Trừng Ninh [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một phiên bản khác....


Ôn Ninh ngước mắt nhìn bản thân, thân thể mang đầy vết tích, trên tay còn lưu lại vết nhăn của Tử Điện quấn vào. Đối với Giang Trừng mà nói, dằn vặt chính là cảm giác. Với hắn, Ôn Ninh chỉ có khổ sở mới lấy được sự để ý của hắn. Không phải nhỏ mọn, không phải ích kỉ. Đây là cái giá, Ôn Ninh hại họ Giang, Ôn Ninh phải chịu cho cái hại kia.

Giang Trừng trong bóng tối lộ ra khuôn mặt, trên hông có đeo bội kiếm Tam Độc, hàng thanh mày sắc bén nhìn Ôn Ninh không có biểu tình. Tam Độc rời vỏ, sướt qua khuôn mặt của Ôn Ninh, giống như một lời chào bất kính. Nó ngạo mạn chiếu vào đôi mắt y một đường bạc sáng chói bởi ánh trăng chiếu sáng. Vô tình làm y bị thương một đường...

Ôn Ninh im lặng nhìn Giang Trừng, hắn cũng ngạo mạn. Y phục một màu tím thẫm có gia văn mờ mịt đã quen thuộc trong kí ức của Ôn Ninh. Mười ba năm an an bình bình theo chân hắn, Giang Trừng đến đâu Ôn Ninh đến đó, bởi vì oán niệm lúc Nguỵ Vô Tiện bị hung thi thâu gọn xác thành bụi tàn trên Loạn Táng Cương tăng lên, y lại không thể ngưng được cơn tức giận muốn nghiền nát mọi thứ thành tro. Mà thứ duy nhất xoa dịu được cơn tức giận của y lúc ấy – Giang Trừng – người y thương.

Trong bóng tối bao trùm người Ôn Ninh, lúc nào cũng là y nhìn hắn từ xa. Nhìn hắn tĩnh toạ, luyện kiếm. Nhìn hắn đi Kim Lân, chạy ngược Di Lăng. Cuối cùng, thứ mà Ôn Ninh giữ lại được chính là bóng hình trong trí nhớ, dù cho bóng hình này có phải là hư ảo hay không.

Giang Trừng độc tài nhưng không có trục lợi, hắn đối với người khác cũng không hề có ý muốn tham lam. Biểu hiện chung thì rất tốt, chỉ e rằng nghiêm khắc như vậy, hoả khí luôn giữ trong người, tràn đầy bộ dáng khó gần.

Giang Trừng cầm Tử Điện trong tay, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve nó một cái. Ôn Ninh có để ý tới nó, loại linh khí này vừa nhìn qua đã rất lợi hại, thử qua vài lần cũng như chết đi sống lại. Hỏi y sợ không, y nào dám nói không sợ...

Chỉ có điều, bây giờ Giang Trừng định hạ thủ với Ôn Ninh, y có chút đau lòng, đau lòng trong ích kỷ.

Khí chí của Kỳ Sơn Ôn Thị dù cho Ôn Ninh không gánh dù là một chút. Nhưng mang theo đại hoạ hạ thủ Kim Tử Hiên, thần trí điên loạn. Giang Trừng quyết không thể nương tay.

Năm đó giúp thay Giang Trừng chạy trốn khỏi bọn Ôn Triều, thân thể Ôn Ninh vốn chống đỡ không được lâu vậy mà cõng lấy một người khoẻ mạnh mức ấy ẩn náu. Một tay Ôn Ninh chăm sóc cho Giang Trừng lúc hắn hôn mê. Đối với nhà họ Giang mà nói, có bao nhiêu thiện cảm cũng không thể gánh được ý trời.

Giống như bây giờ, y bị giết dưới tay Giang Trừng – Đại nghĩa diệt thân.

Trời báo ứng, chết trước Tử Điện trong tay Giang Trừng. Quả nhiên báo ứng....

"Giang tông chủ, chớ dừng tay." Ôn Ninh cảm nhận được thời gian để y suy nghĩ về quá khứ thật nhiều, khá lâu vậy Giang Trừng cũng không có giết y. Ôn Ninh ngước mắt, hơi sao lãng nhìn Tử Điện trong tay hắn do dự.

Giang Trừng bức không ra tay được, trong lòng đã khó xử. Lần này có cơ hội khiến y chết lần hai lại không chịu chấm dứt. Ân oán rồi ân oán, Ôn gia bức họ Giang rồi Ôn gia lại cứu họ Giang. Ôn gia tàn chiến Xạ Nhật rồi Ôn gia vùng dậy qua Loạn Táng Cương. Người chết vô số, người sống sót sống không được yên ổn.

Ngoại trừ Ôn Uyển ra, Ôn Ninh xem như người cuối cùng của Kỳ Sơn Ôn Thị. Tiêu vong y, diệt sạch Ôn cẩu!

Nghĩ đến đây, Giang Trừng vung roi quất vào người Ôn Ninh. Chỉ một điểm sướt qua xích sắt, phần còn lại tạo lên một vệt dài trên hắc y. Ôn Ninh thấy hắn như vậy, chậm trễ thì giờ. Mở miệng định nói, bị Giang Trừng đạp cho một chưởng, khí lực cũng tiêu tán vài phần.

Sắc mặt Giang Trừng ngược sáng, thần nhãn lại như vậy cuộn sóng. Khẽ cau mày, nắm Tử Điện cũng không chắc chắn.

"Im miệng!" Giang Trừng hoả khí mắng, hùng hổ mà cầm Tử Điện lần nữa quật ngang người Ôn Ninh.

"...." Khuôn mặt người chết tuy không để lộ được nét đau, ánh mắt lại không che giấu được sót xa, hốc mắt có hơi đỏ chỉ là không tiết lệ. Ôn Ninh kiên cường trụ lại, lặng thinh nghe Giang Trừng quát.

"Ôn Ninh, ngươi, từ trước tới giờ! Chỉ ích kỷ cho mình!" Giang Trừng tiến tới nắm lấy cổ áo của y, ném y một cái thật mạnh. "Ngươi, ngươi chết đi thì ta hoan hỉ lắm sao?"

"Ngươi chết, ta dằn vặt. Ta sống, ngươi thoả mãn. Chuyện này hay lắm sao?"

"Còn sống nhưng không phải có ngươi, chết thay thống khoái."

"Giang tông chủ..." Giọng nói nhẹ hẫng đi, chỉ là kính cẩn vẫn như cũ. Ôn Ninh vì cái ngã vào thành tường mà sống không được nữa, biết rằng không còn nhiều thời gian nói nhảm, tuỳ tiện mở miệng.

Giang Trừng liên tục gật đầu, đưa người y giữ vào trong lòng.

"Ta, giống Kim công tử chưa từng hại Lam tông chủ. Ta...ta, cũng chưa từng nghĩ sẽ hại ngươi."

Giang Trừng vội vàng giật lời: "Ngươi, là ngươi chưa từng hại ai. Nhưng thế gia, muốn hại ngươi."

"Hảo. Giang tông chủ, ta thực ra cũng rất thích ngươi."

Giang Trừng liên tục gật đầu, nước mắt cũng vô tình rơi vào bàn tay y.

"Giang Trừng, hai kiếp qua đều thích mình ngươi."

Qua làn tóc tán loạn trên khuôn mặt, Ôn Ninh hơi gượng cười với Giang Trừng. Vô hồn tan thành khói bụi...

Giang Trừng nửa quỳ dưới đất, cánh tay có chút nhẹ đi. Giật mình nghĩ lại, Ôn Ninh đã tiêu tán mất sáu phần hồn phách. Hắn chống cự không kịp mà ngã xuống, ngón tay đâm sâu vào lòng đất, ngăn cản tiếng nấc trong bóng tối.

Giang Trừng, trăng hôm nay thật sáng....́,wDI

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro