Phần 5.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên tay Ngụy Vô Tiện còn cầm chỗ quan trọng của Lam Vong Cơ, ngón tay hắn phủ lên đằng trước, sử lực cọ xát vài cái, quả nhiên nghe thấy một tiếng rên trầm thấp từ Lam Vong Cơ, nhân lúc người này chưa chuẩn bị, hắn xoay người ngăn chặn y. Ngụy Vô Tiện đè ở phía trên, một tay chống giường đá, một tay gia tăng động tác, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm khuôn mặt băng thanh ngọc khiết vạn năm không đổi của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ lại lần nữa vươn tay, không có ý đồ đem Ngụy Vô Tiện từ trên người y kéo xuống, mà là hướng bên dưới của hắn, chạm vào dương căn nóng rực của Ngụy Vô Tiện.

Chịu kích thích này , Ngụy Vô Tiện đột nhiên hít sâu một hơi. Hắn cho rằng Lam Vong Cơ muốn học theo hắn, tùy thời lại chiếm thượng phong, không nghĩ tới Lam Vong Cơ lại vuốt vật kia, đem hắn ép sát xuống vào trong lòng ngực y, mở ra các ngón tay đang làm loạn, thỏa mãn đem cả hai căn dương sung mãn vào lòng bàn tay của Ngụy Vô Tiện.

Bộ vị tư mật của hai người cọ sát rạt, làm Ngụy Vô Tiện đồng loạt hư hư cầm, hắn liền trên dưới vỗ về chơi đùa, một trận khoái ý xa lạ xông thẳng ót, bên tai nổ vang, dương vât trong tay mình thình lình trướng đại một vòng, hắn cầm lòng không đậu mà lại lộng vài cái, hai người liền sắp thô to giống nhau, Ngụy Vô Tiện một tay không thể cầm hết, tinh dịch rỉ rã tràn đầy tay hắn, nhất thời liền buông ra, lại lập tức bị gắt gao bao lại, là bàn tay ấm áp của Lam Vong Cơ.

Mười ngón tay thon dài hữu lực của Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đan chặt, vết chai mỏng quanh năm luyện đàn của y đè lên đốt ngón tay hắn, một tất khít chặt, trực tiếp chạm vào dương vật của hắn, cảm xúc xa lạ làm sức lực trên tay đột nhiên hư thoát. Lam Vong Cơ vẫn nắm chặt tay hắn tiếp tục động tác khi nãy, tiết tấu không nhanh không chậm, Ngụy Vô Tiện không biết nơi đó có thể ngạnh đến như vậy, hắn rũ mi nhìn, chỉ thấy giữa hai chân một mảnh dâm mĩ, ánh mắt như bị lửa lém mà dời đi, ngước mặt nhìn lên liền thấy ngực Lam Vong Cơ phập phồng không ngừng, nhìn khuôn mặt hắn luôn cho rằng vĩnh viễn không bao giờ gợn sóng hiện tại khó có thể kiềm chế mà thấp suyễn, vành tai như ngọc bạch đỏ hồng đến kinh người.

Hắn đột nhiên nhận ra mình đang làm chuyện gì với ai. Cái ý niệm này quá mức lớn, lớn đến mức hắn không dám thừa nhận, lớn đến mức áp chế hết cảm giác, nổ tung một mảnh rộng lớn trong đầu, hắn mở miệng muốn nói, mới phát hiện không có một chút âm thanh gì, lặng im như vậy lại đinh tai nhức óc hơn bình thường.

Ngụy Vô Tiện bắn ra trong tay hai người. Hắn vô lực buông tay, mềm mại ghé vào trong ngực đang phập phồng của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ đỡ Ngụy Vô Tiện ngồi dậy. Tinh dịch do Ngụy Vô Tiện bắn tung tóe đáp hết trên cơ bụng săn chắc của Lam Vong Cơ, lúc y đứng dậy liền tí tách chảy xuống phía dưới. Y đem Ngụy Vô Tiện đè trên giường, cuồng nhiệt hôn lên đôi môi tái nhợt kia, tách hai chân hắn ra, đem hạ thể của bản thân dính vào vật đang lên dây của Ngụy Vô Tiện, bắt đầu trừu động vòng eo cọ xát.

Sau khi Ngụy Vô Tiện phóng thích hạ thể quả thật rất mẫn cảm, hắn không tự giác kẹp kẹp chân, môi mỏng đang không ngừng liếm mút trên môi hắn bỗng nhiên tăng thêm sức lực, một đôi bàn tay to đè lại chân hắn, dương vật dị thường cứng rắn lại một lần nữa để giữa hai chân hắn trừu động mạnh mẽ.

Chuông cảnh báo trong đầu Ngụy Vô Tiện vang lớn, đang muốn giãy giụa, toàn thân lại không có một tí xiu sức lực, chỉ có thể bị Lam Vong Cơ đè nặng vuốt ve. Bắp đùi non mịn của hắn bị cọ đến đỏ lên, ép hắn không nhịn được vặn vẹo thân mình, đem cái mông hướng về phía trước nâng nâng, này vừa nhấc, vừa vặn tình cờ đem dương vật dính đầy hỗn hợp bạch trọc của Ngụy Vô Tiện cùng dịch thể của Lam Vong Cơ, vọt vào cơ thể Ngụy Vô Tiện.

Đầu cột mới đi vào một chút, Lam Vong Cơ lập tức dừng động tác, hai người thẳng tắp nhìn chằm chằm đối phương. Mới vừa rồi Ngụy Vô Tiện rõ ràng hoảng sợ thật sự, giờ phút này lại thấy Lam Vong Cơ do dự, không chịu thua dục vọng mà vọt vào, hắn nghĩ, đã đi đến bước này rồi, ai bảo bản thân khi lâm trận lại sợ sệt bỏ chạy chứ, dù sao thanh danh, gia tộc, võ công ta đều xem như không có, đời này ta còn sợ cái gì nữa.

Hắn chậm rãi mở miệng, muốn cho bản thân bình tĩnh đe dọa, nhưng sau khi qua cao trào lúc nãy, thanh âm phát ra lại tràn đầy nhu tình lười biếng: "Như thế nào, không dám tiếp tục sao?"

Lam Vong Cơ trầm mặc.

Ngụy Vô Tiện không chút nào lùi bước mà nhìn chằm chằm y, thẳng đến khi huyệt khẩu rất nhanh bị căng đến phát đau, hắn mới cảm giác cự vật ở giữa hai chân hắn hướng vào bên trong đẩy mạnh một chút, miệng nhỏ đang đóng chặt bỗng nhiên bị ép mở rộng, hắn tê tê mà hô đau: "Đau! Ngươi rốt cuộc có thể hay không a!"

Lam Vong Cơ nghe vậy không tiếp tục đẩy mạnh, đem hung khí còn cắm bên trong dừng lại, chống tay, bắt đầu tinh tế mà hôn gương mặt củaNgụy Vô Tiện, xương mặt, cổ, một đường lưu luyến đến xương quai xanh, mỗi một chỗ hôn qua, dưới thân liền tiến vào huyệt đạo ấm nóng một chút.

Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy đôi môi mỏng dừng ở chỗ nào, chỗ đó liền hóa thành một bãi thủy, nóng bỏng ướt mềm khiến hắn chỉ có thể thuần phục. Lắc lư theo động tác chiếm hữu đầy ôn nhu của Lam Vong Cơ, phòng tuyến của Ngụy Vô Tiện từng bước thất thủ, vũ trang đầy đủ đều bị đánh tan.

Khi hắn sắp buông xuôi tất cả, bỗng nhiên cảm thấy Lam Vong Cơ rời khỏi mình rất xa, xa đến mức đáng sợ, liền đem tay bắt lấy mặt y, đem y hướng lên người mình, đem tầm mắt của hai người đối diện. Ngụy Vô Tiện vẫn luôn nhìn y, hơi thở của Lam Vong Cơ như muốn đem hắn cắn nuốt, hắn không nghe thấy nhịp đập của chính mình, trong khoảnh khắc này ý muốn xâm lược chiếm đầy tâm trí, nhưng như vậy vẫn chưa đủ lấp hết khoảng trống khủng hoảng trong lòng hắn.

Hắn chỉ nghĩ cùng người này gần một chút, lại gần một chút, muốn lấy thân thể giao hợp để chắc chắn rằng y sẽ không đem chính mình đẩy ra, sẽ không xoay người rời đi.

Ngụy Vô Tiện vòng lấy cổ Lam Vong Cơ, đem y kéo gần, gần đến mức bọn họ nhìn không thấy lẫn nhau.

Cánh tay Lam Vong Cơ vòng xuống dưới, cực kỳ dùng sức ôm lấy tấm lưng trần trụi của Ngụy Vô Tiện, dương vật hoàn toàn hoàn toàn đi vào trong hắn.

Ngụy Vô Tiện run rẩy ôm lấy y, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Lam Trạm."

Lam Vong Cơ liền thong thả trừu động. Ngụy Vô Tiện bây giờ mới thấy đau nhức còn hơn gấp trăm lần khi nãy, nháy mắt liền trào ra nước mắt, nhưng vẫn ôm chặt người bên trên không chút nào buông tay. Lam Vong Cơ động đến cực kì ôn nhu, "Ngụy Anh," Y ép sát bên tai Ngụy Vô Tiện, một lần tiến vào bên trong hắn đều là một lần thì thầm: "Ngụy Anh......" Mỗi lần gọi một lần, mới nhẹ nhàng mà đỉnh một chút.

Nhưng ngay cả như vậy Ngụy Vô Tiện đều sắp thừa nhận không chịu được nữa, mỗi một lần đâm vào, đều giống như hướng vào sâu bên trong thân thể hắn dùng sức xé rách. Hắn nhớ tới bản thân đã từng trải qua cơn đau vô số lần, té xuống bãi tha ma, lần đầu tiên bị trăm ngàn oán khí tàn nhẫn xâm chiếm, chỉ cảm thấy mỗi một tấc da thịt cùng xương cốt bị đập cho vỡ vụn, lúc ấy hắn chỉ lẻ loi đơn độc một mình, nằm trong bóng tối vô tận, cho đến khi oán khí đen thẳm kia hóa thành màu đỏ chói mắt.

Giờ phút này hắn vẫn đau đến tê tâm liệt phế, nhưng lại có một người gắt gao ôm hắn, thân thể cùng hắn dán kín kẽ không rời, như hòa làm một, trong miệng không ngừng gọi tên của hắn.

Ngụy Vô Tiện thật sự khóc lên, không chỉ là đau, mà là ủy khuất cùng không cam lòng tích tụ nhiều năm mà bộc phát, hắn thậm chí không biết chính xác bản thân ủy khuất cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót muốn phát tiết. Hắn nức nở, sớm đã là bộ dáng mặc người đối đãi, đôi tay không ngừng đấm đánh ngực của Lam Vong Cơ, thậm chí còn dùng vài phần lực muốn đem y đẩy ra ngoài.

Lam Vong Cơ mặc hắn đẩy lại đánh, nửa điểm không có thối lui, y vươn tay vuốt ve khuôn mặt Ngụy Vô Tiện, cúi người hôn lên nước mắt trong suốt đang trào ra.

Ngụy Vô Tiện lúc này mới hiểu, năm đó những thứ làm hắn đau đớn gần như chỉ còn là kí ức, vậy mà hiện tại hắn một lần nữa nhớ lại những thứ tưởng chừng như quên lãng kia, đau đớn tận tâm can.

Hắn ngẩng đầu hôn Lam Vong Cơ, nụ hôn này vừa sâu lại dài, đến mức hắn cảm thấy toàn thân lần thứ hai nóng lên. Dương vật trong cơ thể hắn bắt đầu có quy luật mà đưa đẩy, sau một lúc thân thể rốt cuộc cũng thích ứng với dị vật, không hề đau đớn khó nhịn như ban đầu, ngược lại đem đến cảm giác nhè nhẹ tê ngứa, khiến hắn càng muốn nhiều. Ngụy Vô Tiện vặn vẹo eo, không biết chạm vào nơi nào, một cổ khoái cảm bất thình lình bò lên cột sống, nụ hôn nồng nhiệt vẫn chưa kết thúc, hắn đành phải thả lưỡi đối phương ra, rên một tiếng nhẹ nhàng.

Lam Vong Cơ lập tức hiểu, tăng thế tiến công, lực đạo hung mãnh đâm sâu vào, nhiều lần hướng chỗ chí mạng kia mà chèn ép, mỗi một tấc đều giống như châm một ngòi nổ trong đầu Ngụy Vô Tiện, rất nhanh ý thúc hắn bị đánh nát bấy, hắn rốt cuộc không kìm được mà rên rỉ ra tiếng, âm thanh nức nở khàn khàn ngọt ngào cùng tiếng thở dốc dồn dập của Lam Vong Cơ như hòa làm một, chứa đầy tình dục vang vọng theo từng động tác cuồng nhiệt của bọn họ, từng chút va vào vách đá trong phục ma động, tiếng vang như tiếng sóng tràn, mãnh liệt lấp đầy màng tai của hai người.

Lam Vong Cơ động tác dần dần chậm lại, mấy chục cú nhấp liên tiếp đều thẳng lưng dùng sức đâm chọt, thật mạnh đâm vào giữa hai đùi Ngụy Vô Tiện, ngay sau đó đột nhiên dừng thế công, mắt thấy liền phải hướng ra ngoài rời khỏi. Ngụy Vô Tiện biết y là muốn thành kết, thân thể thiên càn không có khang sinh sản như địa khôn, nếu y ở trong cơ thể thành kết, tất tất nhiên sẽ gây tổn thương tới hắn.

Ngụy Vô Tiện thử thả lỏng thân mình để cho Lam Vong Cơ dễ dàng rút khỏi, dương vật cứng rắn như thiết từ từ lùi khỏi thông đạo chật hẹp, kích thích Ngụy Vô Tiện phải mở miệng rên một tiếng, âm thanh phập phồng, dường như quyến luyến không buông. Trong nháy mắt sắp rút ra hết, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy một trận mãnh liệt vây quanh toàn thân, lại xâm nhập cắn nuốt khắp người hắn, không khỏi căng thẳng thân thể, huyệt khẩu dùng sức cắn một chút.

Động tác của Lam Vong Cơ mạnh dừng lại.

Ngụy Vô Tiện mở ra hai mắt tan rã, giơ tay ôm lấy vòng eo Lam Vong Cơ, đem thân thể của mình hướng về phía trước áp lại.

Thời điểm bị lấp đầy, Ngụy Vô Tiện phát ra một tiếng than thở thật dài, như là đã chờ thời khắc này cả đời. Tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn eo Lam Vong Cơ eo, vuốt ve một tầng mồ hôi mỏng, dần dần xuống cái mông tinh tráng, đôi tay bám lấy cơ bắp rắn chắc kia, dùng sức ép xuống thật sâu, thẳng đến giữa hạ thân hai người không còn một khoảng cách nào.

Lam Vong Cơ rốt cuộc mạnh mẽ va chạm, lực đạo to lớn giống như muốn đem người đạp đất đảo xuyên. Lúc này Ngụy Vô Tiện mới cảm giác vật kia trong cơ thể hắn đang bành trướng cực đại đến không thể tưởng tượng, còn không kịp sợ hãi, sau cổ liền truyền đến một trận bén nhọn đau đớn, răng nanh Lam Vong Cơ đâm vào thật sau vào làn da sau gáy hắn, cắn chặt không chút nào nhả ra, dưới thân động tác tàn nhẫn không ngừng, liền đến cực hạn mà rót tràn đầy ở bên trong thân thể của hắn.

Ngụy Vô Tiện đau đến kêu to, hạ thân cùng sau cổ đồng lúc bị đâm thủng, sắc bén đau đớn cùng khoái cảm đem hắn vứt vào hư không, hắn cảm thấy chính bản thân không ngừng thoát lực, lại thoát lực, thật lâu không còn phân biệt hoàn cảnh, tốc độ càng lúc càng nhanh, hăn cảm thấy bản thân e rằng cũng muốn chết, ngay sau đó liền rơi vào một vòng tay ấm áp vững chắc, hơi thở đàn hương nóng bỏng vây chặt lấy hắn không rời.

Trước mắt Ngụy Vô Tiện  tối sầm, an tâm mà ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro