Chương 20: Quen thuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Lạc Trần tỉnh lại đã là ngày hôm sau, hắn có chút xấu hổ bởi vì ngày hôm qua quá đau đớn mà ngất đi. Tỉnh lại chỉ thấy một chậu cây nhỏ đặt trên bàn nhỏ, lá cây tỏa ra ánh hào quang lung linh, vừa nhìn liền biết nó không đơn giản, cái cây nhỏ tỏa ra một sức hút mãnh liệt, mặc dù biết đụng vào gì đó của người khác khi chưa có sự cho phép rất là không đúng, nhưng Lăng Lạc Trần vẫn không nhịn được đưa tay chạm vào.

Cảm giác này quen thuộc đến nỗi khó diễn tả, Lăng Lạc Trần cảm thấy hắn vừa tìm lại thứ gì đó rất quan trọng mà hắn đã mất đi. Hắn thử nhắm mắt lại để cảm nhận.

Những chiếc lá tỏa ra ánh kim quang chói mắt ở lúc mắt hắn không nhìn thấy được bắt đầu tìm kiếm sự quen thuộc, các tia sáng ngưng tụ lại thành một mũi nhọn hướng ngay mi tâm của hắn bắn vào.

Lăng Lạc Trần chỉ cảm thấy có cái gì đó đang cố chui vào thức hải của hắn, nhưng, cảm giác này, nó giống như là của hắn cho nên hắn liền buông lỏng cảnh giác. Lăng Lạc Trần chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, trước mắt gì đó đều trở nên mờ ảo. Hắn nhìn thấy có người bước vào nhưng hắn cũng đã không nhìn rõ, trước khi ngất, hắn chỉ nghe thấy một giọng nói mang theo đề phòng lẫn tức giận hướng hắn nói :

" Ngươi làm gì"

Hắn không có làm gì cả, nhưng Lăng Lạc Trần không có khả năng trả lời bởi vì hắn lại lần nữa ngất đi. 

Đến lần nữa tỉnh lại Lăng Lạc Trần chỉ cảm thấy thật kì lạ, hắn cảm thấy hắn trở nên hoàn thiện hơn nhưng hắn cũng không biết cảm giác đó ở đâu mà có.

Hắn nhìn thấy vị cô nương kia ngồi trước bàn nhỏ, trong tay của nàng liền ôm một chậu cây nhỏ đã chết héo, nàng ngồi đó im lặng không nói gì, nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, từ trên chiếc cằm nhỏ rơi xuống những giọt nước mắt.

Hắn không biết đó rốt cuộc là cái gì? Quan trọng đến vậy sao? Hắn chỉ cảm thấy trong lòng có gì đó hơi có chút khó chịu, bất tri bất giác liền bước đến bên cạnh. Hắn có cảm giác cái cây kia chết là vì hắn, cho nên hắn hẳn là cần phải xin lỗi đi.

Nhưng tay hắn vừa dừng lại ở không trung liền bị đánh ra

"Ngươi muốn làm gì"

"Ta...." hắn rốt cuộc là muốn làm cái gì đâu? Hắn tại sao làm như vậy chính hắn cũng không tự chủ được. Hắn đơn thuần chỉ là muốn xin lỗi mà thôi.

"Ngươi đáng chết" chưa để hắn kịp nói xong, trên tay liền xuất hiện một thanh tử kiếm hướng hắn đánh tới, Quân Thục Nghi dường như trở nên điên một loại, chỉ biết huơ kiếm đánh về phía hắn, trong miệng luôn miệng kêu " Trả hắn lại cho ta"

Quân Thục Nghi hiện tại đã không thể khống chế được bản thân, nàng trải qua bao nhiêu thế giới tìm kiếm  A Phong nhưng cuối cùng hắn vẫn không lại xuất hiện, suốt quãng thời gian đó Trường Sinh Thảo luôn ở bên cạnh để bồi bạn nàng, không nghĩ đến lúc bây giờ sống lại, bởi vì một chút lòng tốt của nàng liền đổi lại Trường Sinh Thảo cũng bị héo chết. Không phải là nàng không muốn ngay từ đầu liền giết Lăng Lạc Trần, nhưng nàng nghĩ đến Thần Quyết Cung cũng không phải đám đèn cạn dầu liền do dự, nếu một mình nàng chọc họa liền không sao, chỉ sợ lại liên lụy đến lão tổ, lại nói nàng còn có trọng tránh chưa làm, còn tâm nguyện chưa hoàn thành, nàng làm sao có thể chết?

Dịch dung? Hóa trang? Giả chết nàng đều đã nghĩ đến, nhưng một khi bị đại môn phái truy bắt thì trốn tránh nào có dễ như vậy liền xong rồi?

Cho nên Quân Thục Nghi cố gắng kìm chế lại bản thân, nàng không thể giết hắn, nếu hắn chết tất cả mọi tính toán của nàng cùng với nguyện vọng đều không còn nữa, nàng sống lại một đời cũng không là dễ dàng, cho nên nàng còn không thể đánh mất lý trí vào lúc này. Quân Thục Nghi tự nhủ, lại cắn mạnh vào lưỡi khiến cho bản thân tỉnh táo lại.

Lăng Lạc Trần kinh ngạc né tránh, hắn cũng không đánh trả, thứ nhất, nàng liền là ân nhân của hắn, thứ hai, chính hắn cũng không hiểu vì sao hắn không thể ra tay.

 Lại nói Quân Thục Nghi vừa đúng lúc này lại dừng lại, hắn cũng không thể làm gì. 

Sau đó, Lăng Lạc Trần liền kinh ngạc chứng kiến Quân Thục Nghi bỗng nhiên ngã xuống. Theo động tác ngã, kia, mũ trùm đầu cũng rơi ra lộ ra dung nhan tuyệt mĩ, đôi mắt nhắm ghiềm, gương mặt trái xoan trắng bệch không một tia huyết sắc, chỉ thấy khóe miệng chảy xuống một vệt máu nhỏ.

Lăng Lạc Trần có chút kinh hoảng liền chạy vội đến đỡ người, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với nữ nhân gần như vậy, cơ thể mềm mại không xương yếu đuối nằm trong ngực hắn. Gương mặt trích tiên nháy mắt đà hồng, cổ cùng thùy tai đều đỏ một mảnh. 

Hắn cảm nhận được thiên lực trong cơ thể nàng đang rối loạn, nếu cứ tiếp tục như vậy liền sẽ tự bạo mà chết, vốn chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng Lăng Lạc Trần không nghĩ lại để nàng cứ như vậy liền hương tiêu ngọc vẫn.

Cứu người quan trọng, cho nên hắn cũng liền liều mạng đi.

Lăng Lạc Trần đưa vào cơ thể Quân Thục Nghi thiên lực của bản thân nhằm cố gắng bình định lại thiên lực đang hỗn độn trong đan điền của nàng, nhưng lại sợ đối phương không chịu nổi hàn băng liền cũng cẩn thận một chút.

Chính Lăng Lạc Trần giờ phút này cũng không biết rằng trên mặt hắn mang theo bao nhiêu tia ôn nhu, cẩn thận cùng tỉ mỉ.

Nhưng phát hiện làm hắn kinh ngạc chính là, thiên lực của nàng lại chính là thuộc tính lôi.

Băng cùng lôi là một trong tam hệ thiên lực mạnh nhất, và cũng bá đạo nhất, không chịu bất cứ quản chế của bất kì thiên lực nào, nếu hai thiên lực này gặp nhau ắt sẽ có tự tiêu tự diệt. Thiên lực của hắn đưa vào liền bị lôi điện triệt tiêu đồng thời thiên lực trong cơ thể nàng cũng bớt đi một ít, mặc dù có chút tốn kém thiên lực nhưng hắn bảo đảm bản thân thiên lực liền đủ để tiêu ma bớt đi phần nào thiên lực hỗn loạn trong cơ thể nàng.

Nói nghe thì thật dễ, nhưng là trận chiến này liền tực tiếp diễn ra ngay tại trên cơ thể của Quân Thục Nghi, bản thân là chiến trường nàng cũng là không dễ chịu gì đi.

Trong mơ màng, Quân Thục Nghi cũng không nhịn được nhăn nhó kêu lên. Cảm nhận được bên cạnh một luồn khí tức ấm áp quen thuộc liền không nhịn được nhích lại gần một chút, nhưng lại tựa như hài tử nơn nớp lo sợ cái gì lại hỏi một tiếng " Lạc Phong?"

Lăng Lạc Trần nháy mắt sắc mặt khó coi, cho dù là người không quen biết nằm trong ngực ngươi nhưng lại gọi tên một người khác chỉ sợ là cũng không dễ chịu đi, lại nói nàng lại cho hắn có một cảm giác quen thuộc. Nhưng chính Lăng Lạc Trần cũng không nghĩ đến bản thân bất tri bất giác lại ứng một tiếng " Ân, là ta"

Ân? Là ta? Lăng Lạc Trần có chút cảm giác nói không nên lời, hắn Lăng Lạc Trần lúc nào thì đến nỗi phải đi giả dạng người khác?

Nghe được tiếng trả lời trầm thấp quen thuộc, Quân Thục Nghi cũng không nhịn được lại cọ cọ vài cái, miệng thõa mãn kêu một tiếng "Thật ấm" tựa như con mèo nhỏ.

Lăng Lạc Trần bất đắc dĩ chỉ có thể nhìn ' con mèo nhỏ' nằm trong lòng, hai mắt nhắm ghiềm nói mớ. Đồng thời còn có chút kinh ngạc.

Ấm? Hắn cũng không biết bản thân khi nào thì trở nên thật ấm đi. Bản thân là Hàn Băng Chi Thể người khác đều nói hắn thật lạnh cũng chưa có ai từng nói hắn thật ấm. Nàng lại chính là người đầu tiên.

------------------------

Chương thứ ba trong ngày, làm việc thật có năng suất đi, mới đây đã hai mươi chương a.~

KÌ thật, ta cảm thấy chương này ta viết có hơi........ một chút ~~~

Thôi thì mọi người cứ tích cực ủng hộ một chút để ta làm việc thêm có năng suất a ~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dongnhan