Phần 6.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một ngọn núi ở Di Lăng, thạch đá lởm chởm, không có một ngọn cỏ, tảng đá xám xịt, vách đá chênh vênh rạn nứt như sắp vỡ, hướng đến hang động âm u. Gió lạnh thét gào, đêm dài không trăng không sao, sơn động vốn dĩ ảm đạm đen tối, vậy mà hiện tại lại ánh lên ánh sáng băng lam lành lạnh.

Hàn quang chiếu ra một đạo thân ảnh tuấn tú. Khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn không tì vết đã dính vài giọt tiên huyết, da thịt tuy không bị thương nhưng sắc mặt lại cực kì tái nhợt. Bàn tay cũng trắng bệch chả kém gì, giọt nước chảy xuống, len lỏi qua các khớp xương tay, tay của người này toàn là máu, tứ chi lạnh lẽo, dáng dấp tiều tụy, rõ ràng còn hô hấp, nhưng đáy mắt lại như chết rồi.

Tiếng thét vang dội cùng tiếng sát phạt tại thành Bất Dạ Thiên vẫn còn kêu gào bên tai, Lam Vong Cơ nhìn hai mắt Ngụy Vô Tiện thất thần, im lặng phóng xuất ra tin hương của mình, đem cả người hắn bao lại, có như vậy y mới cảm nhận được bản thân đang bảo vệ hắn, thay hắn che chắn tất cả. Lam quang linh lực không tiếng động lưu chuyển, từng chút đưa vào bên trong cơ thể Ngụy Vô Tiện, tuy có thể dựa vào việc Lam Vong Cơ vận khí đưa linh lực, nhưng lại không có chỗ cất chứa, chỉ chốc lát liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Lam Vong Cơ chưa bao giờ gặp qua tình trạng như thế, y nghĩ có lẽ do Ngụy Vô Tiện tu tập quỷ đạo, linh mạch có tổn hại, trong ngực như mọc lên kim châm sắc nhọn đau đớn, liền hướng hắn mở miệng: “Ngụy Anh, theo ta về Cô Tô.”

Y nhìn hắn, chỉ chỉ vào mình. “Ngụy Anh, là ta, Lam Trạm,” Lam Vong Cơ lặp lại một lần, “Cùng ta về Cô Tô.”

Y không để ý người phía trước trầm mặc, gian nan lặp lại từng câu chữ rõ ràng: " Cùng về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Ta sẽ đem ngươi giấu đi, ai cũng không tìm thấy ngươi.”

“Vân Thâm Bất Tri Xứ rất an toàn.”

“Thân thể của ngươi…… Tàng Thư Các có rất nhiều tư liệu, nhất định tìm được cách chữa trị.”

“Ta sẽ nói chuyện với thúc phụ, nói với huynh trưởng, bọn họ sẽ không phạt ngươi.”

“Muốn phạt, ta sẽ chịu phạt thay ngươi.”

Vẫn như cũ không có nửa phần động tĩnh. Lam Vong Cơ không còn cách nào để suy nghĩ Ngụy Vô Tiện đến tột cùng là không hiểu hay là không muốn hiểu, cũng vô lực tự hỏi bản thân nên làm như thế nào để thuyết phục, chỉ đè nén lời nói dưới đáy lòng đã lâu, từng chữ từng chữ buông rơi, như muốn mở ra bờ môi của hắn : “Ngươi nếu không muốn, liền không đi.”

“Chờ ngươi khỏe lại, muốn Di Lăng hoặc Vân Mộng, Giang Lăng, hay Hà Gian, hoặc Lang Gia……”

“Ngươi muốn đi nơi nào, ta đều đi cùng ngươi.”

“Đi đến nơi xa lạ không biết, sẽ không có người hận ngươi.”

“Ta mang ngươi đi, theo ta được không?”

“Ta sẽ che chở ngươi……”

“Lúc trước ta sai,không nên đi.”

“Không nên xúc động hỏng việc,không nên…… Khinh bạc ngươi.”

“Lần này ta không đi, ngươi không vui, ta cũng không đi.”

“Ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”

“Ngụy Anh, ngươi nhìn ta, ta ở đây……”

Lam Vong Cơ không ngừng nói, đem những lời trong lòng nói ra, bao nhiêu  tâm tư trằn trọc, một lần nói hết. Nói xong rồi, lại lặp thêm một lần nữa, cho đến khi y không thể nhớ rõ bản thân nói cái gì, lại còn muốn nói tiếp cái gì, chỉ lần lượt lặp lại gọi tên Ngụy Anh.

Ngụy Anh, Ngụy Anh. Như đã trăm ngàn lần quen thuộc, trong lòng đã không nhớ gọi cái tên này biết bao nhiêu.

Ngụy Vô Tiện hai mắt dần dần có tiêu cự, tầm mắt hướng về phía Lam Vong Cơ dừng lại, Lam Vong Cơ liền cho rằng hắn rốt cuộc cũng khôi phục, bản thân rất muốn thấy hắ nháy mắt một cái, hàng mi dài của Ngụy Vô Tiện nhanh chóng rung động một chút, ánh mắt lại khôi phục trống rỗng.

Hắn đột nhiên cong lên khóe miệng, là cười.

Tiếng cười của hắn lanh lảnh, dĩ vãng giống như động khóe môi đó sẽ làm bễ nghễ chúng sinh, khinh cuồng không kềm chế được, hai hàng lệ từ ánh mắt tràn đầy tơ máu, như ngọc đứt dây mà rơi thẳng xuống đất.

Lam Vong Cơ ngơ ngẩn nhìn hắn, không thể tin tưởng sẽ có một ngày y nhìn thấy nước mắt của Ngụy Vô Tiện. Một người kiên cường kiêu ngạo, tựa như ánh sáng mặt trời sáng ngời, trước sau dũng cảm không sợ, tự do như gió bay, thật sự sẽ khóc sao.

Nước mắt lăn xuống từ trên má của Ngụy Vô Tiện, thình lình Lam Vong Cơ như tỉnh giấc vươn tay lại, cuống quít muốn tiếp nhận từng giọt nước kia hắn. Nước mắt tích lại trên ngón tay thon dài của Lam Vong Cơ, chảy vào lòng bàn tay của y, lại bị y chặt chẽ nắm lại bảo vệ trong lòng, giống như đó không phải là nước mắt, mà là mảnh vỡ nhỏ linh hồn của Ngụy Vô Tiện .

Mùi đàn hương vẫn bao quanh người hai bọn họ, lúc này Lam Vong Cơ nhích đến gần, mới phát hiện trên người Ngụy Vô Tiện chỉ có một mùi huyết tinh không thể hòa tan được, trừ lần đó ra hiện tại không có bất  luận tín hương gì, mùi rượu hương quen thuộc không còn chút gì sót lại, cả người hắn vô sắc vô vị, cơ hồ sắp trở nên trong suốt.

Nếu bây giờ xuất hiện một trận gió, chắc chắn sẽ đem tất cả nước mắt của y rơi xuống, sợ muốn vỡ tan. Lam Vong Cơ đột nhiên bị một trận khủng hoảng vô danh gắt gao bao lấy, nhất thời mở ra hai tay, đem Ngụy Vô Tiện kéo vào trong lòng ngực. Ngụy Vô Tiện không có chống cự, chỉ ngưng cười thanh, an tĩnh mà nằm ở trong ngực Lam Vong Cơ. Cơ thể hắn gầy đến kinh người, Lam Vong Cơ muốn ôm hắn thật chặc, lại sợ cộm làm hắn đau, cuối cùng chỉ cực kì cẩn thận mà nhẹ nhàng ôm, khó khăn lắm mới xác nhận hắn vẫn tồn tại, hô hấp người nọ vờn quanh bên tai.

Lam Vong Cơ kề đầu vào bên gáy hắn, run giọng nói: “Ngụy Anh, ta ở đây.”

Y cảm giác vạt áo bị ướt nhẹp một mảnh, nước mắt lạnh băng rơi xuống làn da, liền bị nhiệt độ nóng bỏng của ngực hun lên. Lam Vong Cơ nhắm mắt, nhậm rãi phóng xuất ra hơi thở của chính mình, vòng lấy hai tay của hắn, chặt chẽ khăng khít mà ôm chặt cơ thể lạnh băng của Ngụy Vô Tiện trong lòng ngực .

Y lại nói: “Ngươi ngủ, ta ở đây.”

Ngụy Vô Tiện liền nhắm mắt mà ngủ.

Ngụy Vô Tiện ngủ một đêm rồi một ngày, trong cơn mê màng tỉnh tỉnh mơ mơ, khi tỉnh thần trí không thanh minh, thân thể hơi sốt nhẹ, trên trán cùng cần cổ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Lam Vong Cơ nắm tay hắn một khắc cũng không buông, im lặng truyền linh lực cho hắn, tinh lực khô kiệt liền điều tức tĩnh tọa, sốc lên vài phần khí lực lại tiếp tục. Y lo lắng sẽ có yêu vật lén lút đến quấy rầy, lại sợ Huyền môn tu sĩ tìm được tung tích, càng lo lắng hơn nữa khi Ngụy Vô Tiện tỉnh táo lại liền phất tay áo bỏ đi, liền ngày đêm nỗ lực đem ý thức thanh tĩnh đến cực hạn, bản thân một khắc cũng không chớp mắt.

Lam Vong Cơ nhớ lúc trước hai người cũng từng rơi vào hoàn cảnh như vậy, chính là khi ở  núi Mộ Khê dưới đáy động Huyền Vũ.

Lúc đó người này làm y tâm phiền ý loạn, hiện tại xem ra chỉ như mây khói. Bọn họ tuy cực kì suy yếu, nhưng cũng chưa đến mức nguy cấp, không tới mấy ngày, Giang thị liền tìm được bọn họ, hai người các về lại gia tộc của mình, mọi người trong Liên Hoa Ổ vẫn như trước, không bao lâu huynh trưởng cũng bình yên trở lại. Lúc đó trên cao gió thổi, mưa gió sắp đến, trong cái u ám lại có chút hơi thanh.

Rồi sau đó cảnh chém giết không khỏi phân trần mà đẩy bọn họ về phía trước, lúc gặp lại, trên lưng bọn họ đã mang trên mình trọng trách khác nhau, đem theo từng người tiến về phía trước, từ thiếu niên tu tiên lại trở thành người dẫn đầu trên chiến trận, tàn sát không phải là những tà vật hắc ám, mà là người sống máu tươi đến bỏng người. Bọn họ sóng vai trong thời gian chiến đấu, nhưng con đường đã chọn lại cách xa nhau, Ngụy Vô Tiện của năm đó cùng những lời trêu chọc lấy lòng, hài hước cùng vô tư, tất cả đã từng là những chuyện xưa, khắc khẩu gút mắt, lời nói vui vẻ, vậy mà hiện tại đã không quay lại. Năm tháng không lưu tình chút nào mà lấp đi, trả lại là một người không thể lí giải, tâm ma đến ảm đạm.

Đợi cho chiến sự cuối cùng chấm dứt, vận mệnh lại càng xoay chuyểm đến không thể vãn hồi.

Rốt cuộc là bắt đầu từ đâu , mới không bao giờ có thể vãn hồi đâu.

Người của Lam thị luôn chính trực, đến lúc tìm đến chính là ngày tử. Ngụy Vô Tiện mới vừa tỉnh dậy không lâu, lăn lộn hai ngày nghĩ ngơi đã phục hồi một chút, trên mặt có vài phần huyết sắc, trong mắt cũng không còn vô hồn nữa. Lam Vong Cơ dìu hắn tới một thạch đá bằng phẳng để an tọa, hắn rất nghe lời mà mặc y bài trí, cũng không nói chuyện, đôi mắt nhìn người lại không xem người. Lam Vong Cơ nhìn thật sâu vào đôi mắt kia, muốn xem thử bên trong là gì, nhẹ giọng lặp lại hỏi hắn cảm thấy tốt hơn chưa, sau này muốn đi nơi nào, có nguyện ý mang y đi cùng không. Người Lam gia bước chân cực nhẹ, y cũng được rèn ra một khuôn như vậy, vậy nêm từng bước chân quen thuộc bên ngoài nghe rất rõ ràng, nhưng ánh mắt lại chẳng dời đi một khắc.

"Vong Cơ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro