Phần 5.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Vô Tiện đau đầu đến tỉnh.

Hắn vốn uống nhiều, ở bãi tha ma cũng thường xuyên uống đến bất tỉnh nhân sự, say rượu rồi đau tỉnh cũng không còn xa lạ, chỉ là hiện tại đau giống như không chỉ là đầu. Hắn giật giật ngón tay, cảm giác cơ bắp trên người đều giống như bị kịch liệt lôi kéo, mỗi lần duỗi ra liền ẩn ẩn đau. Hắn thử đổi tư thế ngủ, mới nghiêng người, liền phát hiện bên cạnh còn có người.

Hắn ngây người một lát, từng đoạn hình ảnh ngắn ngủi thoáng hiện trong óc, nhớ tới tối hôm qua đã làm ra chuyện gì. Hắn khiếp sợ đến không nhúc nhích, trong đầu lời nói như thiên quân vạn mã chạy qua, cho rằng khả năng chỉ là mộng xuân, Lam Vong Cơ bất quá là uống say cùng hắn ở tạm một đêm, bọn họ thanh thanh bạch bạch nước giếng không phạm nước sông......

Hạ thân truyền đến đau đớn bỗng chốc đánh tan hết đoạn kia ức mơ mơ ảo ảo đó.

Ngụy Vô Tiện nỗ lực ổn định tâm thần, nhìn về phía Lam Vong Cơ, y ngủ đến bình tĩnh an tâm, bạch ngọc tuấn nhã tựa như trích tiên. Ngụy Vô Tiện vẫn không thể tin tưởng hai người bọn họ có thể phát sinh cái gì, ngay sau đó mới bất tri bất giác phát hiện thân thể của bọn họ đều không có lấy một mảnh vải che thân, hờ hững phủ nhẹ lên một tấm chăn mỏng.

Hắn không tiếng động mà há to miệng, cảm thấy Lam Vong Cơ lần này là thật sự, thật sự không bao giờ cùng hắn gặp mặt.

Đã biết như vậy, ngược lại sinh vài phần tráng sĩ đoạn cổ tay, bất chấp tất cả quyết tâm. Hắn nhẹ nhàng hoạt động thân mình, hướng Lam Vong Cơ phương hướng tới gần, còn không có chạm vào hắn, Lam Vong Cơ giống như cảm giác hắn đến gần, vươn tay ôm chầm lấy eo hắn, sau đó lại chìm vào giấc mộng.

Ngụy Vô Tiện thuận thế đem chính mình vùi vào trong lòng ngực Lam Vong Cơ, hít một hơi thật sâu, hơi thở cùng độ ấm của Lam Vong Cơ đem hắn bao bọc, hơi thở kia từng vô số lần làm hắn an tĩnh, giờ phút này cũng không ngoại lệ. Hắn nằm ở trong ngực Lam Vong Cơ, nghe nhịp tim trầm ổn hữu lực của y đập nhẹ bên tai, nghĩ thầm cứ nằm như vậy một khắc thật tốt quá.

Bên trong phục ma động vẫn luôn cực kì lãnh, đây là lần đầu tiên hắn tỉnh dậy có người ấm áp cạnh bên.

Kí ức thác loạn từng mảnh từng mảnh trở về, ý thức của hắn cũng dần rõ ràng, từng bước khâu lại thành một câu chuyện hoan đường tối qua. Hắn ngửi thấy hơi thở của mình, vẫn như cũ cay độc nùng liệt, không mang theo một tia thanh lãnh, mùi rượu cùng đàn hương ở trên giường đá nhỏ hẹp lẫn nhau lượn lờ, lại trước sau chưa từng tương dung.

Hắn nhỏ đến khó phát hiện mà cọ cọ Lam Vong Cơ ngực, lẳng lặng nghĩ, chung quy không phải bạn đường.

Ngoài động một mảnh sáng tối, bên ngoài sắp sáng.

Ngụy Vô Tiện đứng dậy mặc quần áo, bước ra khỏi động tìm nước đi tắm, hắn ngậm dây cột tóc buộc lại, sau đó tắm rửa, đem bản thân kì cọ sạch sẽ. Toàn thân tím tím xanh xanh hỗn độn tất nhiên là không thể rửa sạch được, nhưng nước mát cùng gió lạnh, đem mùi hương của Lam Vong Cơ đều cuốn sạch không còn. Hắn đem đầu tóc ướt một nữa buông xuống, trang phục chỉnh tề mà trở về phục ma động.

Hắn bước vào trong động, lúc này Lam Vong Cơ mới chỉ mặc xong trung y, mái tóc dài đen nhánh còn rối tung, thấy hắn tiến vào, lập tức ngập ngừng mở miệng: "Tối hôm qua......"

Ngụy Vô Tiện nhướng mày, duy trì vẻ mặt trấn định: "Ừ?"

"Tối hôm qua, ta làm cái gì?"

"Ngươi không nhớ rõ?"

Lam Vong Cơ lắc đầu.

Ngụy Vô Tiện hiểu con người của Lam Vong Cơ, nếu là nói như vậy, nhất định sẽ không có điều khác. Hắn lập tức nhẹ nhàng thở ra, rồi lại cảm giác trong lòng vắng vẻ, chỉ có thể nhàn nhạt mà nói: "Tối hôm qua chúng ta đều uống say, sau đó có chút mơ hồ."

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn lên cái cổ lỏa lồ của hắn, dấu hôn hần như che kín mít, còn có một nửa dấu răng hằn sâu trên da thịt.

Ngụy Vô Tiện hiểu ánh mắt này, liền nói: "Đúng vậy, ngươi cắn ta một ngụm, nhưng là do ta kích thích. Nói đến cùng việc này là chính ta gây ra, ngươi đừng để ý." Sau đó hắn ngắn gọn miêu tả mọi chuyện từ lúc Lam Vong Cơ say đến lúc tỉnh, đương nhiên chuyện hắn như thế nào bị linh lực đánh bay, cùng với hai người ôm nhau triền miên trên giường đá, đều bị đè ép đến tận lực, không rõ chi tiết.

Lam Vong Cơ đang muốn mở miệng, đã bị Ngụy Vô Tiện đánh gãy: "Nếu ngươi muốn nói xin lỗi thì đừng nói, tóm lại là ta xin lỗi." Thấy Lam Vong Cơ quả thực đóng miệng, hắn lại nói: "Ngươi đối với ta như thế nài, ta cũng không muốn biết. Dù sao trên thế gian này chỉ còn duy nhất nơi đây ta mới có chỗ dung thân, người khác nghĩ như thế nào, ta không rảnh để ý."

Hắn tựa hồ nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Lam Vong Cơ, cho rằng y ít nhất sẽ nói vài câu, trách cứ cũng tốt khuyên bảo cũng vậy, nhưng đón chờ hắn là một khoảng trầm mặc, vốn bên trong sơn động đã rộng, bây giờ còn im lặng lại khiến người chờ có vẻ kì dị.

Cuối cùng vẫn là Ngụy Vô Tiện lên tiếng: "Ngươi đi đi," hắn bình tĩnh nhìn chăm chú vào Lam Vong Cơ, "Di Lăng có một lão tổ đã quá nhiều, sợ là không thể dung thêm một Hàm Quang Quân."

Trên mặt Lam Vong Cơ trước sau không có biểu tình, Ngụy Vô Tiện không biết như thế nào lại nhìn ra giờ phút này trong lòng y như đang giãy giụa một chút. Nhưng đến tột cùng là cái gì, hắn cũng không thể nào hiểu rõ.

Thật lâu sau, Lam Vong Cơ cúi người thu thập ngoại y rơi tán loạn trên đất, một kiện một kiện mặc vào, ngọc quan vấn tóc, đai buộc trán nghiêm chỉnh, lại là Lam nhị công tử quy phạm đoan chính. Y hơi gật đầu, xoay người rời đi, khí tức như thường thong dong phiêu dật.

Lam Vong Cơ đi rất chậm. Ngụy Vô Tiện từ trước đến nay sợ là nhìn bóng dáng y rời đi, mà nay cuộc chia ly này lại diễn ra quá dài, đến mức khiên hắn hít thở không thông, hắn lại không dám không nhìn. Lam Vong Cơ bước đi tĩnh mịch trầm hoãn, Ngụy Vô Tiện cho rằng bản thân nghe thấy mỗi một bước của y đều như xuyên đất, âm vang rõ ràng không từ bên tai truyền đến, mà như đáy mắt hắn ngưng tụ, trong mắt hơi nước không kịp trào ra đã hóa sương, vụn vặt mà đánh vào trong lòng.

Đêm qua Ngụy Vô Tiện mắt say lờ mờ gặp được tuyết, nhưng thực ra không phải tuyết, là Lam Vong Cơ.

Giờ phút này Lam Vong Cơ đi rồi. Tuyết trong lòng hắn cứ như thế che trời lấp đất mà rơi xuống.

Thẳng đến khi thân ảnh hoàn toàn biến mất ngoài tầm mắt, hắn mới nhớ tới bản thân đã quên hỏi Lam Vong Cơ lần này tới bãi tha ma là vì cái gì.

Ngụy Vô Tiện cũng không biết, hắn cho rằng chuyện kia không cần hỏi, bởi vậy cũng không có nghe thấy đáp án, đêm đó Lam Vong Cơ ở rút kiếm đâm về phía hắn, tất cả đã cho hắn một đáp án.

Hắn rõ ràng nhớ tới Lam Vong Cơ, là ở Cùng Kỳ Đạo.

Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm Kim Tử Hiên nằm trên mặt đất, trong đầu quay cuồng vô số câu hỏi gào thét, Ôn Ninh còn ở trong trạng thái phát cuồng giết chóc, hắn cương tại chỗ không thể động đậy, vài người đệ tử đến trợ trận của Cô Tô Lam thị bao quanh hắn, ống tay áo trắng thuần tung bay, phiêu phiêu ra mùi đàn hương quen thuộc, bất quá là giống một chút, lại khiến cho tiếng rít gào bên tai của Ngụy Vô Tiện lại an tĩnh vài phần.

Hắn cố sức tập trung tâm thần, vô cùng gian nan muốn chế trụ Ôn Ninh, một bên ở trong trí nhớ điên cuồng nhớ lại bóng dáng của người có hơi thở kia, giống như đơn giản nghĩ chỉ cần như vậy hắn sẽ tự thúc ép bản thân tăng thêm sức lực. Ôn ninh vẫn còn bất an xao động, hắn nghĩ, nếu người kia ở chỗ này thì tốt rồi, nếu y ở đây, y sẽ khống chế được ta, hết thảy đều không đến mức này.

Chính là y không ở. Hết thảy cũng không còn kịp rồi.

Ôn Ninh rốt cuộc bình tĩnh trở lại, hắn cũng cạn sạch khí lực, trực tiếp mất đi ý thức.

Đến tận đây, con đường trở về Di Lăng lão tổ đã bị tàn nhẫn cắt đứt, không thể quay đầu.

Hắn cùng Lam Vong Cơ, trước giờ chưa từng là đồng đạo, hướng đi cũng không phải thù đồ.*

*Không phải kẻ chung đường.

Trên nóc nhà của Bất Dạ Tiên Thành, người kia giơ kiếm hướng hắn đâm tới, hắn hơi mang bi ai mà tưởng, chúng ta chung quy đều là người lạ. Khoảng khắc đau đớn liền chuyển sang phẫn nộ, hơi thở thanh lãnh quen thuộc cùng kiếm quang băng lam xông tới đập vào trước mặt, hắn xoay người né đi, mùi rượu bạo phát như cơn thịnh nộ tràn ra, đem hơi thở của Lam Vong Cơ đối đầu, đón gió xé nát.

Sau đó hắn nghe thấy âm thanh của Giang Yếm Ly.

Sau đó tất cả đột nhiên không kịp phòng ngừa. Giang Yếm Ly, Giang Trừng, Kim Tử Hiên, Ôn Ninh, Ôn Tình, Lam Vong Cơ, mọi người trước mắt hắn như mơ hồ thành một mảnh, bọn họ cái gì cũng không thấy, người đứng ở bên cạnh hắn cũng không thấy, Ngụy Vô Tiện chỉ thấy rõ âm hổ phù trên tay hợp mà làm một, chỉ nghe thấy tiếng kêu rên cùng than khóc vang không dứt bên tai.

Thi thể một khối một khối ngã xuống, lại một khối một khối run rẩy mà đứng lên. Ngụy Vô Tiện giết người quá nhiều, nhiều đến mức như kiến bò trên đất. Lúc sinh thời với hắn không có bất cứ một giá trị gì, rút cạn tính mạng, biến thành từng khối mặc hắn thao túng chẳng khác gì con rối. Yêu hắn, hận hắn, hắn toàn không thèm để ý.

Mà tính mạng của hắn, làm gì có ai để ý đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro