vũ khí nóng bỏng khắc ở trên môi, Yoshida khiếp sợ nhìn ' thiếu niên chơi trò lưu manh ' trước mặt.

   Mềm mại tựa kẹo dẻo, mang theo cảm giác ướt át làm cho người ta luyến tiếc rời đi.

   Đối diện với ánh mắt của thiếu nữ, Baji lập tức thu hồi bàn tay sau khi phản ứng lại, mặt hắn đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn thẳng Yoshida đối diện, bắt đầu hoảng loạn xin lỗi: "Cái đó... nó.. Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không cố ý làm vậy đâu."

   "Không sao cả, cậu đi vệ sinh trước đi, nếu không sẽ muộn mất." Yoshida nhìn Baji mỉm cười nói.

   Giác quan thứ sáu vừa nói cho hắn biết, giờ phút này thiếu nữ đang dần trở nên xa lạ làm cho người ta phát hoảng.

   Cuối cùng Baji vẫn quyết định đi vệ sinh trước, đứng ở bên trong cứ như một u linh một lúc sau mới đi ra.

   Yoshida nhìn bóng dáng rời đi của Baji, sờ sờ khóe miệng, phảng phất như nơi đó còn lưu giữ lại dấu vết của đối phương.

   Buổi sáng là thiếu niên thắt tóc đuôi sam bây giờ lại đến Baji Keisuke, liệu có phải là do cách làm của nàng đã sai hay không. Liệu sẽ có một ngày nào đó mà bọn họ cũng tới để "đè" nàng xuống giống như cái cách mà đám người kia đã làm không.

   Rời xa bọn họ mới là một sự lựa chọn chính xác.

   Chờ cho tới khi Baji rời khỏi nhà vệ sinh, đã thấy Yoshida dựa người vào lan can, nàng ngẩng đầu lên nhìn nhìn bầu trời, rõ ràng là rất gần đến nhưng tại sao lại có cảm giác rất xa xôi.

   Trải qua cả một quãng đường trầm mặc, cả hai cũng về tới lớp học.

   Chờ cho tới khi họ quay trở lại, cuộc bầu cử trong lớp đã kết thúc, Baji Keisuke và Yoshida Saki được phân công tới dọn dẹp thư viện.

   Bởi vì công việc ở thư viện vừa phức tạp, lại vừa buồn tẻ còn rất nhàm chán, thế nên trong lớp chẳng có ai muốn đảm nhiệm việc đó. Cuối cùng, Yamamoto Megumi vừa mới nhậm chức đã đứng ra tổ chức cho mọi người bỏ phiếu kín để chọn ra người thích hợp.

   "Phiếu cuối cùng, Baji Keisuke, Yoshida Saki, ha ha ha không phải các cậu đã nói chỉ ứng cử một người thôi sao?" Kobayashi Korozashi nhìn chữ viết trên tờ giấy cười xấu xa, ở giữa tên hai người còn được vẽ thêm một chiếc ô tình yêu.

   "Hả~"

   "Ha ha ha quá đáng thật đấy Kobayashi Korozashi"

   "......" Matsumoto Toru lạnh lùng nhìn đám người đang tự tìm đường chết.

   Trong quá trình ứng cử , cô Sakurai đã phải rời đi vì thầy hiệu trưởng vừa mới mở một cuộc họp giáo viên, thế nên cô ấy không hề biết về vụ ứng cử thiếu công bằng này.

   Trên bảng đen viết tên của Yoshida Saki và Baji Keisuke, ở giữa hai cái tên còn được vẽ thêm một hình trái tim rất lớn. Vừa thấy tiếng bước chân của hai người tiến vào, tiếng trêu đùa cười nhạo nổ vang cả lớp.

   Trong lúc đó, mấy người Yamamoto Toru chỉ an tĩnh ngồi trên ghế, không một ai dám làm phiền vị đại ca kia.

   Cơn tức giận trong lồng ngực bắt đầu dâng lên, nhưng Yoshida biết mình rất yếu đuối, nàng cố kìm nén cơn tức giận đi về chỗ ngồi của mình.

   "Hả ~"

   "Cái gì vậy, tôi còn tưởng sẽ có trò hay để xem chứ"

   "..." Thấy Yoshida không có bất cứ hành vi nào khác làm những người trong lớp đều lộ ra biểu tình nhàm chán.

   Baji Keisuke liếc mắt một cái về phía Yamamoto Toru, dù bị ngăn cách bởi cặp kính dày nhưng Matsumoto Toru vẫn cảm thấy cả người lạnh toát, với ý nghĩ chỉ cần mình sống thì đồng bọn sống hay không không quan trọng , hắn duỗi tay chỉ về phía lớp trưởng Kobayashi Korozashi đang đứng ở trên bục giảng.

   Trong khi đó Kobayashi Korozashi còn đang nhìn Yoshida vẫn ngồi tại chỗ không hề nhúc nhích nghĩ: Chỉ là kiểm tra đạt điểm tuyệt đối thôi mà, cũng chẳng giúp nó có được một chức vị nữa.

   Baji Keisuke bắt đầu động thủ, hắn cảm cái giẻ lên chuẩn bị lau bảng thì lại bị Kobayashi Korozashi đứng đó ngăn cản.

   "Mày định làm gì đấy?"

   "Mày nói thử xem." đi kèm với lời nói kiêu ngạo, Baji Keisuke nắm chặt nắm đấm hung hăng thụi thẳng vào bụng tên kia.

   Kobayashi Korozashi cả người lạnh toát, đau đớn kịch liệt làm hắn ngã lăn ra đất, nằm cuộn tròn thành một đống.

   Thời khắc đó làm tất mọi người có mặt ở đây đều ngây ngẩn cả người, bao gồm cả Yoshida Saki ngồi phía bên dưới.

--------------

Đôi lời của tác giả: Ha ha ha ha hôm nay cũng là Baji-kun lên sàn, rồi tới Mitsuya Takashi sau đó là sự xuất hiện của bạn thân Pa-chin cùng bạn gái của cậu ấy,(><)☆ Mikey cũng sắp xuất hiện rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro