Chương 69:Hữu Duyên Thiên Lý Năng Tương Ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm cậu nằm đấy trong chăn , khó ngủ trở mình. Vết thương cánh tay trái tưởng sẽ chẳng đau thế mà mỗi khi đêm xuống được nghỉ ngơi là nó lại gào rú lên . Ngọc Y không muốn phiền đến Anh Tuấn vì anh đã có cả một ngày bận rộn rồi . Giờ hãy để anh nghỉ , cậu nhắm mắt nằm cạnh anh , thiếp đi trong mệt mỏi . Trong giấc mơ ,   một  người đàn ông có dáng người gầy da dẻ tựa màu đất , mặc áo cánh nâu , đi chân đất khẽ dùng đôi tay xoa đầu cậu . Đặt cậu đầu áp đùi mình , rồi mùi hương xông lên mũi  là mùi bưởi chín , mùi đất ẩm sau cơn mưa rào , mùi cơm mới nấu , mùi cá om thơm phức tỏa đi . Đôi mắt xám mở ra ngước nhìn rồi bật khóc . Người đàn ông ấy mỉn cưới mái tóc bạc xen lẫn tóc đen khẽ khàng cúi nhẹ lấy một chiếc áo bông đắp lên người cậu . 

- Ngọc Y , cháu lớn quá ! 

- Ông ngoại ...

Ông cười không nói gì , đôi mắt ấy vẫn đen lay láy vẹn nguyên như cái hồi cậu bé Ngọc Y bắt đầu bập bẹ tập đi  .Ông ngoại đã ở đây thế chỗ cho người thầy của cháu , để ôm ấp coi thương người cháu duy nhất . Người đàn ông nghèo ấy đã yêu thương người cháu một cách chân thành nhất . Cậu dúi đầu vào lòng ông , nhìn cảnh nhà năm xưa mà mắt không ngừng lem nhem ngân ngấn . Ông ngoại lại cúi xuống hạ giọng ngọt ngào vỗ về  . 

- Ngọc Y  ngoan, cháu nín đi .Ông đã về với cháu rồi kia mà . Cháu xinh thì phải cười mới đẹp chứ . 

Cậu lại càng khóc to hơn , cậu khóc vì nhớ ông da diết , khóc vì luôn cảm thấy có lỗi vì chẳng khóc ngày tang ông . Ông nhìn cháu , đôi mắt hiền từ cúi xuống thổi phù vào vết thương tay trái .Đoạn lau nước mắt của Ngọc Y - dù bấy giờ cậu đã lớn ngang ngang ông không còn là đứa trẻ ông còn hay tay bế tay bồng  . Ông vẫn cứ thương chiều cậu y như hồi tấm bé . 

- Tội nghiệp cháu ông , bị thương thế này đây . 

- Ông ơi , đâu có đau . 

- Gớm sao mà không đau ? Ông nhìn ông xót .

Ông chạm vào vết thương , vào lớp gạc băng sạch đã khô thuốc sát khuẩn từ lâu . Cậu chẳng còn thấy đau nữa . Đôi mắt xám nằm quay mặt ra phía cửa , ở ngoài sân một người đàn bà trùm khăn mỏ quạ mặc váy đen khoác áo tứ thân nâu sậm ngồi sàn thóc . Bà quay lại nhìn cậu chóng in trên môi một nụ cười thoáng đãng đưa đôi mắt lặng lẽ , trìu mến  .Ấy là người bà của cậu . Ngọc Y gọi nhỏ thật khẽ  sống lại những ngày xưa .Hai tiếng "Bà Ngoại " được  chắt chiu buông ra nghẹn ngào từ người cháu lúc sinh ra chưa có dịp gọi bà . Ngoại  gật đầu hiền từ như đã nghe rồi lẳng lặng sàn thóc tiếp . Ông nhìn ra cảnh vật phía trước khẽ nói  . 

- Bà thích cái Tuấn lắm đấy . Cháu rể trông rõ đẹp mã lại còn tử tế với con . Từ hôm trông con đi lấy chồng . Ông bà đương lo nhưng bây giờ thì hẳn yên  rồi . Con đã lấy được một anh rõ hiếu thảo lại ân cần .Sau này , con nhất định phải sống cho thật hạnh phúc Ngọc Y . Con đừng khóc nhiều nhé , con phải cười lên . Ở bên này ông mới không lo . 

Ngọc Y thinh lặng hai má đỏ bừng , đôi mắt lay lay chóng chuyển thêm những nước mắt làm ướt cả má .Bao nhiêu sự tủi khổ cực nhọc chóng  vố lấy bao năm qua đã xua đi mau trong lời khuyên nhủ rất mực ấm áp ấy . Vâng, trần đời chẳng còn hình ảnh nào hạnh phúc hơn thế .Cậu được lòng áp lòng vào ông bà mình .Được họ che chở ôm lấy rồi thơm lên gò má . Giữa hơi ấm tình thân , gian nhà những cảnh vật thôn quê bỗng vụt mất theo một ánh sáng lạ kỳ .Chợt cậu thấy thân mình đã diện chiếc áo dài ngày cưới .

Được bà ngoại đeo cho khuyên vàng , sau thì được dắt ra ngoài . Ngọc Y vừa đi vừa nhìn chung quanh cảnh vật đúng y như ngày rước dâu . Đó là dấu hiệu cậu sẽ từ biệt họ . Quả y như vậy, họ thơm má cậu rồi trao cậu lại cho anh .Đứng cạnh chồng , quay lại nhìn . Ngoại đã tan đi theo làn khói của pháo hoa . Nắng rạng đông nhập nhoạng. Giấc mơ kết thúc cậu sực tỉnh phát hiện trong buổi bình minh . Anh nằm kế thở đều mang vợ ôm gọn vào lòng . Nằm kín trong chăn dày cậu đưa tay ra ôm trầm lấy chồng . Đôi mắt xám khép lại . Thì ra anh biết đêm qua cậu bật khóc lúc ngủ .Anh Tuấn tỉnh dậy mỉn cười nhìn vợ ôm mình . Tay anh xoa lưng cậu , nhẹ lên tiếng .

- Đêm qua em gặp ác mộng à ?

- Dạ không em mệt quá thôi ...Anh Tuấn , ông bà ngoại em cực kì thích anh đấy . 

- A.... thật sao ? 

- Em cam đoan . 

- Này em ngủ thêm chút nữa đi . Hôm nay là chủ nhật mà . 

- Chúng ta đã ở London đúng 1 tuần rồi à , mà cho em ôm anh nhé ?

- Ừ em ôm đi .

Cả hai vợ chồng ngủ dậy thì đã đầu trưa .Người dọn phòng vừa mới châm cà phê ở gian sau , lẳng lặng rót ra một tách khác bưng đi cho người tài xế dọn cỏ ở sau nhà . Ngang qua phòng ăn , dì Susan - một trong  những người dọn phòng cúi đầu chào vợ chồng đang dùng bữa giữa . Anh gật đầu  , hỏi thăm dì  Susan mấy câu rồi để bà đi . Những người làm việc ở căn nhà cuối tuần được sống nhàn hạ . Chỉ làm từ 7 giờ sáng đến 3 giờ chiều thì tan làm , không những vậy còn có thêm 1 giờ đồng hồ , để ngồi thư thả nghỉ chân . Tiếng nước chảy bồn rửa róc rách , tiếng khăn vải xô vào nhau . Bữa sáng dọn đi , cậu đứng lên vớ lấy cà phê và trà . Đun một ấm nước nửa chừng để châm . Đợi nước sôi cậu ngồi lại vào bàn xem anh rửa chén . Vòi ấm bắt đầu kêu the thé , Ngọc Y tắt bếp , nắn nhẹ tay trái  một lúc rồi cậu lấy đồ bắc nhấc ấm xuống bàn . Anh lau tay vội vàng bảo . 

- Nặng lắm để anh nhấc cho .

- Thôi được mà . Tay trái của em không  đau nữa rồi . 

Cậu vừa rót vừa nói . Ánh mắt xám hoạt bát , mau trở lại trạng thái vui vẻ . Đây là tinh thần của lính mau quên đi những chuyện đau đớn chóng vượt qua nó nhanh gọn , hiển nhiên nhất . Không thích cà phê , cậu uống trà .Bước ra phòng khách ngồi đan khăn một lúc  tâm trí cậu bắt đầu tê dại bởi nỗi nhớ nhà . Nhìn tách trà đặt cạnh tách cà phê , Ngọc Y bỏ dở việc đan khăn ánh mắt bồi hồi nhớ lại  con đường đồng ruộng  xanh ngát một làn cỏ dại , mái nhà tranh xa xăm nằm xen vào hàng thốt nốt rập rờn ánh chiều . 

Hồi năm mới về làm dâu lần đầu về quê chồng . Sao mà nhớ quá bóng dì Hai tóc búi sau đầu , vắt khăn rằm ngồi vắt chân trên đi văng cạnh dượng Hai cứ áo ba bà rộng rùng rình têm trầu . Bên các anh các chị chơi cùng bầy em . Hò reo mấy tiếng thiết nhau những món bánh gạo bùi bùi vị ngọt dừa sợi . Đôi mắt xám bỗng thấy lòng nôn nao , thương nhớ lũy tre xanh dòng kênh , đồng lúa bồng bềnh cánh cò phiêu lãng. Một cõi trời rộng rãi có tiếng rì rào của gió trời , nắng trưa hè lấp ló trên mái ngói đất nung thả xuống tiếng nước trôi sau nhà .  Chẳng chừng tháng sau sẽ là Tết . Ngọc Y lững thững , nhìn anh .Đôi mắt xám trong tựa bồi hôi thốt lên . 

- Em nhớ nhà , nhớ quê , nhớ cha nhớ má . Nhớ làng nhớ dì dượng các anh các chị chúng em ở quê . Ước gì được về An Giang ăn Tết thì hay quá . Em muốn được đi phà .

Gấp lại tớ báo đọc dở , anh cười vỗ về tay vợ  nhớ ra  tháng sau sẽ đến Tết . Gật gù , bảo. 

- Vậy mình dắt cha má đôi bên về ăn Tết ha . 

Bậu sang phà Rạch Miễu thăm trường cũ Nam Xương.Lư lắc lư xe thổ mộ, chèn ơi quá dễ thương. 25 tháng chạp trường đã cho nghỉ tết hết cả . Anh Hai Tú bỏ giỏ theo dì Hai đi xe xuống Hậu Giang ăn giỗ họ hàng rồi tiện ghé xuống chợ nổi mua mấy thứ lặt vặt . Công cuộc chuẩn bị Tết ấy là yên ổn . 26 tháng chạp mấy anh em họ lại phụ nhau dọn dẹp nhà cửa . Các dượng thì rủ nhau đi chặt lá chuối đặng gói bánh . 27 các dì tụ lại nhà dì Hai .Người cho nếp, người cột dây thoắt cái gói xong mấy cặp bánh tét .  Buổi tối Hai Tú đón anh em họ qua ngủ canh nấu bánh . 28 sáng sớm vớt bánh chín đứa nào cũng gáp dài . Chiều 30 vừa rước ông bà về trong ngoài nhà đã ngăn nắp gọn gàng . Tú cùng anh em họ rủ nhau chơi bầu cua ngoài bộ ván . Trời chiều còn ửng nắng cuộc chơi hẵng còn hăng say . Ngay có tiếng xe máy đều đều chạy vào cổng . Hai Tú ngó thững ra rồi vội vàng xỏ dép , reo lên .

- Má , anh Tuấn . Ngọc Y về ăn Tết nè má ơi .

Dứt lời Hai Tú quay sang Anh Tuấn , giả vờ quở nói .

- Kì quá Tuấn , sao anh về mà chẳng báo cho nhà hay . Hai năm nay,  hai anh khỏe chứ hả ?

- Khỏe cả . Ủa má em đâu Tú ?

- Ở gian sau , nay có mấy dì qua làm cỗ tất niên . Dì dượng Tư đâu rồi anh ?

- À cha má anh có việc nên sẽ qua sau . Tết nay nhà mình có khách quý .

- Khách quý ..ai vậy đa ?

- Cha má vợ của anh . Họ cũng về ăn tết chung với nhà ta . 

- Thế thì vui quá chứ sao . 

Tới lượt dì dượng Hai bước ra trông thấy Ngọc Y , dì khen nói cậu càng lớn càng rõ xinh . Dáng người rõ thướt tha trong áo dài màu lục mạ , Ngọc Y đỏ mặt theo chồng đi phía sau ngắm nghía cảnh nhà chung quanh . Thấy lúa đồng đã gặt đi gần hết , em nhỏ chạy ra mừng nắm tay mà hỏi thăm í ới , phía xa cha má của cả hai theo sau vừa mới tới . Đôi mắt xám trong veo cái vui sum vầy . 

Sáng mùng một đáng thức bởi tiếng pháo nổ các nhà gần đấy . Cả hai vợ chồng cùng thức dậy . Anh Tuấn đi lấy áo dài cho vợ , bình thản giúp cậu thay đồ . Đôi tay anh thoăn thắt cột dây yếm thi thoảng  chạm nhẹ tấm lưng trần Ngọc Y khiến cậu rùng mình . Đôi mắt xám lắng xuống cố không kêu âm a . Quay vợ lại anh tròng vào người cậu một lớp áo dài trắng rồi lần lượt là áo dài màu . Ngọc Y thẹn thùng đưa tay ra cho anh đeo nhẫn . Mặt cùi gằm . Cậu vẫn đương xấu hổ dù anh đã thấy qua thân thể của vợ nhiều lần . Hoặc cậu không ngờ sẽ có ngày , vì tay trái chưa lành mà để chồng làm giúp cả việc riêng tư nhất .Thôi đừng nghĩ ngợi gì , anh nheo mắt đeo kiềng vàng lên cổ vợ . Chồng cậu thay áo sơ mi  quần đen ống rộng bảnh bao. Chóng mang cậu theo cha má cả hai đi thăm hỏi họ hàng . Sẵn gửi mấy hộp bánh quy làm quá cho mấy đứa em họ .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro