Đệ nhất chương - Trừng Ninh (Hoàn) - HE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Dưới ánh lửa lập loè, hắn không cảm nhận được biểu tình của y là như thế nào. Ôn Ninh có chút ảm đạm nhìn bóng người Giang Trừng ở dưới mũi chân. Chân cũng vì vậy mà vô thức duỗi về, ngón tay khô lạnh co rúc vào vạt áo hắc y. Ôn Ninh im lặng, người kia cũng im lặng. Không khí lúng túng chìm trong bão gió tuyết dài hạn ngoài hốc đá...

Giang Trừng không để ý biểu tình của y, hắn trùng hợp nhìn sau cái bóng của Ôn Ninh trải dài trên vách đá, lại có thể liên tưởng được lúc Ôn Ninh còn là con cháu thế gia Kỳ Sơn Ôn Thị như thế nào. Lúc đó là một mỹ nam tử, chân bước theo Ôn Tình còn có chút chật vật. Thể lực y không tốt, lúc cùng sống với đám Ôn Triều thường xuyên bị bắt nạt, khi dễ. Ôn Tình lúc đó cũng cam chịu, tránh được thì sống, không tránh được thì cắn răng nhẫn nại.

So với đối nhân xử thế, Ôn Ninh vẫn cực kỳ tốt, khác vẻ kiêu ngạo của Ôn Tình...

So y lúc còn sống với y lúc thành hung thi. Giang Trừng có chút chao đảo.

Ôn Ninh không được nhu hoà như lúc trước.

Ôn Ninh không tự tại suy nghĩ như lúc trước.

Ôn Ninh không nhẫn nhịn chuyện phi sự như lúc trước.

Ôn Ninh không nhìn Giang Trừng thường xuyên như trước.

Tự tay giết một Ôn Ninh vô hồn, không có thiên hướng cảm xúc như vậy, vô tri vô giác phục mệnh Di Lăng lão tổ - cảm giác còn thống khoái hơn cả bên cạnh hắn, làm hắn tức giận, làm hắn hồ đồ, hắn muốn tự lao vào giữ chặt Ôn Ninh, nói rằng y không nên khổ sở trở thành dạng người người phỉ báng, tiếng xấu đồn xa như vậy nữa.

Một hảo bằng hữu, một hảo tiểu tử. Đối với hắn, cả hai đều không cần phải tiếp tục như vậy tại Loạn Táng Cương.

Muốn đem Ôn Ninh nhét vào trong tay áo, giữ gìn thật tốt. Ừm, có lẽ không có người để ý tới.

Nhìn gò má nhợt nhạt không có huyết sắc của y, vẫn là nên thay đổi tầm nhìn. Hắn ngẩng nhìn con mắt của Ôn Ninh. Dưới ánh lửa đủ sáng, đôi mắt kia không có phóng đại còn cứng nhắc, vụng về nhìn mọi thứ cô đọng khó hiểu.

Tuyết ở Di Lăng năm nay, rõ ràng là lạnh lẽo quá rồi... Lạnh đến cả người hắn, nhất là đáy tim của hắn nhìn Ôn Ninh.

Cũng không cần thiết nghĩ, cứ xem Ôn Ninh có thể thương mà chu toàn vào lòng là được. Vậy mà hắn còn khó khăn chỉ lùi không tiến, không bác bỏ chuyện xưa, không dẹp cừu thâm đại oán, thanh tịnh mà dung túng cho Quỷ Tướng Quân.

Năm đó, ở trước Di Lăng, Nguỵ Vô Tiện cẩn thận mang theo Ôn Ninh tới, lén la lén lút xuống núi tìm Giang Yếm Ly. Tới nơi cũng không chút mặt mũi nào, Giang Trừng đã đuổi Ôn Ninh rời khỏi. Ôn Ninh không muốn trái ý hắn, vả lại còn đắc tội với cánh tay trái kia của Giang Trừng. Không do dự nghe lời.

Lúc đó, Giang Trừng hoàn toàn không để ý đến Ôn Ninh, dù sao tính tình hắn trở thành hung thi sẽ càng không hiểu chuyện hơn. Hắn không thiết nghĩ đến một cỗ thi thể này.

Qua chuyện, nhìn Ôn Ninh một hai đều không buông xuống bát sen ở trên tay. Nâng niu nhẹ nhàng sợ rằng mình vô ý làm rơi, hung thi không thể ăn, nhưng chân tình của người tốt có thể ăn. Nhiều lúc Ôn Ninh sẽ ngốc tử như thế, hoặc còn có thể ngốc hơn.

Năm đó đi quanh Kim Lân đài chờ đợi nghênh đón Di Lăng Lão Tổ tới đánh úp. Ánh mắt lại bất cẩn nhìn họ Ôn gục trước đài, trước chư vị đang khoan khoái cười lớn, nhìn máu đỏ họ Ôn xem như thú vui, càng cười càng chói tai. Nỗi kinh tởm cùng oán hận trào ngược, chỉ có điều hắn không biết, hắn hận Ôn Ninh hay chư vị thế gia.

Giết Kim Tử Hiên, gián tiếp khiến Nguỵ Vô Tiện rời bỏ Vân Mộng Giang Thị, gián tiếp đánh cắp hạnh phúc cùng sinh mạng của Giang Yếm Ly. Hại cho Kim Lăng cùng hắn cơ cực sống như vậy, cô đơn tủi thân đều nếm trải, có dung túng cho y, y cũng không thể tha thứ được.

Trên miệng hắn nói giết, Tử Điện quất vào người Ôn Ninh cũng nặng nề như nội tâm. Bị lăng trì còn dễ chịu hơn lúc đó, nhưng quả thật cảm giác đau không hề chạm vào tim y được, vô tri vô giác. Đối với Tử Điện còn tăng lực đạo hơn...

Ôn Ninh, mau thức tỉnh! Ngươi không thể như vậy được...

Không thể như vậy được...

"Giang tông chủ,..." Ôn Ninh chủ động mở miệng làm Giang Trừng thất kinh trở về hiện thực. Bị y gọi, Giang Trừng hơi khựng lại, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Ôn Ninh.

Khuôn mặt Ôn Ninh không hề có ý (dám) thân thiện với Giang Trừng, khoảng cách cũng chừng mực, giọng nói không lớn không nhỏ. Đối với cẩn thận như vậy, giọng nói thật dễ nghe, cũng không có ý khích khí tức trong người Giang Trừng.

Dễ chịu, cũng không có ý lạnh nhạt của lúc trước. Bất quá là không nỡ mở lời trách mắng hắn, hiện chỉ vì sự hiện diện của hắn đã làm y kinh hồn bạt vía, khuôn mặt đủ cảm xúc vụng về giấu đi không nổi.

Chưa mở lời, Giang Trừng bị hành động của Ôn Ninh làm cho doạ sợ. Y cởi hắc y ngoài đưa cho Giang Trừng, bản thân còn một mảnh áo không đủ ấm. Gió tuyết cứ như vậy ập tới, đưa tay áo của Ôn Ninh phất phơ cùng mái tóc dài lấp gần kín khuôn mặt.

"Ngươi, lúc này, có thể, có thể trở về Liên Hoa Ổ rồi." Như nghẹn ở cổ khó ra lời, đôi mắt tiểu thi càng bối rối, vội vàng đưa áo cho Giang Trừng, còn chu toàn lời nói mà dặn:

"Giang tông chủ, ngươi ghét ta nên không muốn dùng đồ của ta. Nhưng, bão tuyết không rõ đến khi nào, ngươi vẫn nên bảo an sức khoẻ cho tốt để về Liên Hoa Ổ."

"Cảm thấy chán ghét thì bất quá cũng không cần giữ y phục lại. Nhưng, bảo toàn linh lực mới hồi phục lại của ngươi, chớ nóng nảy."

"Ta biết họ Ôn ta lớn tiếng dạy dỗ ngươi, cái này cũng thật thất lễ..."

Sau đó, tự tay mình choàng lên người Giang Trừng một tấm hắc y. Y biết hắn sẽ không chịu khuất nhục mang áo y từ chỗ này đến Liên Hoa Ổ. Nên không ép buộc y phải đụng tới nó, chân hơi nhón lên, choàng một lượt thẳng tắp, vô tư chỉnh lại vai áo của hắn.

Giang Trừng giữ tay Ôn Ninh lại, trầm mặc lâu mới trả lời: "Không cần." Không cần ngươi phải như vậy, ngươi cũng rõ lạnh.

Bàn tay nắm lấy Ôn Ninh hồi lâu mới buông ra, trên tay vẫn còn thân nhiệt lạnh buốt của y.

"Ôn Ninh."

Ôn Ninh: "A?"

Giang Trừng: "Ngươi thế nào lại lạnh vậy?"

Ôn Ninh: "..."

Không thể nhập tâm trả lời. Ôn Ninh, trước sau đừng trả lời, hắn sẽ đánh chết ngươi! Tử Điện sẽ đánh chết ngươi, không được trả lời!

Giang Trừng: "Ôn Ninh."

Ôn Ninh: "A?"

Giang Trừng: "..."

Không khí thật lúng túng, bỗng nhiên xoay chuyển cả hai thành một mảng hỗn độn. Giang Trừng không thể ngó lơ y, Ôn Ninh lại không thể nào đối mặt với hắn. Ngươi chạy ta chốn, đã thế được khoảng năm năm, trùng hợp sẽ lại chạm mặt nhau, rồi lại không nói câu nào.

Giang Trừng: "Sợ ta?"

Ôn Ninh phóng đại con ngươi lưu ly giật mình ngước mắt nhìn hắn: "A."

Giang Trừng nhìn Tử Điện màu tím, chỉ lên chiếc nhẫn: "Sợ nó?"

Ôn Ninh nói: "A"

Giang Trừng nhận lại hai câu trả lời không có ý nghĩa, không rõ y nói gì. Tự biên tự diễn một lúc lâu, Giang Trừng rút Tử Điện trên tay đeo lên tay Ôn Ninh.

"Thế nào? Không cần sợ ta cũng không cần sợ nó."

"Còn nữa, Tử Điện cũng rất nhiệt. Nó thích ứng với thân nhiệt của ta, từ sau sẽ giúp ngươi làm ấm."

Ôn Ninh không rõ, lập tức lao ra khỏi khoảng cách của Giang Trừng. Y lắc đầu, muốn rút Tử Điện ra....

Giang Trừng: "Đừng ngốc. Không thể tháo ra."

"Giống như ngươi, không thể nào rời đi được."

Ôn Ninh, thâm cừu đại oán gì đó không phải do ngươi. Lỗi cũng phải do ngươi, chỉ do ngươi không được dạy dỗ cho tốt nên gây phải chuyện lớn. Không sao, Giang Trừng ta sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt.

ENDָU

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro