Chương 46:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tòa đại sơn hùng vĩ, xung quanh lượn lờ bạch vân cùng với nồng đạm thiên khí bao trùm càng làm toát thêm vẻ tiên cảnh. Bên trên tọa lạc một tòa bạch sắc cung điện, tráng lệ nhưng cũng không kém phần uy nghiêm, tựa như một con cự long đang nằm nghỉ khiến người không dám khinh nhờn.

Mặc dù đã trải qua nhiều thế giới, thấy được không ít cảnh sắc, nhưng, khi đứng trước cảnh tượng này Quân Thục Nghi cũng không khỏi cảm thán - - thực chính khí!!

Lại nghĩ đến ngày sau bản thân sẽ ở tại một nơi như vậy Quân Thục Nghi không khỏi cảm thấy kích động.

Tuy rằng sống qua hai kiếp nhưng đây là lần đầu tiên Quân Thục Nghi đạt chân đến Thần Quyết Cung hay cũng có thể nói là lần đầu tiên chân chính đặt chân đến một môn phái cho nên cũng không khỏi sẽ có chút kích động tâm tình, dù sao thì đây cũng là sự lựa chọn của nàng a, vì nhân sinh của chính mình vẽ ra một dấu mốc quan trọng, từ nay về sau cuộc sống của nàng chân chính bước sang một trang mới, mà người làm chủ không là ai khác ngoài nàng, bất quá, Quân Thục Nghi cũng không có biểu đạt ra quá nhiều.

Đi ở phía trước đoàn người nhưng Lăng Lạc Trần vẫn thời thời khắc khắc để ý đến những cử động nhỏ nhặt của Quân Thục Nghi, nhìn thấy nàng tinh thần có vẻ phấn chấn hơn chút, hắn cũng cảm thấy ẩn ẩn vui vẻ, hắn cùng nàng, là đồng môn huynh muội. Cho nên, cũng có thể nói, chỉ cần hắn muốn hắn đều có thể thời thời khắc khắc nhìn thấy nàng.

" Đây là môn phái của chúng ta, về sau các ngươi sẽ ngụ ở đây. Hiện tạo liền cùng ta lên núi"

Lăng Lạc Trần lên tiếng nói. Bình thường hắn không rất ít nói chuyện với người khác, nhưng hôm nay dẫn theo đệ tử mới cho nên không khỏi giải thích một chút, lại nói, hôm nay tâm tình của hắn phá lệ vui vẻ cho nên thoạt nhìn Lăng Lạc Trần trở nên thân thiện rất nhiều. Lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn cũng không ngoại lệ nhìn sang Quân Thục Nghi.

Mặc dù không biết hai người quan hệ đếm cùng là như thế nào nhưng Lăng Lạc Trần rất quan tâm cùng để ý đến Quân Thục Nghi chỉ cần không là người mù đều có thể nhìn thấy.

Bọn họ hai người một trước một sau, người phía trước lại cố ý thả chậm cước bộ kéo gần khoảng cách thoạt nhìn hai người đi được rất gần cùng song song, hình ảnh hài hòa đến nỗi những người phía sau trở nên nhạt nhòa làm nền. Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, cảnh tượng thực sự rất động lòng người, tựa như trời tú một đôi.

Nằm ở trong lòng Quân Thục Nghi, Lăng Tử Sâm không an phận trở mình tò mò quan sát xung quanh, cái mũi nhỏ khịt khịt vài cái, nhìn bên cạnh Lăng Lạc Trần ánh mắt ngậm cười nhìn hắn liền mở to mắt ô ô kêu vài tiếng.

Ở trước mặt người khác không thể nói tiếng người thật sự rất nghẹn khuất a.

Vốn dĩ người được chú trọng nhiều nhất trong đoàn người là Mộ Chỉ Ly, bất quá hiện tại Quân Thục Nghi xuất hiện, Lăng Lặc Trần tầm mắt đều đặt lên người nàng, trong lúc nhất thời Mộ Chỉ Ly một thiên tài bị lu mờ không ít. Bất quá nàng ta cũng không để ý, đi cùng bên cạnh mấy người Hiên Viên Dật trò chuyện vui vẻ.

Liếc mắt nhìn phía trước hai thân ảnh một trắng một tím Mộ Chỉ Ly thoáng cười cười. Lăng Lạc Trần làm người lãnh đạm ít khi gần người, bằng hữu cũng rất ít, nhưng trước đây lúc tiếp xúc hắn như có như không lộ ra vẻ quan tâm nàng, Mộ Chỉ Ly cảm thấy Lăng Lạc Trần là người nội hàm, vốn nàng còn tưởng rằng bản thân đã đủ hiểu được tính cách của Lăng Lạc Trần nhưng ngày hôm nay từ những hành động của hắn đối với Quân Thục Nghi đến xem, có lẽ Lăng Lạc Trần tính cách thực sự cũng không giống như nàng nghĩ như vậy cự người ngàn dặm, chẳng qua chỉ là hắn vẫn chưa thực sự gặp được người khiến hắn có thể bộc lộ ra mà thôi, kỳ thực Lăng Lạc Trần cũng rất ôn nhu, ấm áp, biết quan tâm không kém Liệt, điều này làm cho nàng có một cái nhìn hoàn toàn mới về Lăng Lạc Trần. Trong lòng vì hắn chúc mừng nhưng đồng thời cũng có chút mất mát, có lẽ bởi vì cô gái hư vinh tâm vốn dĩ quan tâm dành cho mình đột nhiên lại đổi thành dành cho người khác, cho dù là nói không có cảm giác gì nhưng cũng có chút khó tiếp nhận, Mộ Chỉ Ly cũng rất bất đắc dĩ.

Thiên nhi ở bên cạnh thỉnh thoảng cũng liếc mắt nhìn, bất quá đối tượng không là Lăng Lạc Trần cũng không là Quân Thục Nghi mà là trên tay Quân Thục Nghi chỉ ấu thú, nàng đôi mắt mang theo đề phòng cùng xem kĩ, là một thần thú trực giác của Thiên nhi là rất không sai đấy, hiện tại nó cho nàng cảm thấy chỉ ấu thú này cũng không phải như những yêu thú bình thường như vậy, nhưng bất quá hiện tại nàng vẫn chưa tìm ra rốt cuộc là nơi nào không bình thường.

Thời điểm bọn người Lăng Lạc Trần lên núi , trên núi cũng xuất hiện hai đạo thân ảnh, sau khi nhìn thấy Lăng Lạc Trần đều chắp tay nói:

“Lăng sư huynh, huynh trở về rồi.”

Đây là hai đệ tử tuần tra, tu vi đã đạt Sự Phân Cực Cảnh. Từ thực lực của hai người này cũng chỉ có thể giữ trách nhiệm tuần tra thì đủ để thấy thực lực của các đệ tử bên trong môn phái cường hãn đến mức nào. Tuy nhiên, ở một số đại thế gia thì chuyện tu vi một đệ tử canh cửa đạt Sự Phân Cực Cảnh cũng là chuyện quá đỗi bình thường, cho nên Quân Thục Nghi cũng không có quá nhiều kinh ngạc, chung quy nhìn nhiều cũng thành thói quen mà thôi. Nên nhớ, Thần Quyết Cung nhưng là một trong tam đại môn phái đứng đầu của Thiên Huyền đại lục, địa vị cùng thực lực của bọn họ sánh cùng với các đại thế gia đấy, nếu không ngươi cho rằng vì cái gì Quân Thục Nghi sẽ chọn Tgần Quyết Cung ?!.

Đối với hai sư đệ chào hỏi, Lăng Lạc Trần gật đầu đáp lại.

“Chiến trường Thiên Huyền đã kết thúc, ta mang các sư đệ và các sư muội trở về. Các ngươi trông coi cẩn thận, khổ cực.”

Nghe được lời nói của Lăng Lạc Trần, hai người sững sờ, thụ sủng nhược kinh, Lăng sư huynh nhưng là nổi tiếng lãnh đạm, nhưng hôm nay người mang tiếng lãnh đạm đấy lại lại thân thiện đáp lại bọn họ, điều này có thể không kinh ngạc sao?!.

Nhị vị sư đệ tỏ vẻ. Lăng sư huynh thân thiết như vậy, thủy tinh tâm của bịn hắn nhất thời khó tiếp thụ !.

Bất quá bọn hắn rất nhanh liền hồi phục lại.

“Đa tạ Lăng sư huynh quan tâm, nhất định chúng ta sẽ trông coi cẩn thận.”

“Được.”

Sau đó, Lăng Lạc Trần mang theo bọn người Quân Thục Nghi lên núi, lưu lại hai người gác núi nghi hoặc nhìn theo bóng lưng của hắn.

“Ta không phải đang nằm mơ đi? Ngày bình thường Lăng sư huynh không nói chuyện với chúng ta, vậy mà còn quan tâm chúng ta sao?”

Cũng không phải nói Lăng Lạc Trần không gần người khác, chỉ là ngày thường số lần hắn nói chuyện cực ít, quá khứ lúc nhìn thấy bọn hắn cũng chỉ gật đầu ra hiệu, như hôm nay là lần đầu tiên gặp được.

“Đừng hỏi ta, ta cũng không biết. Bất quá được Lăng sư huynh quan tâm cũng không phải người bình thường có cơ hội a. Nhìn gần, Lăng sư huynh tựa hồ càng thêm phi phàm a…”

“ Sau khi trở về đem chuyện này nói cho các sư huynh đệ khác, sợ là cũng làm bọn hắn kinh ngạc a.”

Ở Thần Quyết Cung sự tồn tại của Lăng Lạc Trần đối với các đệ tử mà nói liền là một dạng giống thần như vậy tồn tại, người mà khiến cho bất kỳ nam hay nữ đệ tử khi nhắc đến đều cùng một thái độ kính trọng cùng ngưỡng mộ.

Ngọn núi này tương đối cao, cùng đường đi cũng khá dài, nhưng bọn họ đều là người tu luyện, đối với người bình thường khó có thể leo được nhưng đối với bọn họ lại cực kỳ đơn giản. Rất nhanh mọi người đã đi đến cửa đại điện .

Lăng Lạc Trần đem mọi người đi vào, sau khi đi vào vài vị trưởng lão cũng đã ở bên trong chờ bọn họ rồi.

“Lạc Trần, đây là đệ tử mới chọn ở chiến trường Thiên Huyền sao?”

Lăng Lạc Trần chắp tay nói:

“Vâng, kế tiếp liền giao cho chư vị trưởng lão rồi, đệ tử đi trước hướng cung chủ phụng mệnh.”

Đối với các trưởng lão, thái độ của Lăng Lạc Trần rất khách khí. Hắn từ nhỏ đã lớn lên trong nội cung, các trưởng lão đối với hắn vô cùng tốt.

Nghe vậy, các trưởng lão cũng cười gật đầu, bọn họ đối với Lăng Lạc Trần vẫn luôn vô cùng hài lòng, đứa nhỏ này từ bé đã thông minh dị thường, hơn nữa lại tôn sư trọng đạo. Hiện tại trưởng thành vẫn như thế khiến bọn họ rất vui mừng.

Bất quá bọn họ cũng không biết, Lăng Lạc Trần khiến cho bọn họ kinh hỉ cũng không phải chỉ có như vậy, nhưng là đó là chuyện của sau này, còn hiện tại...

Trước khi rời đi Lăng Lạc Trần cũng không quên thâm thâm liếc nhìn Quân Thục Nghi một mắt, ánh mắt của hắn tràn đầy sự quan tâm cùng tín nhiệm khiến cho nàng có chút giật mình, thoáng lùi một bước muốn né tránh tầm mắt của hắn.

Khi Lăng Lạc Trần đến tìm Lăng Phong, Lăng Phong đã đứng ngoài cửa chờ hắn rồi.

“Sư phụ.”

Lăng Phong gật đầu:

“Con trở về rồi, nhiệm vụ lần này con hoàn thành thế nào?”

Từ lúc truyền tống trận chấn động, lão cũng biết bọn họ trở về rồi. Theo tính tình Lạc Trần nhất định sẽ hướng chính mình báo cáo, cho nên lão quyết định đứng chỗ này chờ hắn.

“Con đều đưa về rồi, tổng cộng con chiêu mộ được mười sáu người, trong đó có bốn người nằm trong top 10, tám người trong top 100.”

“Còn bốn người kia thì sao?”

Lăng Phong không khỏi nhíu mày.

“Bọn hắn cũng vào chiến trường Thiên Huyền chỉ là không nằm trong top 100 tên.”

Lăng Lạc Trần thành thật trả lời, dựa theo quy củ những năm qua, bọn hắn chỉ chiêu mộ người nằm trong danh sách 100 tên đầu, những người khác không chiêu mộ, nhưng vì Mộ Chỉ Ly hắn lựa chọn phá lệ.

“Nói cho ta biết nguyên nhân.”

Lăng Phong không có tức giận, đối với Lăng Lạc Trần, lão vẫn luôn tin tưởng, hắn làm như vậy nhất định có nguyên nhân của hắn.

Thấy Lăng Phong bình tĩnh hỏi mình nguyên nhân, trong lòng Lăng Lạc Trần cũng hiện lên một tia cảm kích, sư phụ đối với hắn từ nhỏ tới lớn đều luôn như vậy:

“Bởi vì chiến trường Thiên Huyền lần này, Mộ Chỉ Ly đạt quán quân, bọn hắn cùng đến từ một vương quốc.”

Chỉ nói đến đây, Lăng Phong đã hiểu rõ nguyên nhân:

“Ta đã biết, con làm rất tốt.”

Lúc trước lão có tâm muốn chiêu mộ Mộ Chỉ Ly, không nghĩ tới danh hiệu quán quân của chiến trường Thiên Huyên nàng cũng đạt được.

Chỉ cần một mình Mộ Chỉ Ly cũng đáng giá lần phá lệ này rồi. Trong Thần Quyết cung, người có thực lực mạnh hơn so với Mộ Chỉ Ly tuyệt đối không ít, có lẽ rất nhiều đệ tử sẽ cảm thấy không đáng, nhưng bọn hắn không thấy thế, bọn hắn coi trọng tiềm lực của Mộ Chỉ Ly, đồng thời cũng là thực lực so đấu của tất cả môn phái.

Trong điện.

Mấy vị trưởng lão nhìn mười sáu người trước mặt, trên mặt đều mỉm cười:

“Trong các ngươi, ai nằm trong top 10 tên?”

Thực lực vĩnh viễn xếp đầu tiên, trong môn phái càng phải như vậy.

Quân Thục Nghi, Mộ Chỉ Ly cùng với hai người khác đồng thời đứng dậy, thấy có bốn người, tươi cười trên mặt bọn họ càng đậm. Lại càng đừng nói trong bốn người còn có một Quân Thục Nghi.

Các trưởng lão tuy già, nhưng mắt của bọn hắn không có mờ, cho dù là trên mặt ngươi có bao nhiêu lỗ chân lông bọn họ đều có thể thấy rõ ràng đấy, lại dừng nói chi đến hành động lúc này của Lăng Lạc Trần họ còn là nhìn thấy nhất thanh nhị sở.

Lúc đầu bọn hắn còn thực kỳ quái đâu. lăng Lạc Trần là bọn họ một mắt nhìn lớn lên đấy, tính tình của hắn trầm tĩnh, không gần người bọn hắn đều rất rõ ràng, nhưng ngày hôm nay hắn lại biểu hiện thái độ lại rõ ràng như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Bọn hắn sống lâu, nhìn một mắt liền đã biết.

Tiểu tử này nhất định là rơi vào lưới tình!!

Nhưng là rốt cuộc thần thánh phương nào có thể khiến trầm tĩnh băng lãnh Lăng Lạc Trần có thể động tâm đâu, rốt cuộc là có nơi nào đặc biệt?

Nghĩ đến đây, ánh mắt bọn hấn nhìn Quân Thục Nghi đều mang theo tia xem kỹ.

Ân, càng nhìn càng không sai đâu! Lăng tiểu tử ánh mắt cũng thực tốt.

Ân, dung mạo xinh đẹp như vậy, Lăng tiểu tử cũng thực có phúc a.
....

Trong lúc nhất thời bầu không khí trong đại điện khá quỷ dị, các trưởng lão ánh mắt đều tập trung chằm chằm Quân Thục Nghi xem, đến ngay cả Mộ Chỉ Ly đứng ngoài cuộc còn cảm thấy nổi da gà càng miễn bàn người trong cuộc Quân Thục Nghi là trung tâm chú ý. Bất quá Quân Thục Nghi sống lâu đương nhiên cũng có chỗ lợi hại, nàng vẻ mặt bình tĩnh tựa như không có việc gì, mặc dù ánh mắt của các trưởng lão xem nàng tựa như xem động vật quý hiếm!!

May mắn, Quân Thục Nghi cũng không biết trong lòng các trưởng lão nghĩ gì, nếu không đối với bọn họ bổ não nàng cũng là say...

Lăng Tử Sâm lông tơ dựng đứng, trừng to mắt nhỏ nhìn. Lại nhịn không được rụt rụt thân thể lui vào trong lòng Quân Thục Nghi.

Ô ô, ánh mắt của các lão quái hảo đáng sợ a!

Cho nên nói, các trưởng lão, các ngươi yêu bát quái như vậy môn chủ biết không?!

Như cũng nhận ra bản thân thất thố, các trưởng lão xấu hổ khụ vài tiếng. Lấy lại uy nghiêm liền tiếp tục công việc.

“Nói cho chúng ta biết, theo thứ tự các ngươi đứng thứ mấy?”

Không nghĩ tới trong top 10 tên của chiến trường Thiên Huyền bọn họ có được bốn tên, tỷ lệ này không thấp.

Dù sao đi đến cũng có mười môn phái, nói như vậy có ba môn phái không có được người nào.

Bỏ qua không khí lúc nảy, phía sau Mộ Chỉ Ly, một nữ tử dẫn đầu nói ra trước:

“Tên ta xếp thứ chín.”

Trên mặt mang theo một tia tự hào, dù ở cuối trong mười tên nhưng có thể tiến vào top 10 tên cũng rất giỏi, ít nhất trong mười lăm người đứng đây nàng cũng xếp top 4.

Thấy nữ tử trả lời, nam tử kia cũng cười nói:

“Tại hạ tên thứ năm.”

So với việc nữ tử tự hào, nam tử hiển nhiên bình thản hơn một chút.

Đợi hai người nói xong, ánh mắt các trưởng lão cũng rơi trên người Mộ Chỉ Ly:

“Ngươi thì sao?”

Trong mười sáu người ở đây, ngoại trừ Quân Thục Nghi, người khiến bọn hắn có hứng thú nhất chính là Mộ Chỉ Ly. Tuy bọn hắn không biết Mộ Chỉ Ly là người phương nào, nhưng nhìn bộ dạng thản nhiên của nàng khiến người khác có chút hiếu kỳ.

“May mắn đệ nhất.”

Mộ Chỉ Ly chắp tay, chậm rãi nói, đối với mấy vị trưởng lão lộ ra vô cùng tôn kính, nhưng thái độ của nàng lại không kiêu không nóng, trên mặt cũng không có chút mừng rỡ hoặc kích động, phảng phất đối với người lần này cũng không phải là rất để ý.

Loại biểu hiện này cũng khiến cho các trưởng lão một hồi kinh ngạc, xem ra danh tự đứng đầu quả nhiên khác với người thường, không riêng gì thực lực cao, tâm tính cũng không phải người bình thường có thể so sánh được.

“Ngươi tên là gì?”

Mấy vị trưởng lão lộ ra rất hiền lành, từ trên người nữ tử này bọn hắn thấy được bóng dáng của Lăng Lạc Trần, thái độ của hai người thực sự giống nhau a.

“Tại hạ Mộ Chỉ Ly.”

Ba chữ Mộ Chỉ Ly vừa ra, mấy vị trưởng lão cũng sững sờ. Đây chẳng phải là Mộ Chỉ Ly – người có thuật luyện đan có thể cùng Tư Đồ Diêu của Dược Tông so sánh được mọi người chú ý sao?

Tin tức này khiến bọn họ vui vẻ, bất quá, các trưởng lão đều không có quên một nhân vật.

" Vậy còn ngươi?"

Bọn hắn nhìn Quân Thục Nghi cười hỏi.

" Tại hạ đứng thứ ba".

Quân Thục Nghi nghiêng thân nhẹ giọng trả lời, âm thanh mềm mại dịu dàng, giọng điệu dứt khoát lại biển hiện rõ thái độ tôn kính, mặc dù không là đạm mạc như Mộ Chỉ Ly, ngược lại Quân Thục Nghi thân thiện, bên môi còn treo mỉm cười nhưng lại làm người ta rất rõ ràng nàng thái độ nàng tuyệt không để tâm những chuyện này, cũng không cảm thấy vì như vậy mà tự hào hay kiêu ngạo.

Cùng một thái độ cùng cái nhìn, nhưng phương thức cùng cách thức diễn đạt lại hoàn toàn bất đồng. Hai mặt đối lặp, Mộ Chỉ Ly là lãnh đạm, Quân Thục Nghi tuy thân thiện cùng nhu hòa nhưng lại một thái độ không sao cả, nếu là bình thường nhìn thì Mộ Chỉ Ly là người khó tiếp cận nhất nhưng thực sự chân chính khó tiếp cận lại chính là Quân Thục Nghi.

Bởi vì nàng nhu hòa cùng thân thiện che lấp cho nên ngươi vĩnh viễn cũng không biết khoảng cách của ngươi cùng nàng là xa cỡ nào, cũng tựa như khi ngươi nhìn lên trời, ngươi thấy đám mây thực gần, tựa như trong tầm tay ngươi, nhưng sự thật là ngươi cách nó rất xa, và vĩnh viễn không bao giờ bắt được nó. 

Quân Thục Nghi chính là người như vậy, nàng so với bất cứ ai đều thực lạnh lùng, lãnh đạm hơn cả. Chỉ là bọn họ không nhận ra mà thôi.

Những người như vậy rất khó đối phó, bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết họ nghĩ như thế nào.

---------------

Chương mới a~~~~

Tích cực bình luận góp ý nhá m.n 🌷🌷🌷🌷🌷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dongnhan