Phần 5.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn không phải cố ý, một khi bị cổ oán khí tấn công thì linh lực hộ thể sẽ bảo vệ chủ nhân; mà hắn lại quên mất linh lực đã không còn, căn bản không thể nào chống đỡ; hắn uống say, sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường. Ngụy Vô Tiện trong đầu lướt nhanh, muốn bản thân bình tĩnh lại, nhưng ngăn không được cỗ huyết tinh đang nhẫn nhịn mà trào lên .

Lam Vong Cơ chạy như bay lại đây, sắc mặt đầy hoảng loạn, trong đôi mắt kia hiện lên vẻ lo lắng rõ ràng, khi vẫn còn trên chiến trường Ngụy Vô Tiện đã thấy vô số lần, mỗi lần đều chính xác mà nhắm đến nơi đau nhất của hắn hung hăng chèn ép, bức cho hắn dù thế nào đi chăng nữa cũng phải ném mặt chạy lấy người. Hắn quay mặt không muốn nhìn, lại thấy Lam Vong Cơ vươn tay, giống như muốn kiểm tra mạch của hắn.

Hắn lui một bước, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không có việc gì.”

Suy nghĩ của Ngụy Vô Tiện vẫn còn điên cuồng tóan lọan. Trận tỷ thí này nói không cần linh lực, chuyện xảy ra trước mắt đơn giản là ngoài ý muốn. Nếu không cần linh lực, hắn sẽ không biết được bản thân thua Lam Vong Cơ nhiều hay ít, nhưng hiện tại làm gì có từ nếu? Một chút linh lưu hắn còn không thể chống lại, hắn vĩnh viễn không có khả năng giống như trước đây cùng y đánh qua, mà thực tế, vĩnh viễn cũng không còn khả năng cùng bất kì kẻ khác so chiêu.

Ngụy Vô Tiện đã không thể tách rời quỷ đạo dược nữa rồi.

Lam Vong Cơ trong mắt lo lắng càng sâu, Ngụy Vô Tiện bị ánh mắt kia đâm thẳng vào lòng, ngẩng đầu hướng y gầm nhẹ: “Đừng chạm vào ta!”

Hắn hơi khom người, nhe răng, ngực phập phồng không ngừng, mùi rượu nồng nặc bỗng chốc tràn ngập khắp nơi.

Trên mặt Lam Vong Cơ hiện lên một tia mê đắm, lại không có dừng lại động tác, y ba tấc tiến lên túm lấy tay Ngụy Vô Tiện, chậm rãi phóng xuất ra tin hương, như muốn Ngụy Vô Tiện bình tĩnh một chút.

Đôi tay Ngụy Vô Tiện đều bị giam cầm, cậc lực giãy giụa, hơi thở đàn hương xâm nhập xoang mũi của hắn, hắn cảm thấy một trận tê dại chạy khắp nơi, từ lòng bàn chân đến gáy, ngực bỗng dưng co chặt, cơ hồ như không khí bị rút sạch. Lam Vong Cơ vẫn còn bắt lấy mạch môn của hắn, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy có người ở sâu bên trong màng tai hắn thê lương thét chói tai, hắn cố sức tìm một cái ý nghĩ nào đó để áp chế âm thanh kia, hắn nghĩ, không, Lam Trạm sẽ không quan tâm ta, y sẽ không. Thanh âm kia vẫn gào thét, nhưng ngươi giấu không được, ngươi xong rồi, ngươi hoàn toàn thua.

Huyệt Thái Dương của Ngụy Vô Tiện khẩn đến phát đau, hắn nghiêng nghiêng người về phía trước, cái cổ trắng nõn của Lam Vong Cơ ở trước mắt hắn, cảm giác áp bách nồng đậm tràn đến đầy đầu đầy cổ. Hắn ý thức được chỗ kia chính là nơi tin hương phát ra, trong lúc nhất thời cảm thấy không cam lòng, nôn nóng, phẫn nộ, sợ hãi cuốn lên như gió bão, đem ý chí của hắn quăng tới chín tầng mây, một phát rơi trên mặt đất.

Hắn nhào tới sau cổ Lam Vong Cơ, há mồm dùng sức cắn xuống.

Ngụy Vô Tiện nháy mắt cắn một ngụm, mùi rượu trong không gian vốn chỉ lượng lờ bỗng nhiên tràn ngập bùng phát, nhanh chóng áp chế mùi đàn hương ổn định ban đầu. Hắn cảm giác lực đạo chế trụ đôi tay mình đột nhiên siết chặt, rồi lại hơi hơi thả lỏng, cảm giác áp lực khiến hắn hít thở không thông tức khắc bị đánh tan hơn phân nửa.

Hắn mở miệng rời khỏi, thấy phía sau cái cổ trắng nõn hiện lên một vòng dấu răng rõ ràng, làn da hơi hơi sưng đỏ, mơ hồ thấm vết máu. Hắn nằm trên vai Lam Vong Cơ, giống như người chết đuối vớ được cọc, há miệng hấp khí, hô hấp giữa hai người, cổ đàn hương mát lạnh lần thứ hai bạo trướng, rào rạt rót tràn đầy ngực, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy đau đớn toàn thân biến mất, liền há mồm cắn đầu vai Lam Vong Cơ.

Một phát cắn này liền dừng không được. Hắn như dã thú chịu trói cắn xé khắp nơi, đồng phục trắng tinh của Lam Vong Cơ bị cắn đến mức nhăn nhó, thân thể lại căng đến cực hạn, không có bất kì phản ứng nào. Giam cầm của y đã không còn tác dụng, hắn nhanh chóng vùng ra, không tốn chút sức lực nào nào thoát khỏi tay của Lam Vong Cơ, theo bản năng kích dục của thiên càn bò thẳng lên lưng, cảm giác kinh sợ hoảng loạn khi nãy lập tức đổi thành tức giận, rất cần một nơi để phát tiết. Hắn một phen kéo cổ áo của Lam Vong Cơ ra, thấy da thịt trơn bóng lõa lồ trước mắt, hoàn hảo đến mức không thực, lập tức oán hận mà cắn lên.

Kẻ đi săn bỗng chốc trở thành kẻ bị săn, Ngụy Vô Tiện nắm chặt lấy hai vaiLam Vong Cơ, răng nanh sắc nhọn một đường từ bả vai gặm cắn lên sườn cổ, làn da như bạch bỗng nhiên bị che kín bởi dấu răng loang lỗ cùng vệt hồng. Ngụy Vô Tiện mỗi lần ép xuống đều đem dấu vết nối theo dấu vết, nôn nóng quanh thân liền giảm bớt, như kích thích mãnh liệt mà phản công lên, trước sau không thể trừ khử. Hắn mất khống chế cắn, từ sườn cổ lan đến sau tai, lại thẳng đến đường cong gương mặt, tiếp tục rơi xuống cằm, mới chịu đi nhìn xem biểu tình hiện tại của Lam Vong Cơ.

Vẻ mặt của y đến tột cùng là cái gì, Ngụy Vô Tiện kỳ thật không có thấy, bởi vì mới vừa nhấc mắt, cặp mắt kia liền chiếm hết tầm nhìn của hắn.

Màu mắt của Lam Vong Cơ vẫn nhạt nhẽo như trước, nhưng không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, trong ánh mắt như có ngọn lửa, hừng hực thiêu đốt màu hổ phách kia. Hai người tầm mắt chạm nhau kia một khắc, hỏa tinh trong mắt liền bắn ra tới, lộp bộp rơi lên người Ngụy Vô Tiện, nóng bỏng như có hỏa, tiềm dư cồn trong máu hắn còn chưa rút đã bị ngọn lửa này đốt lên, đem hắn chìm đắm vào bên trong dục hỏa, nhiệt độ kịch liệt thiêu đến hắn thương tích đầy mình, đã biết không thể lui, đành phải phấn đấu hết mình mà chống lại sự nóng bỏng đó.

Ngụy Vô Tiện bỗng dưng xoa xoa mặt của Lam Vong Cơ, đối với dục vọng hoàn rõ trên đôi môi mỏng kia, hắn rướn người không chút do dự cắn lên.

Bao lại đôi môi xúc cảm ngoài ý muốn mềm mại. Ngụy Vô Tiện hết thảy đau đớn bất an, cùng với hắn cuối cùng một chút lý trí, giờ phút này toàn bộ hôi phi yên diệt.

Thế giới bỗng nhiên liền an tĩnh.

Im lặng này chỉ duy trì được một khắc ngắn ngủi, trong phút chốc, tin hương như cự lôi của Lam Vong Cơ cuồn cuộn đánh úp lại, Ngụy Vô Tiện nhất thời không thể hô hấp, mở miệng muốn cướp lấy một chút không khí, bổng nhiên một vật thể xa lạ ướt át xâm nhập vào trong khoang miệng ấm nóng của hắn, cùng đầu lưỡi gắn bó chặt chẽ. Hắn còn không kịp phản ứng, liền bị một lực cánh tay mạnh mẽ áp chế, càng không kiêng nể châm lửa khắp cơ thể của hắn, Ngụy Vô Tiện đành phải tăng thêm lực ngón tay ở trên mặt người nọ, nâng cằm, dùng sức hôn cuồng nhiệt. ——

Lúc này hắn mới ý thức được đây là một nụ hôn, hương rượu nồng nàn cùng đàn hương lãnh đạm đều lan tỏa bốn phía, đối đầu giao tranh, hai mùi hương đó đều song song thoát khỏi ý niệm khống chế của chủ nhân, ở trong không khí giương nanh múa vuốt, không thể dung hợp, chỉ liều mạng đem đối phương áp chế, cùng giờ khắc này môi lưỡi dây dưa kịch liệt, ướt át vờn quanh. Nụ hôn này càng ngày càng tăng trong quá trình tranh đoạt lãnh thổ, một tia huyết tinh từ môi dưới của Lam Vong Cơ tràn ra, Ngụy Vô Tiện nếm thấy vị rỉ sắt trong miệng, hắn nhắm mắt, giống như cảm thấy vị rượu cay nồng, nhưng hiện tại hắn cũng không quan tâm nữa, hung ác cùng triền miên tranh đoạt đối phương.

Ngụy Vô Tiên nghe thấy hô hấp của hai bên dần thô nặng , cảm giác đôi tay của Lam Vong Cơ chạy loạn khắp cở thể mình, mỗi nơi chạm vào liền bốc cháy lên một ngọn lửa, nóng bỏng khắp người liền tụ lại dưới hạ thân của hắn. Ngụy Vô Tiện hướng phía trước cọ cọ, muốn giải tỏa cổ nhiệt khó chịu bành trướng kia, lúc này mới phát hiện chỗ giữa hai chân hắn đã cứng rắn đến phát đau.

Ngụy Vô Tiện tự nhiên biết đó là cái gì. Hắn một tay bám lấy cổ Lam Vong Cơ, một tay xuống phía dưới sờ soạng, bàn tay khó khăn lắm mới phủ lên được đồ vật nóng đến phát bỏng, Lam Vong Cơ đột nhiên cứng đờ, cực mất tự nhiên rời khỏi nụ hôn hoang dã này, trợn mắt nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, trong ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Thiên càn còn đang trong ham muốn  dục vọng chinh phục đối phương, hận nhất chính là giữa đường phanh gấp, Ngụy Vô Tiện nghênh đón cặp mắt kia, một chút cũng không muốn hiểu là là tứ gì, chỉ lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dấu răng phía sau cổ Lam Vong Cơ, cúi người áp sát, mùi rượu  tràn đầy dân tới bên tay y : “Ta cắn ngươi một ngụm, cũng coi như là cùng ngươi lập khế ước, kế tiếp nên làm cái gì, Lam nhị công tử đừng nói là không biết chứ?”

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hấp khí, mỗi chữ nói ra đều gian nan đến cực điểm, thậm chí nghe không thành một câu hoàn chỉnh: “Ngươi ta đều là…… Lại như thế nào có thể……”

Ngụy Vô Tiện nghe vậy bật cười: “Ta Ngụy Vô Tiện, nghịch thiên còn không sợ, chẳng lẽ chuyện này lại sợ sao?”

Phản bác xong câu hỏi của Lam Vong Cơ, hắn liền thò tay tới chỗ kia thăm dò.

Cảm xúc nóng bỏng vượt quá mức tưởng tượng, Ngụy Vô Tiện một phen cầm lấy, dựa vào bản năng mơ hồ, không thuần thục mà bắt đầu vuốt ve,  tay khác hướng đến cổ Lam Vong Cơ, di chuyển từ từ xuống vạt áo trắng tinh luồn vào trong, đem nó chậm rãi cởi bỏ, đường cong xương quai xanh hoàn mĩ lập tức lỏa lồ trước ánh mắt của hắn. Ngụy Vô Tiện cúi đầu ngậm lấy hầu kết đang lăn lộn của Lam Vong Cơ, lại tiếp tục vừa gặm vừa dời xuống, kéo theo một chuỗi hồng ấn in trên làn da bạch ngọc kia. Hắn thuận thế đem Lam Vong Cơ hướng giường đá đẩy tới, đến bên mép giường, vươn tay đem mấy đồ dùng linh tinh quét hết xuống đất, một tay còn lại đem Lam Vong Cơ thật mạnh đẩy y nằm xuống.

Từ nãy đến giờ Lam Vong Cơ vẫn không nhúc nhích, mặc hắn an bài, đến lúc này mới phát hiện bản thân bị đè nằm dưới, giống như hồi hồn duỗi tay bắt lấy bả vai Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, hắn bị gắt gao áp chế xuống phía dưới, đổi khách thành chủ, vô số nụ hôn môi như cơn mưa rào đánh tới. Hắn lần thứ hai không cam lòng yếu thế mà phản áp trở về, hai người triền đấu ta qua ngươi lại lăn làm một đoàn, ý đồ đem đối phương áp chế thuần phục mới thôi, còn ra chiêu đem quần áo không chỉnh tề của người đối diện kịch liệt lột xuống. Rất nhanh giữa bọn họ không còn một tia trở ngại nào, tứ chi nóng bỏng quấn lấy nhau, hai dương cụ dây dưa ma sát, gần như điên cuồng hôn môi, hơi thở song song hòa quyện đến mức không còn phân biệt ai với ai nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro