8. Caffe sữa; Bản Tình Ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thức dậy với cơn đau đầu cứ âm ỉ mãi , tôi vẫn còn nhớ tối qua gần 3 giờ sáng mới thiếp đi một chút nhưng vẫn trằn trọc không dứt được . Đến nỗi tôi vẫn nhớ rõ chuyện hôm qua , nó khiến tôi day dứt mãi trong lòng chẳng thế nào thoát ra được .

Tôi đã gọi điện cho Dương để hoãn buổi hẹn đi mua dụng cụ với nó và Quân , thật tình tâm trạng tôi hôm nay không được tốt , những lúc như vậy chỉ có cái giường để tôi bầu bạn , không thì lôi cây đàn ghita ra để gẩy vài đường .

Mấy tờ giấy ghi lời bài hát tôi tự viết ra đã nhàu nát từ bao giờ , tôi luôn bỏ dở chúng vì vẫn chưa nghĩ ý tưởng cho đoạn tiếp theo...cuộc đời tôi cũng thế vì chẳng thể biết đoạn đường tiếp theo của tôi sẽ như thế nào .

Có thể tôi sẽ nằm dài và dành cả ngày với một đống suy nghĩ khó tả ấy . Chiếc chuông nhà tôi vội vang lên một hồi , đúng một hồi rồi lại chẳng thấy một tiếng nào nữa . Tôi cố hét lên để chị tôi có thể xuống xem là ai nhưng có vẻ người nhà tôi đã ra ngoài từ lâu , vậy là tôi đành ngó lơ . 5 phút trôi qua tôi thấy người ta chắc đã rời đi nên có mở cửa ngoài ban công kiểm tra.

Tôi không thấy gì , chỉ thấy mờ mờ mái tóc đen nhánh của ai đấy . Tôi nhìn kĩ một chút thì có vẻ quen thuộc , người ta đứng đó lâu vậy tôi cũng không nỡ để họ chờ . Xuống dưới nhà mở cổng ra , tôi gặp Hùng - cậu bé có mái tóc đen nhánh mà tôi nói .

Chúng tôi nhìn nhau và rồi cậu bắt chuyện trước .

" Hi , tui tới trả đồ "

" Đồ gì ? "

" Hôm bữa cậu cho tui mượn sách , hôm nay tui tới trả "

" À , cảm ơn "

Tôi nhận lại đồ từ tay cậu , cậu đưa nó bằng hai tay cho tôi . Chúng tôi lỡ chạm nhẹ đầu ngón tay vào với nhau , Hùng như con thỏ nhỏ rụt rè mà thả tay thật nhanh . Chúng tôi cứ thế mà đứng bất động không ai nói ai một câu nào nữa .

Tay cầm sách nhưng mắt tôi chưa bao giờ ngừng nhìn cậu . Đôi mắt to tròn ấy nhìn tôi mà bất giác nhìn sang hướng khác như thể biết ngại . Tôi mong chúng tôi gặp nhau không phải vì quyển sách .

Hùng đưa tay lên gáy xoa lấy xoa để vì cũng chẳng biết làm gì tiếp theo .

" Chủ nhật không đi đâu à "

" Tui cũng chưa biết ..."

Tôi định sẽ hỏi cậu câu này nhưng dây thần kinh sợ tôi nảy lên , khựng lại rồi cũng dám mở miệng .

" Vào trong không ? "

" Hm-um ...nhà cậu á hả "

" Bố mẹ và chị hai tôi đi ra ngoài rồi , nhà cũng chẳng có ai "

Tôi mở cửa rộng ra vì rất muốn cậu đồng ý. Trừ bạn thân tôi ra thì cậu là người đầu tiên tôi mời vào nhà, vì sợ cậu ngại nên tôi đã kéo áo Hùng sang một bên. Hùng cười với tôi một cái rồi chầm chậm bước vào, tất cả những suy nghĩ lo lắng đều tan biến khi cậu đồng ý bước vào.

Tôi cố ý mời cậu lên phòng vì dưới nhà chẳng có gì , cậu gật đầu rồi lên lầu cùng tôi . Tôi thấy Hùng nhìn ngó nhìn ngang mấy cái bức tranh bố tôi đã treo khắp nơi trên tường . Có cả mấy tấm tôi tốt nghiệp mẫu giáo của tôi . Vội quay xuống thấy được nụ cười ngây ngô đáng yêu đó của cậu ngắm nhìn mấy tấm ảnh .

Tôi bất giác cười theo . Tôi chắc chắn sẽ trưng thật nhiều ảnh khi cậu về .

Căn phòng vốn dĩ thật bừa bộn đó nay có người đặc biệt đến nên tôi cố dọn thật nhanh . Tôi mời Hùng lên giường ngồi còn tôi sẽ lấy ghế ngồi . Cái không khí ngại ngùng đó vẫn luẩn quẩn quanh chúng tôi .

Hùng ngồi cuộn tròn trên giường , hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi xanh và chiếc quần jeans trông rất gọn gàng và xinh xắn . Mái tóc óng mượt làm tôi chẳng thể quay về hiện tại được vì đang suy nghĩ linh tinh rất nhiều . Để bày chuyện tôi lấy quyển Album lúc nhỏ của tôi ra cho cậu xem .

" Tôi có cái này , cậu muốn xem không ?"

" Gì thế "

" Cái này là bố tôi chụp tôi từ năm tôi 1 tuổi đến bây giờ "

Hùng lật từng trang một , tôi vì thế cùng lên ngồi cùng cậu . Chúng tôi xem cùng nhau .

" Đây là sinh nhật lần thứ 3 của tôi "

" Waa , xưa cậu tròn tròn vậy luôn "

" Cậu thấy bức này không , tôi đã đoạt giải nhất giọng hát trong lớp mẫu giáo đấy "

" Siêu thée , hồi nhỏ cậu có răng thỏ à , dễ thương quá nè "

" Ừ , bây giờ vẫn còn "

Tôi bật cười, cố tình để đôi mắt chúng tôi chạm nhau. Hùng nhìn tôi như thể bị thôi miên, ánh mắt hai đứa đan vào nhau, say đắm lạ thường. Tôi nghĩ mình đã thật sự mê cậu ấy rồi . Đôi môi hờ hững kia nhìn tôi không chạm được với nhau .

Thời gian có thể ngừng lại được không , thật sự chỉ như này là không đủ với tôi . Hùng gửi tôi cái cười mỉm , mắt tôi từ nhìn vào mắt cậu chuyển xuống dưới để thoải mái ngắm cái má lúm nhỏ xinh ấy .

Tay tôi không để yên , tôi đưa lên chạm vào nó thử vì chẳng có dịp nào được như vậy . Cái má cậu mềm mại, ngón tay tôi đặt đúng chỗ vừa lúc trái tim tôi đập lên vài nhịp .

" Còn cậu có cái má lúm xinh này "

Hùng không trả lời tôi , tôi chưa vội rụt tay thì cậu đã đỏ cả mặt , đầu cậu rũ xuống làm cả tay ôm trọn một bên mái cậu . Tôi buông tay vì thật sự tôi cũng không có cố ý đụng chạm đến cậu .

Thấy cậu không nói gì tôi bèn chuyển chủ đề .

" Cậu biết chơi nhạc không ?"

" Ừmm..tui không giỏi lắm "

" Tôi thích sáng tác nhưng vẫn chưa hoàn thiện được bài nào "

Hùng lấy một ngẫu nhiên tờ lời nhạc của tôi đã vứt xuống đất , đưa cho tôi .

" Cậu đánh bài này được không "

Tôi nhận tờ giấy từ Hùng . Bản tình ca này vẫn chưa được tôi sáng tác nốt nhưng vì cậu thích tôi vẫn sẽ làm .

Tôi lấy chiếc gitar bên cạnh đặt vào trong lòng mình rồi chỉnh nốt cho đúng tone của bài nhạc. Không quên nhìn cậu vì muốn chắc chắn rằng cậu đang đợi tôi . Thấy ánh mắt cậu nhìn tôi , yên tâm rồi .

Tôi đưa vài đường đàn trước, âm thanh vang lên toả cả khắp phòng. Hùng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của tôi, ngồi im thin thít để tận hưởng món quà bất ngờ này. Thật ra, bản tình ca này tôi đã viết tặng cậu từ lâu rồi. Mỗi nốt nhạc, mỗi câu chữ đều chứa đựng những tâm tư mà tôi muốn gửi gắm.

Tôi cất giọng hát .

🎶 Dù đơn thân, lòng vẫn hướng về tương lai
Tìm kiếm một tình yêu, thật lòng và dài lâu
Sẽ có ngày, ta sẽ gặp nhau
Và cùng nhau viết nên, câu chuyện tình yêu ~ ~~~

Ngón tay tôi uyển chuyển đi từng những dây đàn . Hùng vì thế cùng tôi chìm trong bài hát mà tôi đã định viết tặng cậu nhưng không thể vì chẳng thể viết tiếp được . Chúng tôi phiêu theo nhịp gõ . Ánh mắt không thể không ngừng trao nhau , tôi thật sự định sẽ bỏ dở bài hát này nhưng cuối cùng cũng quyết định viết thật hoàn chỉnh để gửi tặng cậu ở một khoảnh khắc lãng mạn hơn .

Tôi dừng đàn , vì chẳng có lời bài hát nào chân thành hơn tình cảm tôi trao cho cậu . Tôi đã định mở lời nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn ứ cố ngăn cản tôi .

" Hay lắm , tiếc thật tui vẫn muốn nghe tiếp "

" Cậu thích không "

" Có "

Trong lòng tôi bỗng loé lên ngọn lửa , nếu cậu đã nói thích thì tôi sẽ tiếp tục sáng tác .

Tôi rủ Hùng cùng đi ra bên ngoài vì hôm nay là cuối tuần nên sẽ có vài chỗ tổ chức nhiều sự kiện âm nhạc , tôi thấy Hùng cũng có vẻ rảnh nên lập tức lấy xe đạp chở cậu .

Suốt đoạn đường làm tôi nhớ đến ngày đầu tiên gặp cậu , cậu cũng ngồi đằng sau túm lấy mảnh áo của tôi để ngồi an toàn hơn . Tâm trạng tôi không còn chán chường như lúc đầu nữa vì giờ đã có Hùng , niềm vui nhỏ bé của tôi.

Tôi cùng cậu lượn vài vòng gần Trung Tâm Văn Hoá ở đấy cuối tuần nào cũng tổ chức âm nhạc cho các sinh viên gần đó . Tôi dừng xe cùng cậu đi tới cùng nghe , cũng để tôi có thêm ý tưởng cho bài hát mới của mình .

Hàng chục người đứng súm lại thành một vòng , vì chúng tôi tới đã quá giờ nên chỉ có thể nghe chứ không thể nhìn thấy được các anh chị biểu diễn . Riêng tôi có thể nhìn dễ dàng được vì tự tin cao nhất đám người còn cậu thì thấp hơn tôi một cái đầu nên chỉ có thể nhún ngón chân cố mà với tới .

Tôi xin phép người đứng trước được đưa cậu lên trước , để cậu thoải mái nghe nhạc .

" Xin lỗi , có thể cho bạn tôi được lên một chút không ?"

" Được rồi , lên đi " - Một người đứng trên tôi.

" Lên đi , không người ta đổi ý "

" Ơ cậu không lên cùng à "

" Không được , tôi cao như vậy đứng đây xem được rồi "

" Cậu không lên cùng thì tui cũng không lên đâu "

Hùng cứ khư khư đứng đằng sau tôi vì tôi đã không chịu lên cùng , thế nên người ta cũng không đợi chúng tôi nữa . Hùng túm lấy áo tôi từ đăng sau và vẫn tiếp tục nhích chân .

Không lẽ cứ để một mình tôi tận hưởng được khoảnh khắc này , tôi nghĩ có cách để giúp cậu . Tôi lấy tay kéo người cậu đứng hẳn đằng sau tôi rồi liền ngồi xuống nâng cậu lên lưng một cách nhẹ nhàng, tôi nhấc nhẹ cậu để luồn tay qua hai chân . Tư thế này người ta gọi là cõng .

Hùng vị sự di chuyển bất ngờ của tôi mà ôm chắt vòm cổ . Tôi không nhìn thấy được nhưng cá là cậu đang rất bối rối.

" Làm gì zạ?! "

" Không chịu lên thì phải vậy thôi "

" Không cần đâu , thả tui xuống đi "

" Yên nào "

Khoảnh khắc hai chúng tôi chạm nhau tôi biết Hùng chẳng còn giãy giụa nữa , ngược lại cậu ôm chặt cổ tôi để không thể ngã . Hùng nghe nhạc còn tôi thì có thể nghe được trái tim cậu đang đập thật nhanh khi áp sát vào lưng tôi .

Tôi và Hùng cười đùa suốt quãng thời gian đó . Tôi ước thời gian đừng trôi để giữ mãi khoảnh khắc hiếm có này .

Từ đằng xa , Quân và Dương dường như có vẻ cũng muốn nghe nhạc nên bước chậm định tiến tới . Quân vì thấy chúng tôi nhưng không thể nhận ra ai , nó đập vào vai Dương .

" Ê mày , nhìn thấy ai trông như thằng Đăng với Hùng thế nhỉ ?! "

" Tao lại cú cho mày một cú , Đăng bảo nó đang mệt nên ngủ ở nhà , đi mua dụng cụ đi nhanh lên "

" Êi từ từ đừng kéo tao để tao ra xem phải thằng Đăng khôngg!! "

" Nói nhiều quá !!! đi nhanh "

Tôi cá là Dương đã biết chúng tôi nhưng thay vì ra gặp nó lại kéo Quân sang một hướng khác .

Vì đã gần trưa , tôi rước cậu về nhà kẻo bố mẹ cậu lại mắng vì sao chỉ đi trả sách mà lâu thế . Chúng tôi chào nhau bằng cái vẫy tay .

Tôi về nhà và sắp xếp lại phòng cho gọn gàng rồi cất gọn mất tờ lời bài hát cho vào hộc tủ . Tôi cất quyển sách mình đã cho Hùng mượn nhưng rồi lỡ làm rơi một mảnh giấy bên trong khe trang sách .

Tôi nhặt lên đọc từng chữ cậu viết .

" Cảm ơn nha , bạn Đăng... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro