Chương 21: Đại Hội Toàn Quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân Thục Nghi rốt cuộc ngốc tại khách sạn đủ hai tháng, thời gian này ngoài tu luyện ra nàng liền đi dạo phường thị mua một chút yêu tinh, tranh thủ luyện đan bổ sung lại số đan dược của bản thân.

Lần đó nàng vừa tỉnh dậy, Lăng Lạc Trần chỉ nói một câu xin lỗi liền rời đi.

Hắn bảo với nàng hắn gọi là Lăng Lạc Trần nhưng hắn cũng không có hỏi tên nàng là gì. Kia, cũng tốt, nàng cũng không muốn có liên quan đến hắn, hắn không biết nàng như vậy liền dễ dàng. Dù sao cũng coi như là không quen biết là tốt nhẩt, nếu không nhìn thấy hắn nàng lại không khống chế được liền muốn mạng của hắn.

Ngày này Quân Thục Nghi vẫn như cũ toàn thân đều được bao trùm bởi một cái áo khoác đen, nơi đến là phía tây thành, cũng chính là địa điểm đặt lôi đài thi đấu dành cho các tu luyên giả ở mỗi thành trì. Ở các quốc gia, nếu muốn tham gia đại hội liền phải tham gia vòng đầu tiên là cấp bậc của thành trì, sau đó theo cấp bậc của thành trì mà chọn ra số người thắng để tham gia đại hội toàn quốc được Hoàng Gia tổ chứ. Kinh thành liền là một trong số các thành trì lớn cho nên danh ngạch được lựa chọn liền là hai mươi người.

Thi đấu cấp thành trì vòng đầu tiên liền là đấu đơn dành riêng cho các đệ tử thế gia, Quân Thục Nghi ngồi ở một bên quan sát. Vòng thứ hai liền đến lược các tán tu thi đấu, thiên lực của Quân Thục Nghi liền là lôi hệ, công kích mạnh mà các tán tu bình thường làm sao có thể so sánh tài nguyên tu luyện bằng các đệ tử thế gia? Cho nên thực lực của họ cũng không là cao, cho nên Quân Thục Nghi liền dễ dàng chiến thắng.

Vòng thứ hai, thể lệ thi đấu lại càng đơn giản, cái này tương đương với việc thử thách phản ứng nhạy cảm, những người thắng cuộc cùng đứng trên lôi đài, tất cả đều là địch nhân, không được sử dụng vũ khí, chỉ được sử dụng chân, bằng mọi cách đá rơi đối thủ xuống lôi đài, hai mươi người có thể trụ đến cuối cùng liền là thắng.

Quân Thục Nghi đối với việc này cũng không quá lo lắng, nàng đứng chen chúc trong đám người, lôi đài tuy rằng rộng lớn nhưng đứng nhiều như vậy cũng không khỏi cảm thấy quá chật chội. Quân Thục Nghi trong lúc mọi người không để ý liền tiến vào vòng trong cũng, lúc người giám thi vừa hô lên bắt đầu, hai chân nàng liền khỏi động nhanh chóng, một chân dậm xoay, một chân dùng  lực cực mạnh đá vào đối thủ. Cái này hẳn là nên cám ơn lão tổ đi, hắn huấn luyện Quân Thục Nghi ban đầu liền là tốc độ phản ứng, lúc đó hắn còn đặc biệt tạo ra một hang động bên trong chứa đầy cơ quan nguy hiểm nhốt Quân Thục Nghi vào, 'bị nhốt' Quân Thục Nghi không còn cách nào khác đương nhiên là phải cố gắng vượt qua, nếu không cả đời nàng cũng đừng mong có thể ra ngoài, lại nói, không chừng là không thể ra ngoài mà bỏ mạng lại cũng không chừng, thử nghĩ suốt ngày đêm cứ liên tục có phi tiêu cùng cộc gỗ bay về phía ngươi ngươi có thể sống sao?, cho nên đó liền là một trong những huấn luyện địa ngục nhất của lão tổ, nhưng là hữu dụng không ít a.

Trên lôi đài, hơn mấy chục người liền thoáng chốc lấy tốc độ nhanh nhất tựa như pháo hoa bị đá khỏi lôi đài, trên đài cũng còn lại hơn hai mươi, tất cả hai mặt nhìn nhau, cảnh giác nhìn người bên cạnh, nhưng cũng không kịp đợi lâu liền có người chủ động động thủ trước, Quân Thục Nghi chân vặn một cái nhìn một người có ý đồ động thủ với nàng liền trực tiếp rơi xuống lôi đài, gió vút một tiếng Quân Thục Nghi liền khom người xuống né tránh một cước bất thình lình từ phía sau, đồng thời chân tay vừa động nắm lấy chân đối phương trực tiếp vun xuống lôi đài.

Một bóng đen lướt qua, phi cước mang theo kình phong cực lớn, Quân Thục Nghi dùng cánh tay nhỏ chặn một đòn, chân cũng thẳng tắp hướng về phía hông đối phương đá đi qua. Rốt cuộc trận này lôi đài chỉ còn lại hai mươi người, trong đó có mười tám nam hai nữ, đương nhiên một nữ chính là Quân Thục Nghi một người, một người khác cũng khoảng hai mươi hai, ba tuổi gương mặt cũng coi như thanh tú, mặc một thân y phục màu lam nhạt, trên lưng cõng theo một thanh trọng kiếm vừa nhìn liền biết khí lực cũng không nhỏ a.

Quả nhiên, đây chân chính là nữ hán tử!

Sau trận đấu Quân Thục Nghi liền về quán trọ nghỉ một đêm, sáng ngày hôm sau liền có người đến đón. Nhưng là lúc đi trả phòng liền có vấn đề phát sinh.

" Bạch y?" trong trí nhớ của nàng, bạch y cũng chỉ có một người đi.

" Đúng a, là một bạch y công tử diện mục rất tuấn tú, vào hai tháng trước liền đã thay khách quan thanh toán năm tháng tiền phòng" trưởng quỹ vẻ mặt vui vẻ nói, dù cho là ai trả thì tiền cũng là hắn thu không phải sao.

Quân Thục Nghi có chút dở khóc dở cười, nàng vốn là không muốn có bất kì liên hệ nào với Lăng Lạc Trần nhưng không nghĩ đến hắn lại giúp nàng thay toán tiền phòng a. Quân Thục Nghi làm người không mong muốn mang nợ người khác, cho nên ý đây là muốn nói nàng nhất định lại một lần nữa gặp Lăng Lạc Trần?

Kì thực, Lăng Lạc Trần cũng không làm gì có lỗi. Chính mắt nàng cũng tự nhìn thấy là Trường Sinh Thảo tự héo chết không phải sao? Chỉ là bởi vì lúc đó Lăng Lạc Trần có tiếp xúc với Trường Sinh Thảo cho nên nàng liền không nhịn được hận lây hắn đi. Nhưng cũng rất kì quái, chính bản thân quan sát thực vật nhiều năm nhưng Quân Thục Nghi cũng không thể hiểu được bởi vì cái gì Trường Sinh Thảo đột nhiên héo đi, rõ ràng lúc đó còn thật tươi tốt không phải sao? Nhưng sau đó Lăng Lạc Trần chỉ vừa đến gần nó liền tự mình héo rũ, đây rốt cuộc là chuyện gì? Quân Thục Nghi không biết, nhưng Trường Sinh Thảo quan trọng với nàng như vậy nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Lạc Phong......

Không đợi người giám thị đợi lâu, Quân Thục Nghi liền ra khỏi khách sạn hội tụ cùng những người khác, những người này phần đông đều là công tử  thế gia tính tình đương nhiên có kiêu ngạo của mình, bọn hắn cũng không tự mình hạ thấp bản thân đi bắt chuyện cùng người khác, mà Quân Thục Nghi cùng những người khác cũng không là loại thích nói chuyện, cho nên này một đường đều yên tĩnh rất nhiều.

Người giám thị gọi là Hoàng Mục, hắn một đường cũng không nói gì nhiều, đi đến một quãng trường rộng cũng chỉ giảng sơ cho bọn họ hiểu một ít, sau đó liền tự phân chia phòng ở, mỗi nhóm thành trì dựa theo danh ngạch đều sẽ có số phòng ở nhất định, kinh thành Hoàn Lăng Quốc đến là hai mươi danh liền đạt được mười phòng ở, mặc dù là rất không thích ở cùng người khác nhưng trong nhóm người cũng là biết điều ngậm miệng không phản đối, bởi vì họ biết, cho dù ở gia tộc bọn họ có đi ngang như thế nào thì đối với lực lượng hùng mạnh của Hoàng Tộc họ đều chỉ là một chỉ kiến hôi, không hơn.

-------------

Cái chương này có chút gì đó.......rất không nói nên lời. Rốt cuộc cũng không có cái gì điểm nhấn, rất thiếu hấp dẫn, ta cũng biết a.

Mọi người thông cảm một chút~~, tự nhiên đến khúc này lại cứ muốn sơ lược cho nó qua đi nhanh nhanh để nữ chính đi vào luôn chiến trường. ~~~~~

Mọi người còn nhớ bọn người Hoàng Húc Lỗi không? hắn là người của quốc gia nào a?

Báo trước, vào chiến trường sẽ có kịch hay xem a ~~~~

vì vậy cố gắng một chút ~~T^T~~~





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dongnhan