Truy Lăng đoản.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chúc một tháng thiếu nhi muộn này.... [Sám hối]



Từ khi trở về sau vụ Quan Âm miếu, khuôn mặt Kim Lăng càng ngày càng không dễ chịu gì. Kim Quang Dao bại dưới miếu, Kim Lăng lên làm tông chủ. Tuổi thiếu niên tuy chưa gọi là trưởng thành, tài mạo cũng không chê, chỉ là nhiều người vẫn nghĩ qua, Kim Lăng chỉ là một đứa nhóc trẻ con.

Đối với những chuyện như vậy cũng đã nghe qua rất nhiều, Kim Lăng có một thời gian phải ngậm bồ hòn làm ngọt, trước mặt tỏ ra không rõ, sau lưng lại mắng chết lũ hạ nhân kia. Năm nay đã được ba năm lên làm tiên đốc, tuổi đã lớn, chí cũng lớn.

Chí lớn, thứ gì cũng ngạo mạn hệt cữu cữu nó.

Kim Lăng hơi mù mịt mở mắt ra, đầu óc bỗng đinh một cái đau nhức toàn tâm. Nhận thấy mình nằm trên người của người khác, chuyện tối qua lại như rõ mà không rõ. Hắn quyết định nghĩ lại chuyện đêm qua, lúc hắn tiếp rượu chư vị, hắn thấy Lam Tư Truy, hắn gọi Lam Tư Truy, hắn bước đi có mất thăng bằng,...

Xong rồi, xong rồi, chuyện gì cũng không nhớ!

Kim Lăng ngẩng đầu, Lam Tư Truy thực sự vẫn nằm ngủ an an tĩnh tĩnh. Y nhìn qua tưởng như một mưu sinh hiền lành, ảm đạm, hoá ra cũng có thú vui của y. Thậm chí không rõ ái mộ của y dành cho mình là gì, nhưng đối với y, Kim Lăng lại tường rõ từng chút. Lam Tư Truy rất thích thỏ, cũng thích hoa mẫu đơn mà Kim Lăng vô tình phi tới, đặc biệt y nói y cũng rất thích Kim Lăng.

Cả hai đều loã xích như vậy không phát sinh thứ gì, đập đầu chết cũng không tin nổi!

Mái tóc dài được Kim Lăng vén gọn, cột bằng dải kim quang. Hơi nhích người muốn rời khỏi người y, y lại như lấy được vận khí, giữ chặt không cho rời...

Lam Tư Truy vô tình chạm vào thắt lưng Kim Lăng, hắn suýt cắn lưỡi ngậm đau, chân mày vặn vẹo. Thế nào, thế nào Kim tiên đốc uy vũ nhất Kim Lân đài bị tên này thượng cho bán sống bán chết?!

Suy đi nghĩ lại, không phải họ Lam đều thế hay sao?

Cẩn thận nhón tay hướng thành giường mà chống đỡ, hơi rời người Lam Tư Truy được chút, cánh tay kia không có nhân tính lại giữ chặt hắn áp vào trong ngực, hệt như bắt một con thỏ nhỏ. Kim Lăng hai lần đều bị chạm vào thắt lưng, đau đến điếng người, uất ức cũng phát lên tiếng than oán.

Lam Tư Truy nghe thấy tiếng động, không tài nào ngủ được, mở mắt ra đã thấy người trong lòng đang lộn xộn phá rối...

"Kim tông chủ..." Rốt cục tác phong nhà họ Lam ở tình thế nào cũng có thể an nhàn mà chào hỏi. Lam Tư Truy rời tay trên người Kim Lăng, có chút khẩn trương cùng mù mịt.

Nhắc tới tên tông chủ là muốn ta tủi thân chết hay sao? Lại còn thượng ta đến động một chút cũng vô dụng.

Lam Tư Truy, cách ngươi yêu ta thật tàn ác đi.

"Im lặng, đây là tư thất của ta. Chớ ồn ào." Khả năng vụng trộm của Lam Tư Truy làm Kim Lăng xem ra cảnh giác rất cao, hắn lại nghĩ ra ý đồ, doạ cho Lam Tư Truy: "Cữu cữu ta ở cạnh phòng này, y mà biết chuyện... Lam Tư Truy, đời này ngươi sống không được yên ổn."

Lam Tư Truy rõ ràng hiểu ý, bản tính vốn khiêm nhường, đối với Kim Lăng lại một lòng như vậy, chắc chắn không muốn cùng Giang Trừng truy cứu chuyện hôm qua. Nhẹ nhàng giữ Kim Lăng đang hé đầu ra khỏi tấm bình phong đặt lại vào lòng, tay vươn tới chặn miệng hắn nói.

"Kim tông chủ, ta..., tối hôm qua ta không cố ý. Bất quá ngươi đừng tuyệt giao, ngươi có thể giận ta, mắng ta nhưng đừng có bỏ mặc ta. Được không?"

Lam Tư Truy hơi khàn giọng nói khẽ vào tai Kim Lăng, hắn nghĩ rằng trời sáng sẽ mắng y một trận cho thống khoái, sau đó giận y không nói chuyện cùng y, đến Kim Lân cũng không cho đến, thăm Kim Lăng cũng không cho thăm. Vậy mà nghe một câu y nói đã thoả mãn lòng mình, thực không muốn lớn tiếng với người này thêm chút nào.

Vén kim bào của mình, Kim Lăng chỉ vào dấu răng trên vai, sau đó trừng mắt nhìn Lam Tư Truy: "Cái này cũng cố ý?"

Lam Tư Truy lúng túng, nhìn sơ qua thấy được vết răng là của ai, mang tai lan ra một khu hồng nhạt. Y chỉ vào vai mình, mở lời: "Ở đây cũng có một dấu, là ngươi làm."

Kim Lăng ngậm miệng không nói được, bức đến muốn mắng người. Lam Tư Truy, chẳng lẽ ta lại bảo, trên ngực ta cũng có dấu, dưới bụng ta cũng có dấu, trên đùi ta cũng có dấu thì ngươi mới an lòng nhận lỗi.

Cắn môi hồng nhạt, Kim Lăng túng quẫn hết ý nghĩ, đánh vào ngực y một cái mạnh trút giận. Lam Tư Truy mới ngủ dậy không có cảnh giác, bị một cái đánh này sa sầm mặt mày, ho khan hai cái.

"Ngươi còn nói không có ý gì, ngươi không có ý còn cùng ta lăn giường. Ngươi đạt được rồi thì ngươi không nhận, mạnh miệng không có ý với ta. Hôm nay, xem ta có giết được ngươi không?"

Nói xong, Kim Lăng một chưởng tung vào ngực Lam Tư Truy, lần này y ho khan hơn trước. Có phần dùng hết sức mới ho được, Kim Lăng đối với biểu tình của Lam Tư Truy mà tỉnh ngộ, nhớ ra mình vừa làm gì. Vội vàng rời xuống khỏi người Lam Tư Truy đỡ y dậy.

"Kim tông chủ, ta không phải không nhận lỗi. Chỉ là sợ ngươi nổi giận. Khụ..."

Kim Lăng bị y doạ cho sợ, sắc mặt y lại còn không tốt, lập tức chấp nhận điều y nói: "Được rồi, dưỡng sức dưỡng sức..."

"Nhưng, ta chỉ là một tu sĩ không có tài mọn gì, Kim tông chủ là người đứng đầu thế gia, loại chuyện nam nam luyến không trách, danh phận thật không xứng, sợ ngươi chê cười."

"Lam Tư Truy, lão tử chê cười ngươi lúc nào? Ngươi mở miệng là tông chủ tông chủ, nhìn thấy là hành lễ, nói chuyện đầy tiếng khách khí. Ngươi là con rùa rụt cổ, yêu thích người khác cũng không có mở lời. Ngươi, ngươi là đồ con rùa!"

Lam Tư Truy không phủ định lời của Kim Lăng, nhặt lấy thắt lưng đeo vào hông. Chỉnh lại dây buột trán, chân trần xuống giường quỳ rạp trước người Kim Lăng: "Kim tông chủ, thật xin lỗi."

Nói đến vậy đối với Lam Tư Truy lại không hiểu, Kim Lăng phát hoả, quát lớn: "Ngươi! Hảo, đã như vậy, lão tử cũng phải tìm lấy một cô nương hợp thế, danh phận cao đẹp mới hợp với ta như ngươi bảo. Lam Tư Truy, là ngươi muốn ta như vậy?!"

Lam Tư Truy: "..."

"Ngươi như vậy là đồng ý đi. Ngươi khắc thân cùng ta, sau lại nói ta đi tìm người khác. Ngươi tại sao lại vô sỉ như vậy?"

"Lam Tư Truy, ngươi nên nghe rõ. Nếu như là người khác, vừa nãy giờ đã không còn đường sống, đừng nói rằng giải thích thứ gì. Ngươi vậy mà không hiểu tâm ta, không rõ ta như thế nào? Đến cả thích ngươi cũng phải để lão tử chạy tới quỳ trước Cô Tô song bích, nói rằng muốn danh chính ngôn thuận cùng ngươi?"

"Lam Tư Truy, kiếp trước thế nào với ngươi, kiếp này lại bị ngươi bức như vậy."

"Lam Tư Truy, lão tử trước giờ đối với ngươi một mảnh chân tình. Yêu ngươi, giữ ngươi càng ở bên mình càng tốt, đến cái nhìn cũng chỉ hướng tới ngươi. Ngươi lại như vậy..."

Câu cuối có phần nhỏ hơn vài câu trước, chưa nói được hết ý, vành mắt hoe đỏ của hắn cũng nhịn không được mà rơi lệ. Tiếng khóc nấc thành tiếng, Lam Tư Truy lúc này mới giật mình ngẩng đầu nhìn Kim Lăng. Cả đời y nhìn Kim Lăng khóc qua cũng không ít lần nhưng lần nào cũng không hề dễ chịu như lúc đầu.

Lam Tư Truy vội vàng bước tới ngồi xuống giường, vén mái tóc che nửa khuôn mặt Kim Lăng. Kim Lăng ngước lên nhìn y oán trách, nước mắt rơi dài xuống mũi cằm, khuôn miệng nhẹ nhàng động đậy. Lam Tư Truy hơi nhìn, cuối cùng cùng đặt Kim Lăng vào lồng ngực lần nữa.

"Lam Tư Truy, lần này làm lão tử khóc như vậy. Lão tử phải lăng trì ngươi."

"Hảo. A Lăng, có thể lăng trì."

"Lão tử biết ngươi để ý rất nhiều cô nương trong gia yến, để ý...để ý..."

"Được, không để ý không để ý nữa. Để ý duy chỉ A Lăng."

"Ngươi như vậy có yêu ta hay không?"

"Yêu! Yêu ngươi, A Lăng." Hơi ngạt giọng, Lam Tư Truy lại rước vào thân một đại tiểu thư khó chiều như vậy. Ngón tay thon dài của y khẩy qua xương cằm Kim Lăng, ngăn cho miệng hắn càng hỏi càng nhiều, lập tức hôn môi.

A Lăng, gọi một tiếng A Lăng cũng rất thoải mái.


>> Next: [H] Thần Dao (nhạt)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro