Mùi Gì? A, Mùi Trà!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Trà xanh Tuyết Trùng Tử
________________________________

"Cả ngày ôm ôm ấp ấp như thế, còn ra thể thống gì?" 

Cung Thượng Giác cay mắt. 

Từ khi Cung Tử Vũ ỷ vào bản thân là Chấp Nhẫn, sửa lại quy tắc trăm năm của Cung Môn để núi trước núi sau tự do đi lại, lão yêu quái ở hậu sơn cả ngày chạy ra núi trước động tay động chân với đệ đệ hắn. 

Lão yêu quái kia giống như chỉ hận không thể dính luôn lên người Viễn Chủy đệ đệ.

Nhìn thấy bàn tay không an phận của tuyết Trùng Tử đặt trên eo Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác giận đến khó thở.

"Tuyết lão đồng, tay ngươi để ở đâu thế?? Bỏ ra cho ta!!"

"Ca, hắn chỉ là con nít. Ca quát hắn làm gì? Hơn nữa, hắn là bạn tốt nhất của ta, không cho phép ca ca nói như thế!"

Cung Viễn Chủy che tai của Tuyết Trùng Tử lại, hắn không thích ca ca nói lời tổn thương người khác chút nào. 

Con nít? Cung Thượng Giác bị hai từ con nít này làm cho nghẹn. Không phải chứ đệ đệ? Hắn lớn hơn đệ cả một bó tuổi. 

"Cung Viễn Chủy!!"

Tuyết Trùng Tử nắm lấy bàn tay Cung Viễn Chủy, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ta nên về Tuyết Cung thì hơn. Cung nhị tiên sinh có lẽ vẫn thích lề xưa phép cũ, không muốn người của núi sau ra núi trước làm gì." 

"Mặc kệ ca ca, chúng ta đến núi sau chơi."

Nhìn Cung Viễn Chủy tay trong tay đi cùng mình, không thèm để ý đến Cung Thượng Giác, Tuyết Trùng Tử có chút đắc  ý, hơi ngoảnh lại nhìn Cung Thượng Giác, khóe miệng câu lên.

Cung Thượng Giác chỉ hận không thể lao vào đánh nhau với hắn.

Mùi trà thật nồng!

Mấy ngày sau Cung Thượng Giác ra ngoài một chuyến, đem về nhiều quần áo đẹp cùng trang sức quý muốn dỗ đệ đệ vui vẻ.

Hắn còn đích thân đến Chủy Cung tặng đồ. Nhưng Chủy cung ngay cả cái bóng của Cung Viễn Chủy cũng không có.

Cung Thượng Giác túm lấy tên thị vệ canh cửa hỏi.

"Bẩm Giác công tử, Chủy công tử đã đi Tuyết Cung, nghe nói là Tuyết công tử sinh bệnh." 

"Hắn sinh bệnh? Hắn sinh bệnh thì có người của Nguyệt cung lo, Viễn Chủy đến đó làm gì?"

Lại là Tuyết Trùng Tử. Lão yêu quái đáng chết cả ngày chỉ biết dụ dỗ đệ đệ ta.

Cung Thượng Giác tức đến nghiến răng rời đi.

Mà lúc đó ở Chủy Cung, Cung Viễn Chủy cẩn thận bưng bát thuốc bón từng muỗng cho Tuyết Trùng Tử.

Thuốc đắng, một muỗng vừa vào miệng, một miếng mứt quả lại tới.

"Ngươi ở đây cả ngày, ca ca ngươi sẽ không giận chứ?" Tuyết Trùng Tử sắc mặt trắng bệch, ho khan một tiếng.

"Không giận, ca ca không phải người nhỏ nhen như thế! Nào há miệng, muỗng cuối cùng rồi."

Cung Viễn Chủy cẩn thận chăm sóc Tuyết Trùng Tử, đặc quyền này ngay cả Cung Thượng Giác cũng chưa từng có. Tuyết Trùng Tử trong lòng vui đến nở hoa, hắn nắm lấy tay Cung Viễn Chủy, nói.

"Ngươi thật tốt với ta."

"Nếu không phải vì hái tuyết liên cho ta, ngươi có bệnh thành như vậy không?"

"Không sao, tuyết liên quý nhưng quý ở trong tay người biết sử dụng...khụ khụ. Ta trồng tuyết liên cũng là vì ngươi mà." 

Tuyết công tử ở bên cạnh nghe thấy vậy một trận nổi da gà. Cẩu nam nam, ở trước mặt ta show ân ái làm gì? Ta cũng không thèm ghen tị đâu!

Cung Viễn Chủy đặt bát thuốc qua một bên. Cửa Tuyết Cung đột nhiên bị đẩy ra, Cung Thượng Giác bước vào, nhưng Cung Viễn Chủy chỉ nhìn hắn một cái rồi quay lại chăm sóc Tuyết Trùng Tử.

"Ca, sao ca ca biết ta ở đây mà tới."

"Ta không phải là lo lắng cho đệ sao, chỗ này lạnh như thế, thân thể đệ sao chịu nổi?"

Cung Thượng Giác khoác thêm áo choàng lông cáo lên người Cung Viễn Chủy, hắn kín đáo liếc nhìn Tuyết Trùng Tử, sau lại thấy tay Cung Viễn Chủy đang nắm lấy tay Tuyết Trùng Tử.

Hắn nhịn.

"Viễn Chủy, về Giác cung! Ta có quà cho đệ!" Cung Thượng Giác nắm lấy tay kia của Cung Viễn Chủy muốn kéo hắn đi.

Nhìn thấy Cung Viễn Chủy sắp đi, Tuyết Trùng Tử lại ho mấy tiếng.

Quả nhiên, Cung Viễn Chủy nhìn hắn do dự.

"Ngươi cùng Cung nhị tiên sinh về đi, ta không sao...khụ khụ..." Tuyết Trùng Tử yếu ớt nói, rồi lại ho mấy tiếng.

"Khụ khụ...dù sao, đơn thuốc Viễn Chủy kê cho ta cũng rất tốt, uống vào sẽ nhanh khỏi thôi..."

Cung Viễn Chủy quay lại nhìn Cung Thượng Giác, khẽ gỡ tay hắn ra.

"Ca, ta ở lại chăm sóc Tuyết Trùng Tử. Ca ca cứ về trước, lát nữa ta sẽ về."

Cung Thượng Giác nhìn Tuyết Trùng Tử, giận đến nỗi mất khả năng ngôn ngữ tạm thời. Đệ đệ không nhìn thấy Tuyết Trùng Tử hắn đang giả vờ hay sao?? Rõ ràng là hắn giả vờ để chia rẽ chúng ta, sao đệ lại có thể không thấy.

Cung Thượng Giác hít sâu một hơi, không thể ra tay đánh người trước mặt Viễn Chủy được.

Cung Viễn Chủy lại đi đun thuốc. Tuyết Trùng Tử lúc này mới ngẩng lên nhìn Cung Thượng Giác, hắn cười.

Mùi gì??? À, là mùi trà.

.
.
.

_____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro