Đệ nhị chương -Thần Dao (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng đàn lâu năm nói lên một tiếng có thể làm cho Lam Hi Thần giật mình, nhưng cái giật mình lại không bằng được kỳ vọng, kỳ vọng rằng hồn phách kia có thể phiêu bạt. Nếu cho y tham lam, y muốn Kim Quang Dao cũng được hiến xá như Nguỵ công tử, đường đường chính chính quay về không nhiễm bụi trần. Rồi cũng sẽ như Vong Cơ, đem hắn thu nạp vào Vân Thâm Bất Tri Xử, tránh cho người phàm ngó nhìn.

Rõ ràng không thể lại cố gắng ước muốn. Người Lam gia xưa nay vốn thuần khiết, thanh tâm quả dục, lại là khí mạo tót vời. Giờ lại có một Lam Tông chủ anh tuấn một đường, đứng trên vạn người, tôn kính còn hơn cả phần quý trọng vì một mỹ nam tử xuất thân không được mấy tốt đẹp ấy mà cầu khát được một cơ hội.

Dù cho là Kim Quang Dao có lừa y một ngàn lần nữa, đối với tâm tư của Kim Quang Dao, y không cần phân biệt thật giả nữa. Cứ thế mà muốn cạnh y, cứ thế mà ở cạnh y. Thực ra đơn giản như vậy cũng rất tốt.

Tiếng hát thánh thót cất lên khá nhỏ, trong đêm khuya tĩnh mịch lại rất dễ bị vạch trần. Lam Hi Thần có thể chấp nhận mình nghe nhầm, nhưng y không chấp nhận được tiếng hát ấy nếu là của Kim Quang Dao. Kim Quang Dao đã ..., y không nghe qua được tung hoành nào của Kim Quang Dao trong vòng mười lăm năm, sao lại có thể.

Vân Thâm Bất Tri Xử cấm ra ngoài lúc đêm, cấm chạy nhanh, cấm y đi tìm tiếng hát ấy.

Nhưng tiếng hát trong veo đếnlạ thường, nhẹ nhõm đến thấu tâm người, khiến lồng ngực từ đau đớn trở lại ấm áp. Lam Hi Thần rất an tâm nghe người kia hát, cũng không hề biết được tiếng hát này là từ đâu tới. Gục đầu lên tay, thần trí tiêu tán, y khép rèm mi không chút lưu tình, an nhàn vào giấc ngủ.

Không có tiếng đàn hợp âm, giọng ca lại khoẻ khoắn mà không lạc điệu dù một chút. Y từ hôm ấy đến nay đều không còn gặp lại cơn ác mộng ở Quan Âm miếu nữa...

An ổn như vậy, đối với Lam Hi Thần là một trận sóng lớn táp vào nội tâm, khó khăn trôi dạt ý nghĩ. Ấn tượng duy nhất trong mắt y lúc này là hồ sen, mỹ nam tử hơi cúi đầu lấy một nhánh sen, khuôn miệng cười nhẹ, thích thú mà muốn đoạt vào tay. Lam Hi Thần biết hắn sẽ cố gắng lấy nó, vươn tay đoạt vào bàn tay. Ngẩng mặt nhìn người trước mắt, kinh ngạc bất động.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, sống mũi cao thanh tú, mày kiếm kiên định. Dáng dấp thấp hơn một cái đầu, trên trán điểm một chu sa. Khi nhận lấy đài sen kia miệng không ngưng cười, hắn giống hệt nguyên chủ Kim Quang Dao, nhưng đôi mặt ánh mắt cũng như khí chất đều một chút non nớt, không nhiễm trần tục.

Vừa giơ tay chạm vào gò má hắn, giấc mơ của y như tàn tro bay mất, không chút dấu tích...

Kim Quang Dao kia, đúng hơn là giống Mạnh Dao thời niên thiếu, không phải danh môn vọng tộc hay tông chủ của hào môn thế gia. Tên Mạnh Dao lúc đó hái hoa sen cũng không có ý, chỉ là muốn mang về cho mẫu thân – Mạnh Thi.

Ngày qua ngày, giấc mơ kia cứ như một trần tục nơi khác, y cùng Kim Quang Dao niên thiếu đi tới rất nhiều nơi, làm ra rất nhiều chuyện. Nhưng khi y muốn chạm vào lại biến mất, cứ thế mà không có dấu tích.

"Trạch Vu Quân, Kim Lăng Tông chủ muốn mời ngươi đến Kim Lân đài mở một yến tiệc."

"Yến tiệc?'' Lúc này lại có yến tiệc.

"Kim Lăng Tông chủ vừa thu thập được linh khuyển mới. Mời chư vị tới để nhận thú cùng chủ, sau này không phạm phải hại vào linh khuyển."

"Loại gì?" Nếu là chó ngao... Lúc trước Kim Quang Dao cũng trao chó ngao cho Kim Lăng. Không rõ...

Một Trạch Vu Quân an an tĩnh tĩnh không khỏi giật mình nghe qua linh quyển. Kim Quang Dao lúc trước sống ở kỹ viện, là nam nhi nên thời gian vào rừng là thường xuyên. Hắn cũng từng tìm ra khá nhiều linh khuyển, đều coi hắn là thân chủ mà phục hàng. Hiện giờ linh khuyển không thấy chủ, tính cách hung hăng, không thể phục hàng người khác lại dễ dàng bị Kim Lăng mới đến tuổi thanh niên thuần hoá?

Rõ là uẩn khúc. Y không chậm trễ thu thập hành lý đến Lan Lăng Kim Thị, đi trong vòng ba ngày ba đêm. Cuối cùng đứng trước cổng thành cũng là trời dần sáng, trong kinh thành tấp nập phồn hoa. Thiếu nữ ngang qua đều không nhịn quay lưng lại nhìn Trạch Vu Quân mạt ngạch trên trán ôn hoà. So với Hàm Quang Quân mọi người biết, người này còn ấm áp hơn. Bởi vậy, Cô Tô Song Bích không khác nhau về dung mạo, vậy mà mỗi người một vẻ.

Trong phiên chợ náo nhiệt lại nhìn thấy được thiếu niên nọ mặc kim bào thấp thoáng dưới chân, dùng sơn trà bẻ ra. Hắn một nửa, nửa còn lại chìa xuống dưới chân – Tiên Tử.

...!...

Tiên Tử cũng vì hắn mà quẫy đuôi dài, con mắt không ngừng nhìn hắn. Hắn quay lưng về phía Lam Hi Thần không nhận rõ mặt, nhưng tiếng cười đắc chí cùng giọng nói gọi tên cứ như trong mộng mà rõ ràng. Lam Hi Thần lách người, muốn tới cạnh nam thiếu ở bên này. Vừa tiến tới đã không thấy người cùng thú ở đâu.

Cái tồn tại này thật mơ hồ, người Lan Lăng Kim Thị không thể xuất hiện ở đây...

"Lam Tông chủ." Kim Lăng khách khí mời Lam Hi Thần ngồi xuống. Y nhận lấy tách trà của Kim Lăng, tao nhã nhấp một ngụm. Y hơi cười khẽ nhìn tách trà nọ,mùi thơm hạt sen thoảng qua làm xoa dịu lòng người. Tiếng cầm âm trầm vang lên, giống như bản nhạc xuân thanh, yến tiệc cũng thêm chút náo nhiệt. Lam Hi Thần trông thấy tay người kia, khuôn mặt lại bị che khuất tầm mắt bằng bộ mạng vàng chói.

Không rõ dung mạo, chu sa ở trên trán lại nổi bật qua khuôn mạng mỏng treo trước cửa. Ngón tay, bàn tay, tiếng đàn, trà sen,... không phải của Kim Quang Dao, y cũng sẽ không nghĩ rằng trùng hợp.

Đàn vừa dứt, Kim Lăng đứng dậy, hướng chư vị mà dốc một ly rượu. Lam Hi Thần uống không quá ba chén. Mắt vẫn hướng tới bên đàn cầm, chân khẽ động tiến tới phía người đánh cầm. Ẩn hiện càng rõ, mạng che mất nửa thân hắn được Lam Hi Thần ý tứ vén lên...

Khuôn mặt... hệt như mộng của y. Kim Quang Dao niên thiếu.

Kim Quang Dao niên thiếu thấy có động, tường ra là Trạch Vu Quân đứng trên vạn người. Đầu hơi cúi hành lễ, ánh mắt trong veo nhìn y. Không ngưng trệ được câu hỏi:

"Trà là do ngươi pha?"

"Phải."

"Đàn là do ngươi đánh."

"Phải." Kim Quang Dao niên thiếu có chút khó hiểu.

"Danh của ngươi."

"Ta là Kim Tử Dao, con trai của Kim Tử Huân. Là người Lan Lăng Kim Thị."

Lam Hi Thần hơi run rẩy, nắm lấy cổ tay của Kim Quang Dao niên thiếu. Đôi mắt hơi chua xót, hỏi lại:

"Ngươi thật là Kim Tử Dao?" Giọng hỏi hơi nhỏ, Kim Tử Dao cũng không dám nhìn thẳng Trạch Vu Quân. Biến chuyển trên mặt hoàn toàn thu lại, giữ riêng lại cho hắn.

Lam Hi Thần thấy thật lâu hắn cũng không nói, bây giờ ngước mắt nhìn y. Kim Tử Dao hơi khẽ giọng, trong thế gia không để ý tới hai người nên dễ dàng để cả hai ở cạnh lâu như vậy.

"Thu thập linh khuyển, là ta." Một tiếng thú nhận, không giống hắn tươi cười lúc đầu. Lúc khơi mào sự thật cùng Lam Hi Thần, hắn cũng không có ý định này. Đoạt xá mười lăm năm, bị vạch trần cũng là hắn, người vạch trần cũng là y. Kiếp trước nói dối y thật nhiều, lúc này thật thà đến vô hại, không có ý định phủ nhận Lam Hi Thần. Bởi vì, người có thể nghĩ tới đoạt xá lúc này, ngoài Lam Hi Thần thì không có ai. Lam Hi Thần nghĩ tới hắn, như vậy cũng đã cảm kích mà nói thật rồi.

Không bị xé đi hồn phách, Mạnh Thi mẫu thân luôn độ lượng bảo vệ hắn như vậy. Hắn bảo toàn hồn phách rời khỏi hòm gỗ nhờ vào phận của Mạnh Thi. Cho hắn được đoạt xá, Mạnh Thi mẫu thân có giúp đỡ. Đời người không nghi ra hắn, Mạnh Thi ở trên cao cũng cố gắng ra sức.

Trạch Vu Quân không có ý định khiển trách. Vui mừng hiện ngay trước mặt, khàn giọng gọi nhỏ:

"A Dao."

Kim Tử Dao nhìn y, một chút cũng không rời. Trạch Vu Quân y cười, cười cho sự mất mát mười lăm năm. Y cười giễu mình, một lòng một dạ nhớ đến hắn, hắn liên tục tránh né trần tục nơi có y. Hôm nay thật bất đắc dĩ, chạm mặt từ khắc đầu đã không chịu nổi chống đỡ, bức thành như xụp đổ mà mong đến cạnh Lam Hi Thần.

Kim Lăng cũng vén mạng vào phòng, thấy cả hai đều im lặng mới gọi: "Trạch Vu Quân."

Kim Quang Dao cúi đầu, tay hơi chạm vào dây đàn nhưng không kéo thành tiếng. Kim Lăng hướng Kim Quang Dao nói: "Là Tử Dao, anh họ của ta. Lần săn đêm ở Cô Tô bắt được linh khuyển, vẫn là chưa ra mặt."

Lam Hi Thần: "Săn đêm?"

Kim Lăng: "Phải. Tử Dao cho dù mới mười tám, nhưng lại rất hài lòng các huynh trưởng cùng tiền bối."

"Trạch Vu Quân, y phản ứng như vậy..."

"Tuổi nhỏ tài cao. Đáng khen." Mấy ngày ở Cô Tô, đêm nào cũng hát?

Tiệc tàn, Lam Hi Thần đưa Kim Quang Dao xuống Kim Lân đài. Y đã đi gần nửa bậc thang, hắn một chút cũng không nhúc nhích, chằm chằm căm ghét cầu thang. Oán niệm quá nặng cũng có vài kí ức không vui không thể phai mờ, kiếp sau cũng vì thế mà có tật, sợ gặp lấy oán niệm ấy.

Lam Hi Thần lui lại tới cạnh Kim Quang Dao, chìa tay về phía hắn. Kim Quang Dao một chút cũng không động, tay cũng khư khư nắm chặt vạt áo. Không xuống!

"Ta, ta muốn đi đường tắt..." Khuôn mặt hơi trắng lại, tĩnh lặng nói một câu kiên định.

Lam Hi Thần đối với nỗi niềm của Kim Quang Dao cũng biết ra vài phần. Giữ lại vạt áo kim bào, nhìn thẳng Kim Quang Dao:

"A Dao, không cần."

Kim Quang Dao nhìn thấy bậc thang càng sợ, né tránh ánh mắt muốn nhìn Lam Hi Thần dưới bậc. Lam Hi Thần khẽ khàng vén tóc Kim Quang Dao, nói:

"Ta cõng đệ đi."

"Trạch Vu Quân, như vậy không được. Người đi qua sẽ..."

"Không bận tâm." Sau đó nửa quỳ chờ đợi Kim Quang Dao.

Y cõng, cảm giác được thân nhiệt y ấm áp như thế nào. Khá lâu về trước đều không còn như vậy, trước mắt của vạn người, Lam Tông chủ không giữ lại phong độ, cõng nam nhân nọ xuống bậc thang.

"Sau này, giải quyết xong thế sự ở Kim Lân đài. Cùng ta trở về Cô Tô, ta và đệ không thiết phải như vậy nữa."

Kim Quang Dao hơi ngẩng đầu, khẽ giọng bên tai y: "Ân"

END���

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro