Chương 43: Hội ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời hạn ba năm thời gian kết thúc, tất cả những người tham gia chiến trường Thiên Huyền có thể đến được dải đất trung tâm đều đồng loạt được truyền tống đi ra. Còn những trường hợp khác không cần nghĩ cũng có thể hiểu, một là, đều đã chết tại chiến trường bên trong, hai là, cho dù còn sống chỉ sợ cũng phải đợi đến ba mươi năm sau mới có thể lại đi ra lần nữa, tuy nhiên, ngươi có thể đợi được đến lúc đó hay không còn phải nhìn ở ngươi như thế nào. 

Không gian xung quanh nháy mắt vặn vẹo, Quân Thục Nghi trong lòng bóp chặt, tay ôm Lăng Tử Sâm cũng siết chặt một chút làm cho tiểu gia hỏa ăn đau đều ủy khuất nhìn nàng mấy lần, nhưng cũng nhận ra tâm trạng của nàng không được tốt cũng liền yên lặng chịu đựng. Kệ đi, mẫu thân trong lòng không tốt, hắn là nhi tử tốt cũng không thể lại làm phiền nàng.

Quân Thục Nghi rũ mắt xuống che dấu đi sự không yên trong lòng, nếu nàng nhớ không lầm thì lần tham gia tuyển chọn này cho Thần Quyết cung đại diện chính là Lăng Lạc Trần. Như vậy cũng có nghĩa nàng phải nhìn thấy hắn một lần nữa, Quân Thục Nghi chính là lo sợ khống chế cảm xúc không tốt liền bị lộ diện. Dù sao lần này mục đích của nàng cũng là gia nhập Thần Quyết cung, nếu là đắc tội Lăng Lạc Trần, chuyện xảy ra không tốt nàng nghĩ cũng đừng nghĩ gia nhập.

 Không phải Quân Thục Nghi muốn trèo cao, muốn nổi trội hơn người hay là giống như Mộ Chỉ Ly xưng danh nổi bật, nàng một đời này chỉ mong bình yên cùng an tĩnh tu luyện, mà Thần Quyết cung không thể nghi ngờ chính là chọn lựa tốt nhất.

Thứ nhất, Quân Thục Nghi là muốn điệu thấp làm việc đấy, nếu là lựa chọn nhị đẳng môn phái hay tam cấp thấp môn phái với hệ lôi thiên lực hiếm có như nàng thì không thể nghi ngờ là trở thành chim đầu đàn đấy. Ngược lại, Thần Quyết cung nhân tài vô số kể, còn có Mộ Chỉ Ly là đặc biệt nổi bật một cái thiên tài, nếu nàng trà trộn đi vào cũng là rất dễ điệu thấp.

Thứ hai, Quân Thục Nghi mong muốn trở nên mạnh mẽ cường đại, làm Thần Quyết cung một cái đại môn phái đứng đầu dù là đệ tử bình thường thì tài nguyên cũng không thể nào tệ đi, Quân Thục Nghi không mong muốn những gì bản thân có thể đạt được là tốt nhất, hay nhiều hơn người khác. Lại nói, của nàng mục tiêu đời nàng là có thể cùng Mộ Chỉ Ly thêm một lần nữa so chiêu, nếu là có thể đến Thần Quyết cung chính là tốt nhất. Quân Thục Nghi không cảm thấy bản thân sống lâu là đã biết nhiều hơn người khác, nàng cho rằng bản thân còn có nhiều thứ phải học hỏi, và nàng cảm thấy Mộ Chỉ Ly mặc dù cách làm người có chút khiến người khác bất mãn bất quá nàng ta cũng có cái tốt của chính mình, Quân Thục Nghi mong muốn chính là có thể lĩnh giáo một chút.

Nhưng là, ba năm thời gian trôi qua, ký ức còn như mới hôm qua, Quân Thục Nghi không phải là người dễ dàng xúc động, nhưng làm người luôn luôn sẽ có khuyết điểm, có ngoại lệ mà không thể tránh khỏi, mà ngoại lệ của nàng không thể nghi ngờ chính là Lăng Lạc Phong đấy.

Nói giỡn, Quân Thục Nghi đều sống cả ngàn năm cũng không thể nào quên được Lăng Lạc Phong, thời hạn ba năm ngắn ngủi có thể nói quên liền quên sao?

Không thể nào!

Mặc dù biết rõ việc xảy ra cũng không phải lỗi tại hắn đấy, nhưng là Trường Sinh Thảo mang theo linh thức của Lạc Phong héo chết nói không liên quan đến Lăng Lạc Trần là không thể nào.

Cho nên kết quả có thể nghĩ, người mà Quân Thục Nghi không mong muốn nhìn thấy nhất chính là Lăng Lạc Trần.

Lăng Tử Sâm ngẩn đầu khịt khịt mũi, thõa mãn nằm gọn trong lòng Quân Thục Nghi tắm nắng. Cảm giác này thực dễ chịu a. Ánh mặt trời ấm áp trải đều trên bộ lông bạch sắc, đã lâu rồi hắn cũng không có hưởng thụ tốt được như vậy. Mặc dù vào trong không gian là cũng có thể đấy, thậm chí là còn tốt hơn nhưng là Lăng Tử Sâm cũng không là đứa ngốc, hắn là biết mẫu thân luôn muốn đem hắn bỏ lại trong không gian đấy, nếu chỉ vì một chút khổ cực này mà hắn cũng khôn cố gắng chịu đựng bị mẫu thân ném vào trong không gian thì cũng không biết đến khi nào mới có thể trở ra. Hắn khó khăn lắm mới gặp lại mẫu thân của mình, có thể ở bên cạnh người thì làm sao có thể chỉ vì được một chút dễ chịu mà buông tay. 

Cho nên có thể thấy, Lăng Tử Sâm đứa trẻ này còn thật là biết chịu khó.

Trong ba năm sống trong chiến trường Thiên Huyền xung quanh đều một màu hôi phi ảm đạm khiến người muốn phát điên, rốt cuộc lần nưac thấy lại ánh mặt trời, đám người đều tham lam hít  thở lấy ngụm không khí trong lành. Ánh sáng ấm áp như rột rửa tẩy trần cho bọn họ, để họ có thể cảm nhận được họ vẫn còn sống, còn sống đi ra ngoài. Nhưng là nó cũng không thể xua đi giông tố trong lòng Quân Thục Nghi. Nàng đứng nép trong đám người, dựa vào dòng người ngăn chặn mọi ánh nhìn, nàng trốn tránh bản thân không muốn nhìn lên đám người ngồi phía trên.

 Lăng Tử Sâm lâng lâng nằm trong lòng Quân Thục Nghi, quanh chóp mũi mùi hương thật khiến người thoải mái. Quả nhiên, chỉ có mẫu thân của hắn là thơm nhất.

Cái cảm giác này -- muốn ngủ a!!

Lăng Tử Sâm lim dim mắt, nhưng là nháy mắt lại mở to ra, mọi cảm giác buồn ngủ đều nháy mắt tan biến, đôi mắt to tròn không giấu được vẻ vui mừng. Hắn ở trong lòng Quân Thục Nghi bất đầu không yên rụt rịt. Ngóc ngóc đầu dậy như muốn tìm thứ gì đó. Nhưng mà hắn bắt đến khí tức lại chập chờn lúc ẩn lúc hiện, làm cho tiểu gia hỏa nóng nảy không thôi. 

Hắn phải đi tìm a~

Đúng vậy, phải đi.

Chớp mắt tiểu gia hỏa tay ngắn chân ngắn không biết suất từ đâu ra khí lực nhảy từ trong vòng tay của Quân Thục Nghi xuống.

Đang đắm chìm trong ký ức Quân Thục Nghi cũng không hay biết tiểu bảo bối đã rời khỏi vòng tay của mình. 

Đứng nép trong đám người Quân Thục Nghi thẩn thờ, nàng cho rằng vị trí của nàng đã là rất an toàn trốn tránh, nhưng là Quân Thục Nghi cũng quá xem thường năng lực của Lăng Lạc Trần rồi.

Người Lăng Lạc Trần từng gặp dù là một lần thì hắn cũng sẽ không quên đấy, lại càng đừng nói Quân Thục Nghi đối với hắn mà nói còn là mang theo ý nghĩa khác. 

Nàng vừa xuất hiện hắn liền có thể cảm nhận được, mùi hương thơm dịu đặc trưng này hắn là không thể nào quên đấy.

Chỉ là lúc hắn nhìn đến Quân Thục Nghi, nàng cũng không có nhìn hắn, làm cho hắn có chút thất lạc, đồng thời cảm thấy may mắn còn có thể gặp lại nàng.

Nhìn bộ dạng nàng có chút thẫn thờ, Lăng Lạc Trần trong lòng cảm xúc lại ngổn ngang.

Nàng nhìn thấy hắn sao?

....

Đang suy nghĩ, Lăng Lạc Trần phát hiện trong lòng chợt ấm áp. Chậm rãi cúi đầu liên phát hiện một cái vật nhỏ đang liều mạng chui vào trong lòng hắn. Lăng Lạc Trần có chút ngẩn ra.

Hắn cái này hàn băng chi thể thuộc tính còn có thể hấp dẫn động vật?

Nhấc tay liền túm lấy khối bông trắng ra ngoài, không là Lăng Lạc Trần có tính khiết phích hay gì, hắn chỉ là lo sợ cái này vật nhỏ sẽ bị hàn khí ảnh hưởng.

A, cái này không phải chính là chỉ thú trên tay nàng sao? Như thế nào lại chạy đến chỗ của hắn?!

Lăng Lạc Trần nhận ra cái ấu thú này chính là lúc nảy còn nằm trên tay Quân Thục Nghi, mặc dù không biết là giống gì, nhưng thoạt nhìn rất nhu thuận, đáng yêu đâu. Lại nói hắn luôn cảm thấy cho dù bất kỳ là cái gì chỉ cần đặt cùng Quân Thục Nghi đều trở nên thuận mắt.

Bị túm lấy cổ, Lăng Tử Sâm mộng.

Đau a, đau, đau, thực là đau.~~

Hắn bắt đầu giãy giụa. Lăng Tử Sâm cảm thấy thực ủy khuất đâu. Hắn khó khăn lắm mới tìm lại được phụ thân của mình. Vốn nghĩ là có thể tố một chút hắn cùng mẫu thân ở bên ngoài sống thực gian khổ, không nghĩ đến ngược lại còn bị túm lấy nhúm lông nhỏ lôi ra ngoài. Mà phụ thân ánh mắt nhìn hắn còn thực xa lạ đâu. 

Chẳng lẽ phụ thân là chê hắn bộ dạng xấu xí không muốn nhận lại hắn?

Nhưng là mẫu thân cũng không có ghét bỏ hắn hình dạng này đi, người còn nói thực đáng yêu.

Lăng Tử Sâm nào biết hắn hiện tại là một cái thần thú, tuổi còn nhỏ Lăng Tử Sâm chỉ cho rằng cái kia ma tu cho hắn uống cái gì đó làm hắn biến thành quái vật đi.

Cho nên vì hắn là quái vật nên phụ thân sẽ không nhận hắn? 

Nghĩ đến khả năng này, Lăng Tử Sâm liền một trận ủy khuất. Người của phụ thân hảo lãnh hắn còn không chê đi, ngược lại không ngại khó khăn lao đến, lúc nãy nhảy xuống khỏi mẫu thân thịt đệm của hắn còn thật là đau đâu. Nhưng là kết quả phụ thân lại xa lạ nhìn hắn, điều này khiến cho Lăng Tử Sâm không thể chấp nhận được.

Nhìn trước mắt chỉ ấu thú mắt to ngập nước nhìn mình Lăng Lạc Trần có chút luống cuống. Hắn hình như đã làm cái gì đó thực tội ác tày trời.

Bận rộn sửa lại đúng tư thế, Lăng Lạc Trần hai tay bế lấy ấu thú đặt xuống bên cạnh còn không quên nhuận nhuận bộ lông cho nó. Nhưng là Lăng Tử Sâm tỏ vẻ hắn bị tổn thương thực sâu sắc, thủy tinh tâm ' rầm, rầm' vỡ vụn, cho nên hắn liền ôm cái đuôi nhỏ quay mông đối với Lăng Lạc Trần.

Lăng Tử Sâm cũng không biết Lăng Lạc Trần cũng không phải Lăng Lạc Phong. Cho nên hắn có rất nhiều điều muốn nói. Chỉ là mẫu thân có dặn trước mặt người ngoài không thể nào mở miệng, bởi vì như vậy không những hắn nguy hiểm mà mẫu thân cũng sẽ gặp nguy hiểm cho nên dù là có rất nhiều điều muốn nói nhưng là Lăng Tử Sâm cũng chỉ có thể ức ức nằm một bên ngoan ngoãn ngậm miệng. 

Còn vì cái gì Lăng Tử Sâm lại không dùng linh thức trao đổi với Lăng Lạc Trần?

Vậy thì phải nói thực có lỗi, mọi người đều quá xem trọng hắn rồi, với trình độ của Lăng Tử Sâm hiện tại biến thân đã là cực hạn của hắn rồi, mặc dù Lăng Tử Sâm thiên tư là thông minh đấy, như là trình độ tu luyện của hắn cũng là có giới hạn thôi, hắn chỉ mới đến thế giới này có bốn tháng mà thôi. 

Còn vì cái gì một cái thần thú như hắn lại có thể phế đến như vậy? 

Này, mọi người cũng đừng có quên Bạch Nguyệt thần giống ban đầu bất quá cũng chỉ là một cái dị thú lai giống mà thôi, hắn cũng không phải vừa sinh ra liền là thần thú, năng lực của hắn còn là được ban cho đấy, mà cũng không là năng lực nghịch thiên gì, bất quá là nhỉnh hơn trị liệu cùng hồi phục một chút mà thôi.

-----------

Lâu lâu được onl laptop, post cho m.n một chương thực dài. Hẳn là thõa mãn đi.^^

Mong m.n tiếp tục ủng hộ, t/g sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.

Ngoài lề một chút: không biết m.n có để ý hay không nhưng ta cảm thấy một nhà ba người này nếu là tổ đội đi đánh quái thì thực thích hợp nha. Lăng ca băng thuẫn phòng ngự, Nghi tỷ lôi điện tấn công, Sâm nhi tại phía sau buff. ~~~

Cuối cùng vẫn như mọi khi. cầu góp ý nha.~'

Đừng bỏ t/g. Tội lắm ~~TT^TT~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dongnhan