Chương 44: Soát quái cuồng ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Quân Thục Nghi hồi lại thần liền phát hiện con trai đã không thấy đâu. 

Quân Thục Nghi tá hỏa rồi. Của nàng con trai rời đi lúc nào nàng cái này mẹ đều không hề hay biết. 

Quả thực là thất trách, nàng sao có thể để tâm trạng chi phối mà chẳng để ý đến Tử Sâm chứ, Lạc Phong là quá khứ, nhưng Tử Sâm chính là hiện tại của nàng, nếu như Tử Sâm xảy ra chuyện nàng còn có xứng làm mẹ sao?

Bất quá tự trách chính mình giờ phút này cũng không có nhiều ý nghĩa, điều quan trọng chính là nhanh chóng tìm được con trai. 

Lăng Tử Sâm hình thể nhỏ bé như vậy, lực tấn công lại nhược lại tiểu, nếu là lạc vào trong đám người này không bị dẫm chết cũng là bị bắt đi. Vừa nghĩ đến những kia viễn cảnh Quân Thục Nghi liền hoảng, này nhanh chóng lách qua đám người tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé.

Quân Thục Nghi lúc này cũng không có phát hiện những hành động của nàng đều thu hết toàn bộ vào tầm mắt của một người, hắn nhìn chỉ ấu thú bên cạnh lại ánh mắt mang theo vui vẻ nhìn bóng dáng đang bận tìm tòi dưới kia liền không nhịn được nở một nụ cười ôn nhu.

Nàng hẳn là đang tìm nó đi.

Thực là một tiểu gia hỏa không nghe lời, khiến chủ nhân đều phải thay ngươi sốt ruột.

Nghĩ nghĩ, Lăng Lạc Trần liền thuận tay nhuận mao cho nó. Bộ lông mềm mại tựa như bông sờ vào cũng thực khiến người thích. Dù là mới nhìn thấy, cũng không biết vì cái gì gia hỏa này lại chạy đến bên hắn nhưng đối với Lăng Lạc Trần mà nói đã là một phá lệ, lần đầu tiên có một vật nhỏ chủ động tiếp xúc lấy hắn mà cũng không ngại hàn băng chi thể của hắn điều này làm cho Lăng Lạc Trần rất không nỡ rời xa cái tiểu gia hỏa này. Như nghĩ đến một cái gì khả năng, Lăng Lạc Trần lại mỉm cười.

Hắn cũng không có hay biết mọi người xung quanh vào lúc này là nhìn hắn thế nào cặp mắt, mà cho dù có biết Lăng Lạc Trần con người lãnh đạm này hắn cũng không quan tâm.

Kỳ thực lúc này xung quanh các trưởng lão các môn phái đều là một dạng dấu chấm hỏi to đùng đặt lên trên đầu. Bọn họ đều có chút khó hiểu, Lăng Lạc Trần cái này lãnh đạm là rốt cuộc phát cái gì bệnh cư nhiên lúc này lại nhìn một cái chỉ thú cười như vậy vui vẻ?

Mặc dù bọn họ đám lão nhân cũng không là cái gì lão bát quát đấy, nhưng là làm người chung quy cũng có lúc nhàm chán mà tò mò để ý một chút chuyện này chuyện kia, đặc biệt là bọn hắn mấy cái lão quỷ hiếm khi ra khỏi môn phái. Lại nói lần này là hiếm thấy một lần một đỏ một trắng đều đồng loạt xuất hiện một chỗ.

Lúc ban đầu nhìn thấy bọn hắn đều nhìn về phía một cô gái, đám bọn họ còn tưởng rằng đấy là chân tướng đâu. Dù sao một nữ tử như Mộ Chỉ Ly như vậy thực sự là rất hiếm thấy, không những tài mạo song toàn, ngược lại còn là một cái thiên tài dược sư, nếu là bọn họ còn trẻ chỉ sợ cũng sẽ không nhịn được thích một nữ tử như vậy. Bất quá....người trẻ tuổi a!

Nhưng là lúc này Lăng Lạc Trần đâu? Hắn hiện tại trong mắt cũng không phải là Mộ Chỉ Ly, mà lại là một cái thú, này là chuyện gì xảy ra a? Chẳng lẽ nói kỳ thực Lăng Lạc Trần đến đây cũng không phải là vì Mộ Chỉ Ly?

Kỳ thực mục đích lần này Lăng Lạc Trần đến đích xác là vì Mộ Chỉ Ly đấy, dù sao thì nàng cũng là một trong số những nhân tài mà sư phụ hắn muốn chiêu mộ, còn hắn, Lăng Lạc Trần đến mục đích còn là đến để gặp một người khác....

Mà cái người kia hiện tại đang mặt xám mày tro, lo lắng phóng đi thần thức tìm thân ảnh con trai. Kết quả phát hiện hắn đang nằm thõa thõa trong lòng tên nào đó một mặt hưởng thụ được nhuận mao. Này phát hiện khiến mặt Quân Thục Nghi nháy mắt đen lại. Nàng cũng không biết vì cái gì Lăng Tử Sâm lại có thể chạy đến Lăng Lạc Trần bên cạnh đi, nhưng là mặc dù lo lắng cho con trai Quân Thục Nghi cũng không thể lại tiến thêm một bước. Dù sao trên đài cao kia cũng không phải là nơi này muốn đến là có thể đến, dù sao cũng không có nhận thấy sự thù địch của Lăng Lạc Trần đối với bản thân con trai, Quân Thục Nghi cũng là có chút an tâm. Nàng tự bản thân an ủi, lát nữa gia hỏa sẽ tự trở lại.

Dù vậy nhưng ánh mắt Quân Thục Nghi cũng không có rời khỏi Lăng Lạc Trần. Giờ phút này mọi tâm lý trở ngại đều biến mất, dù sao thì dù có là gì thì cũng không quan trọng bằng con trai hiện tại không phải sao.

Như cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng, Lăng Lạc Trần ngẩn đầu, khóe mắt ngậm cười đáp lại cùng nàng gật đầu chào hỏi.

Một màn này đều thu vào tầm mắt của Mộ Chỉ Ly. Nàng từ dưới đài nhìn lên Lăng Lạc Trần cao cao tại thượng ngồi phía trên mỉm cười mà có chút thất thần.

Chung quy mà nói, Mộ Chỉ Ly cũng là một người con gái bình thường mà thôi, nàng sinh ra là con người đấy, cũng không phải là thần thánh, ít nhiều thì chính bản thân cũng có từng cho mình một chút thiếu nữ mơ mộng. Mà Lăng Lạc Trần là nàng đến thế giới này đầu tiên gặp được như vậy một nam nhân, hắn ở trong lòng nàng mà nói cũng là có một vị trí đặc biệt đấy. Ngay từ lúc bắt đầu không phải là Mộ Chỉ Ly không phát hiện Lăng Lạc Trần là có ý với bản thân, chỉ là nàng tự nhủ chỉ xem hắn là ca ca mà thôi. Bởi vì với nàng mà nói Lăng Lạc Trần thiên tiên phong phạm quả thực là quá xa cách, nó khiến nàng không có cảm giác an toàn, nàng cảm thấy nàng vĩnh viễn cũng không thể nào chạm được hắn cho dù hắn cách nàng thực gần. Nhưng Hàn Như Liệt lại khác, hắn yêu nàng, sẵn sàng vì nàng mà không tiếc hy sinh, Mộ Chỉ Ly mặc dù không tin cái là nhất kiến chung tình đấy, nhưng là nàng tâm cũng là bình thường máu thịt mà thôi, cũng sẽ bị đả động, cho nên cuối cùng nàng lựa chọn người liền là Hàn Như Liệt, bởi vì hắn khiến cho nàng có một cảm giác đặc biệt an toàn, tựa như bọn họ là trời đất tạo nên một đôi, có lẫn nhau tin tưởng. Nàng cũng là thật lòng chúc Lăng Lạc Trần có thể tìm được ý trung nhân đấy, bất quá, lúc thật sự nhìn thấy trong lòng lại không rõ có chút mất mác.

Cho nên nói, không có được gì đó chính là trong lòng chu sa chí a.

Trong lòng Mộ Chỉ Ly giông bão Lăng Lạc Trần cũng không biết, hắn hiện tại còn đang đắm chìm tại trong suy nghĩ của mình. 

Từ sau khi gặp được Mộ Chỉ Ly, Lăng Lạc Trần đều đã từng cho là bản thân thật sự thích nàng ấy, nhưng lại có một người xuất hiện khiến hắn nhận ra rằng bản thân đối với Mộ Chỉ Ly bất quá là dừng lại ở việc thưởng thức cùng hâm mộ mà thôi, Lăng Lạc Trần thưởng thức của Mộ Chỉ Ly tài nghệ cùng tích cách, đồng thời cũng là hâm mộ của nàng tài nghệ cùng với bản thân nàng độc đáo, chung quy mà nói với một kẻ có thể được coi là nửa trạch như Lăng Lạc Trần mà nói thì Mộ Chỉ Ly là quá mới mẻ, nàng mở ra của hắn tâm sinh quan mới, tạo ra nhiều điều bất ngờ, cho nên Lăng Lạc Trần liền nhịn không được nghĩ đến nàng nhiều một chút đến nỗi  mọi người và chính bản thân hắn đều lầm tưởng hắn là thích nàng, bất quá hiện tại Lăng Lạc Trần hiểu rõ bản thân trong lòng hơn ai hết.

Người hắn thích cũng không phải là bóng dáng bạch y xinh đẹp, một đầu đầu tóc đen tựa trong gió tung bay, trên dung nhan tuyệt mỹ mang theo tươi cười nhẹ, xinh đẹp tựa thiên tiên Mộ Chỉ Ly đấy. Ngược lại, chính là một cái dung mạo yêu mị, đôi mắt hồ ly câu tâm động phách, dù là chẳng nàng đứng đó chẳng có bất cứ hành động gì cũng khiến cho người cảm thấy phong tình vạn chủng, cái người mà tại trong đêm tối kéo một thân độc phát hắn 'nhảy nóc nhà' đem đi trị liệu đấy. Mặc dù lúc đó cũng không rõ động cơ của nàng rốt cuộc là gì, nhưng hiện tại đó cũng không là quan trọng, quan trọng là nàng làm cho hắn dù chỉ là gặp một lần, dù là không rõ danh tính cũng là ngày nhớ đêm tương tư không thể quên đấy.

Lăng Lạc Trần không nghĩ người lạnh nhạt với tất cả như hắn cũng sẽ có ngày hắn phải ra kia một cái hạ sách. Mặc dù hành động có chút không quân tử cho lắm, nhưng hắn vẫn là không nhịn được muốn giữ nàng tại bên cạnh.

Cho nên ngay tại lúc Lăng Tử Sâm liếc mắt trong đám người nhìn thấy mẫu thân, muốn chạy tiến đến nhưng là có người động tác liền nhanh hơn hắn, trực tiếp bế Lăng Tử Sâm ôm vào lòng, không cho chạy --!

Trước ánh nhìn trợn mắt của Quân Thục Nghi, Lăng Lạc Trần tựa như không thấy đương nhiên ôm lấy chỉ ấu thú nhuận mao, tầm mắt liền dời đi nơi khác tựa như thực quan tâm kết quả lần này tuyển chọn một dạng.

Kỳ thực hắn không nhận ra, hành động của hắn lúc này là cỡ nào cực kì trẻ con.Hắn cũng không nghĩ đến, nếu lỡ như Quân Thục Nghi cũng sẽ không vì cái này chỉ tiểu thú ở trên tay hắn mà gia nhập Thần Quyết cung thì sẽ như thế nào? Lại lỡ như giá trị công huân của Quân Thục Nghi không đủ thì như thế nào?

........

Đợi trên đài cao đều tập hợp đủ các trưởng lão của các môn phái, thời điểm quan trọng chính thức bắt đầu.

Qua ba năm lịch lãm cùng rèn luyện khắc nghiệt, giờ đây chính là lúc thực lực của bọn họ thực sự được công nhận. Tuy nhiên, cũng có một số phải là dựa vào vận khí. Bởi vì, chiến trường kết thức cũng chỉ có một trăm danh người đứng đầu là có thể chắc chắn được vào mười đại môn phái đấy, số còn lại đều phải xem vận khí của bọn họ như thế nào, tuy là những môn phái khác ngoài mười đại môn phái tài nguyên cũng là không ít đấy, nhưng là bọn họ quan trọng cũng  là chất lượng không là số lượng. Huống chi phương thức chiêu mộ nhân tài của bọn hắn cũng không phải chỉ có thể ở chiến trường Thiên Huyền.

Trong một trăm người, đứng đầu mười người là sẽ được ưu tiên tự do lựa chọn một trong mười đại môn phái, còn lại chín mươi người đều là được bóc thăm chọn.

Đối với bản thân giá trị công huân, Quân Thục Nghi còn là có tự tin đấy. Có thể không là nhiều nhưng cũng bảo đảm bản thân có thể tiến vào được mười vị trí đầu, không phải Quân Thục Nghi muốn khoe khoang hay rêu rao tự phụ, mà là nàng thực sự đã giết rất nhiều yêu thú, không chỉ vì công huân mà là còn vì để có tài nguyên tu luyện cùng với cho Na Tra tích thêm công đức nàng đều phải ngày đêm không ngại vất vả còng lưng chém giết yêu thú đây.

Mặc dù thời gian đã qua khá lâu, Quân Thục Nghi cũng không nhớ rõ con số chính xác giá trị công huân mà nàng đạt được vào kiếp trước, nhưng là lại có thể nhớ rõ, kiếp trước nàng một đường tà tà soát quái cũng có thể đứng được một trong mười thứ hạng a, đời này Quân Thục Nghi soát quái lại càng là dụng tâm, công sức bỏ ra gấp ngàn lần kiếp trước thì cũng không thể nào lại ít đi.

"Hôm nay chính là ngày chiến trường Thiên Huyền mở ra. Chư vị ba năm trước lại tới đây, thông qua ba năm mà liều mạng, chém giết, lịch lãm rèn luyện, đi đến bước này, tin tưởng mọi người đều có tiến bộ rất lớn, bất luận các ngươi thu hoạch được công huân giá trị cao hay thấp, ta muốn nói cho các ngươi biết, đi được đến đây đều là kẻ thành công!"

Tiếng nói của lão giả truyền vào trong tai mỗi người.

Lời này nói ra kích động tâm người, không ít người thấy lời nói này thật đúng, kinh nghiêm có được trong thời gian ba năm này so với lúc trước sống hai mươi mấy năm còn nhiều hơn, đi đến bước này, đến tột cùng có bao nhiêu khó khăn bọn hắn là người rõ ràng nhất.

"Dù cho quá khứ đã đi qua ba năm khó khăn vất vả, nhưng chỉ có thông qua lịch lãm rèn luyện như vậy, các ngươi mới có thể phát triển thật tốt. Sau khi các ngươi trở về, vua của quốc gia các ngươi, gia tộc của các ngươi, thân nhân của các ngươi sẽ vì các ngươi mà tự hào! Cho nên, các ngươi cảm thấy tất cả đáng giá không?"

"Đáng giá!"

"Đáng giá!"

"Đáng giá!"  

Một lớp áp đảo một lớp âm thanh ở chiến trường Thiên Huyền cuốn lại, bọn hắn cảm giác toàn thân giống như không dùng hết sức, lúc trước bọn hắn mạo hiểm tính mạng đến nơi này, cũng chỉ vì vinh quang này đây.

Nhìn thấy mọi người nhiệt huyết sôi trào, trên mặt các vị trưởng lão ngồi trên đài cao cũng lộ ra tươi cười vui mừng, người trẻ tuổi có chí hướng, có khát vọng làm cho bọn họ không khỏi bị ảnh hưởng.  

Quân Thục Nghi đứng trong đám người, mắt lạnh nhìn Hàn Như Liệt cùng Mộ Chỉ Ly không coi ai ra gì tại trước mặt mọi người ôm nhau show ân ái không khỏi cảm thán, người trẻ tuổi chung quy là tinh lực dồi dào a, cũng không sợ dẫn người chú ý. Một khi yêu liền là điên cuồng như vậy.

Bất quá, nàng chờ mong cũng không là cái này tin tức, mà nàng muốn nhìn thấy Hàn gia nếu là biết được Đinh Thục Nghi bỏ mạng tại trong chiến trường sẽ là như thế nào phản ứng.

Trên đài cao tất cả đều còn đang tiến hành.

"Tin tưởng mọi người đối với quy tắc của Thiên Huyền chến trường đã biết rõ, tất cả đều căn cứ vào giá trị chiến công của các ngươi để quyết định, một trăm tên đầu tiên có thể tiến vào mười đại môn phái của chúng ta, mười tên đầu tiên có thể tự do lựa chọn môn phái tiến vào.

Trước đó ta đem tình hình chung của mười đại môn phái giới thiệu một lần, để cho mọi người thêm hiểu rõ."

"Thần Quyết cung, liệt kê thực lực là một trong ba môn phái đứng đầu. Thần Quyết cung chủ yếu nhờ tăng tu vị để cường đại bản thân, cũng không nhờ vào thứ khác.

Quyết Vân phái, chủ yếu về kiếm khí, thông qua rèn luyện của bản thân mà luyện chế ra bảo kiếm cường đại, dựa vào kiếm mà tác chiến, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.

Tiêu Dao môn, chủ yếu tu thân pháp, trong tất cả các môn phái sở hữu tốc độ tuyệt đối là thứ nhất, thật ứng với hai chữ Tiêu Dao.

..."

Vị trưởng lão kia đem đặc điểm chủ yếu của mười đại môn phái giới thiệu qua, các môn phái không phải chỉ tu luyện những thứ này, ở các phương diện khác cũng có lướt qua, bất quá chủ yếu phát triển một loại mà thôi.

Nghiên cứu một loại, có thể làm cho bọn hắn trở thành bá chủ trên một phương diện, trái lại nếu từng phương diện đều không tệ nhưng lại không đạt đến cảnh giới cao nhất rất khó để lại tên tuổi.  

"Hiện tại các vị có thể đem thẻ thân phận của các ngươi lấy ra, trước tiên chúng ta xếp tên một trăm người đứng đầu."

Lão giả vuốt chòm râu dưới cằm, mỉm cười nói.

Vừa nói xong, mọi người đem thẻ thân phận ở trong ngực ra.  Quân Thục Nghi cũng chậm rãi đem theo thẻ bài cầm trong tay, thời gian qua nàng đều một mực chiếm giết yêu thú, thẻ bài thân phận sau khi nhận xong đều là tại trong túi càn khôn cũng không xem xét qua, nay coi như nó rốt cuộc có thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng là chữ số hiện lên trên mặt làm Quân Thục Nghi âm thầm kinh hãi

Gần mười vạn a.

Sau một khắc mọi người lấy thẻ thân phận ra, một đạo hào quang sáng chói từ bên trong thẻ thân phận bắt đầu tràn ra, thẳng hướng bầu trời bắn đi.

Lúc này mọi người mới phát hiện, hiện tại trên không chỗ bọn hắn xuất hiện một hình tròn màu vàng, mà hào quang từ thể thân phận cũng hòa vào làm một với vòng tròn đó. Hình tròn này cơ hồ che chắn tầm mắt của tất cả mọi người, đem nhiều người vây quang trong vòng tròn đó. Người cẩn thận trước tiên phát hiện sự biến hóa của thẻ thân phận.  

Đối với việc này Quân Thục Nghi cũng không cảm thấy gì xa lạ, đều là từng trải, còn xa lạ sao?

Nằm trong nhóm mười người đứng đầu bảng, thể thân phận sẽ biến thành màu vàng, trong một trăm người chính là màu đỏ, còn màu đen chính là trường hợp còn lại.

Nhìn thẻ thân phận trong tay dần dần hóa thành màu vàng kim, Quân Thục Nghi cuối cùng thở ra một hơi, nàng biết a, quả nhiên ông trời còn không có phụ lòng người.

Đồng dạng chú ý đến nàng biến hóa, Lăng Lạc Trần trong mắt cũng lóe lóe, thể thân phận hóa thành màu vàng, chứng tỏ nàng là một trong số mười người trên đầu bảng.

"Một trăm tên đầu đã xuất hiện, thẻ thân phận màu vàng là top mười tên, màu đỏ là top một trăm tên."

Lão giả đơn giản tự thuật nói:

"Kế tiếp chính là việc sắp xếp top mười tên."

Lão giả xoay người, hướng phía các trưởng lão khác gật đầu. Các vị trưởng lão đều giơ tay lên, Lăng Lạc Trần cũng không ngoại lệ, từng cột sáng theo tay bọn họ phát tán ra, hướng bia đá nằm ở ngọn núi phía sau bọn họ bắn đi.

Vốn là tấm bia đá bị tro bụi che kín, bây giờ dần dần tán đi, quang mang màu vàng phóng thích ra, chiếu sáng toàn bộ chiến trường Thiên Huyền. Đợi tia sáng này biến mất, mọi người nhìn thấy trên tấm bia đá viết: tên bài danh top mười chiến trường Thiên Huyền.

Mười tên người cùng với công huân giá trị đều viết ra rõ ràng, kiểu chưa lộ ra màu vàng bàng bạc và đại khí.  

Đối với Quân Thục Nghi  mà nói thì cái bảng này nàng cũng không là có hứng thú nhìn, chỉ cần bản thân có thể đứng tại trong mười người liền đã đủ.

Nhưng là những người khác cũng không có như vậy, bọn họ đều là cực kì quan tâm đấy. Dù sao nó cũng quyết định tương lai của bọn họ.

Biết được Quân Thục Nghi là thuộc trong mười người thứ hạng, Lăng Lạc Trần cũng là quan tâm nhìn nhiều một chút mười danh ngạch nhưng hắn lại phát hiện hắn vẫn chưa biết của nàng tên. Điều này khiến cho hắn ảo não không thôi.

Ngược lại, làm cho hắn ngoài ý muốn là lần này đứng đầu bảng cư nhiên là song song hai người, chính là Mộ Chỉ Ly cùng Tư Đồ Diêu. Việc này trong dĩ vãn là chưa có từng xảy ra đấy, mà làm cho người ta càng kinh ngạc là bọn họ hai người không những phương diện y thuật, mà ngay cả thực lực cũng là ngang nhau, cả hai đều mười vạn.

Nhưng mà, khoan đã!!

Mộ Chỉ Ly cùng Tư Đồ Diêu có giá trị công huân cao bọn họ cũng là trong dự liệu đấy.Dù sao thì mấy tháng trước cả hai người đều đồng thời nhận được thưởng thêm một vạn tích phân sau khi chiến thắng thi đấu dược trên lôi đài, muốn không cao là không thể nào.

Nhưng là cái bài danh thứ hai kia là chuyện gì xảy ra a??

Chỉ kém không đến một trăm đơn vị a, là đuổi cực kì suýt sao a.

Phải biết rằng công huân của hai người kia bỏ xa xa những người còn lại không là con số nhỏ a. Nhưng là tích phân của hai người đó còn là được tặng mới cao như vậy, mà cái này tên Quân Thục Nghi rốt cuộc là thần thánh phương nào a?

Soát quái cuồng ma!!

Cư nhiên công huân cao như vậy, nếu không là có việc tặng thêm công huân xuất hiện, vậy thì người đứng đầu chẳng phải chính là Quân Thục Nghi sao?

----------
Chương thật dài, tay thật mỏi.

M.n cho vài nhận xét về nhân vật, và cốt truyện nhá. Để t/g biết mà cố gắng thêm ~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dongnhan