Chap 2: Những lời nói dối ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thành phố vẫn nhộn nhịp với ánh đèn sáng rực, chiếu xuống những con đường trải dài và tấp nập xe cộ qua lại. Huỳnh Hoàng Hùng, với chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và vẻ mặt bình thản, bước ra từ văn phòng của tòa soạn sau khi hoàn thành bài viết đầu tiên về cuộc phỏng vấn với Đỗ Hải Đăng. Anh thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cảm thấy tự hào về những gì mình đã làm được. Tuy nhiên, sâu trong lòng anh, một cảm giác khác lại đang lớn dần, một sự tò mò không ngừng về người đàn ông trẻ tuổi đầy bí ẩn mà anh đã gặp đêm qua.

Bài viết của nhà báo Huỳnh đã thu hút được sự chú ý lớn từ công chúng. Hình ảnh Đỗ Hải Đăng xuất hiện trên trang bìa của tạp chí, kèm theo những dòng tiêu đề đầy cuốn hút về thành công và sự lịch lãm của vị tổng giám đốc trẻ. Thế nhưng, điều làm Hoàng Hùng phân vân không phải là những phản hồi tích cực từ bạn đọc hay những lời khen ngợi từ đồng nghiệp, mà chính là những mảng tối mà anh cảm nhận được từ Đỗ Hải Đăng, những điều chưa được tiết lộ, những câu chuyện vẫn đang ẩn giấu sau đôi mắt lạnh lùng ấy.

Buổi tối hôm đó, khi đang ngồi trước màn hình máy tính, một email từ Đỗ Hải Đăng bất ngờ xuất hiện trên màn hình, với nội dung ngắn gọn:

"Tối mai, tôi muốn gặp anh tại quán bar Lumière. Chúng ta có chuyện cần bàn. — Đỗ Hải Đăng."

Hoàng Hùng nhíu mày nhìn vào màn hình. Không có lời giải thích, không có sự lịch sự thường thấy, chỉ là một mệnh lệnh ngầm từ Đỗ Hải Đăng. Anh phân vân một lúc, rồi quyết định nhận lời. Đối với một nhà báo, sự tò mò luôn là động lực mạnh mẽ nhất, và trong trường hợp này, anh không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của bí ẩn đang bủa vây tên giám đốc này.

______________

Đêm hôm sau, Hoàng Hùng đến quán bar Lumière đúng giờ hẹn. Ánh đèn neon tím xanh bao phủ không gian, kết hợp với âm nhạc sôi động và đám đông tấp nập tạo nên một bầu không khí náo nhiệt. Khác với những lần gặp gỡ trước, hôm nay Đỗ Hải Đăng không còn xuất hiện trong bộ vest lịch lãm. Thay vào đó, anh mặc một chiếc áo sơ mi đen bó sát, quần jeans và giày da bóng loáng, toát lên vẻ năng động và phóng khoáng, nhưng vẫn không kém phần quyền lực.

"Anh đến rồi à?" Hải Đăng cất tiếng khi thấy Hoàng Hùng bước vào. Anh ngồi ở khu vực VIP của quán, một tay nâng ly rượu đỏ, tay kia đặt hờ hững trên thành ghế da. "Ngồi xuống đi, đừng ngại."

Hoàng Hùng ngồi xuống, hơi bất ngờ trước sự thay đổi trong phong thái của Hải Đăng. Hắn có vẻ thoải mái hơn, ít nhất là bề ngoài, nhưng ánh mắt vẫn mang một sự kiểm soát ngầm đầy sức nặng. Hùng chậm rãi nhìn quanh, nhận ra khu vực này được cách ly hoàn toàn khỏi phần còn lại của quán bar, tạo nên một không gian riêng tư mà không ai có thể xâm nhập.

"Anh mời tôi đến đây, có chuyện gì muốn nói?"Hoàng Hùng hỏi, giữ giọng bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự tò mò.

Đỗ Hải Đăng nhìn thẳng vào mắt Hoàng Hùng, như muốn đọc thấu suy nghĩ của anh. "Tôi muốn hợp tác với anh, theo một cách đặc biệt hơn."

"Đặc biệt hơn?" Hoàng Hùng nhướn mày. "Anh đang đề nghị điều gì?"

Hải Đăng mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy có gì đó không ổn. "Tôi muốn anh trở thành người viết riêng cho tôi. Mọi bài viết, mọi câu chuyện về tôi đều phải qua anh, và chỉ anh mới có quyền viết chúng."

Hoàng Hùng cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Đề nghị này nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng cũng không kém phần rủi ro. "Tại sao lại là tôi? Có rất nhiều nhà báo khác giỏi hơn, có kinh nghiệm hơn."

Đỗ Hải Đăng cười nhạt, ánh mắt anh lóe lên tia sắc bén. "Anh là người duy nhất dám hỏi những câu hỏi mà không ai dám hỏi. Và anh cũng là người duy nhất khiến tôi cảm thấy có chút thú vị."

Hoàng Hùng im lặng. Anh biết mình đang đứng trước một ngã rẽ lớn. Đề nghị của tài phiệt họ Đỗ mang đến không chỉ cơ hội mà còn cả nguy hiểm. Thế nhưng, cái cách mà Hải Đăng nói khiến anh không thể từ chối, ít nhất là lúc này.

"Được rồi, tôi đồng ý" Hoàng Hùng nói, ánh mắt kiên định. "Nhưng tôi cũng có điều kiện. Tôi muốn sự thật, không phải những lời nói dối ngọt ngào để tô vẽ hình ảnh của anh."

Hải Đăng nhìn Hùng một lúc lâu, rồi bật cười. "Được thôi, tôi hứa sẽ cho anh sự thật. Nhưng nhớ, sự thật đôi khi rất khó chấp nhận."

_____________

Những tuần tiếp theo, Hoàng Hùng bắt đầu dành nhiều thời gian hơn bên Đỗ Hải Đăng. Họ gặp nhau thường xuyên hơn, không chỉ ở những buổi phỏng vấn chính thức mà còn ở những buổi gặp mặt thân mật hơn, như những bữa tối hay những lần cùng nhau đến các sự kiện trong giới thượng lưu. Hùng bắt đầu nhìn thấy một Đỗ Hải Đăng khác — không chỉ là một tổng giám đốc lạnh lùng và quyền lực, mà còn là một người đàn ông đầy tham vọng, không ngại sử dụng mọi cách để đạt được mục tiêu của mình.

Một buổi tối nọ, sau khi kết thúc một sự kiện từ thiện lớn, Đăng mời Hùng đến penthouse riêng của mình để tiếp tục cuộc trò chuyện dang dở. Căn penthouse rộng lớn với những bức tường kính nhìn ra toàn cảnh thành phố, trang trí nội thất hiện đại và tinh tế. Hải Đăng rót hai ly rượu vang, đưa cho Hoàng Hùng một ly rồi bước ra ban công. Hoàng Hùng theo sau, đứng cạnh Hải Đăng, nhìn xuống thành phố bên dưới. Ánh đèn thành phố lấp lánh như những ngôi sao nhỏ, tạo nên một khung cảnh vừa rực rỡ vừa cô đơn.

"Anh có biết tại sao tôi lại chọn công việc này không?" Hải Đăng bất ngờ hỏi, giọng nói anh vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Hoàng Hùng nhìn Hải Đăng, không khỏi tò mò. "Tại sao?"

Hải Đăng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt xa xăm. "Vì tôi muốn kiểm soát mọi thứ. Tiền bạc, quyền lực, hình ảnh... tất cả đều phải dưới sự kiểm soát của tôi. Đó là cách duy nhất để tôi cảm thấy an toàn."

Hoàng Hùng im lặng, không biết phải trả lời thế nào. Anh có thể cảm nhận được nỗi bất an ẩn sau vẻ ngoài mạnh mẽ của Hải Đăng, và đó là điều khiến anh càng muốn tìm hiểu sâu hơn. "Nhưng anh không thể kiểm soát tất cả mọi thứ, anh Đỗ Hải Đăng." Hùng nói chậm rãi. "Cuộc sống này có quá nhiều biến số mà chúng ta không thể lường trước."

Hải Đăng quay sang nhìn đối phương, ánh mắt anh chứa đựng một điều gì đó khó nói thành lời. "Anh đúng" Đăng thừa nhận, rồi thở dài. "Nhưng ít nhất, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm được điều đó. Vì tôi không thể để bản thân yếu đuối, không thể để người khác thấy được điểm yếu của mình."

Hoàng Hùng hiểu rằng Hải Đăng không chỉ đang nói về công việc hay quyền lực, mà còn là về một nỗi sợ sâu thẳm nào đó, một nỗi sợ mà anh không muốn để lộ ra. Cuộc trò chuyện giữa họ kéo dài đến tận khuya, và khi Hoàng Hùng ra về, anh cảm thấy lòng mình nặng trĩu những suy nghĩ.

Trên đường về, Hoàng Hùng ngồi trong xe taxi, mắt nhìn đăm đăm ra cửa sổ. Anh biết rằng mình đang dấn thân vào một cuộc chơi nguy hiểm. Đỗ Hải Đăng không chỉ là một đối tác công việc, mà còn là một bài toán khó, một bí ẩn mà anh chưa thể giải đáp. Nhưng anh cũng nhận ra một điều: cuộc phiêu lưu này, với tất cả những mạo hiểm và cám dỗ, đang cuốn anh vào không cách nào thoát ra được.

Khi chiếc taxi dừng trước căn hộ của Hoàng Hùng, anh ngồi lại trong xe một lúc, lòng anh nặng trĩu với những suy nghĩ còn dang dở. Cuộc gặp gỡ với Đỗ Hải Đăng không chỉ đơn thuần là một cuộc phỏng vấn như anh đã từng nghĩ. Đỗ Hải Đăng không phải là một con người dễ hiểu hay dễ tiếp cận. Những gì diễn ra tối nay chỉ là bề nổi của một tảng băng chìm chứa đựng quá nhiều bí mật và những nỗi đau giấu kín.

Hoàng Hùng thở dài, trả tiền cho tài xế và bước ra khỏi xe. Cánh cửa căn hộ khép lại sau lưng anh, tách anh ra khỏi sự ồn ào của thành phố. Anh bước vào phòng, nhưng tâm trí vẫn còn vương vấn với hình ảnh của Đỗ Hải Đăng. Bức chân dung mà anh tưởng mình đã hiểu rõ lại trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

Anh ngồi xuống bàn làm việc, mở laptop và bắt đầu ghi lại những suy nghĩ và cảm xúc của mình. Những dòng chữ dần hiện ra trên màn hình, mỗi dòng là một mảnh ghép của câu chuyện chưa hoàn thành về Đỗ Hải Đăng. Những thông tin mà anh đã có, những câu trả lời nửa vời và những khoảng lặng đầy ý nghĩa trong cuộc trò chuyện với Đăng khiến anh không thể ngừng đặt câu hỏi.

"Tên họ Đỗ kia không chỉ là người mà anh ta thể hiện ra bên ngoài," Hùng nghĩ. "Anh ta bị mắc kẹt trong chính cuộc đời của mình, bị điều khiển bởi những kì vọng và nỗi sợ hãi mà không ai ngoài chính anh ta có thể giải phóng."

Tiếng gõ bàn phím vang lên đều đặn, nhưng Hoàng Hùng vẫn không sao tìm được một kết luận rõ ràng cho bài viết. Anh biết rằng, để thật sự hiểu Đỗ Hải Đăng, có lẽ chỉ một bài phỏng vấn và vài lần gặp gỡ sẽ không đủ. Điều Hùng cần làm là đi sâu hơn, tìm hiểu kỹ hơn, và có lẽ, đối mặt với những sự thật mà không phải ai cũng muốn nghe.

Khi đồng hồ điểm 2 giờ sáng, Hoàng Hùng quyết định ngừng viết. Anh ngồi tựa lưng vào ghế, đôi mắt nặng trĩu vì mệt mỏi. Nhưng trong tâm trí, câu chuyện về Đỗ Hải Đăng vẫn còn đó, như một cuốn sách chưa được lật mở hoàn toàn. Có quá nhiều điều mà anh cần phải khám phá, và điều này không chỉ dừng lại ở sự nghiệp của anh, mà còn là một thử thách cho chính bản thân của Huỳnh Hoàng Hùng.

Anh biết rằng, dù thế nào đi nữa, bản thân anh đã bước vào cuộc chơi này và không có đường lui. Và điều đó không làm anh sợ. Ngược lại, anh cảm thấy một sự quyết tâm kỳ lạ, một khao khát muốn chạm đến tận cùng của sự thật, dù cho sự thật đó có thể khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

Và rồi, Hoàng Hùng mỉm cười nhẹ nhàng. Anh biết rằng, dù có bao nhiêu cản trở phía trước, anh vẫn sẽ tiếp tục, bởi vì không chỉ là một bài viết hay một cuộc phỏng vấn — mà đây là cuộc hành trình khám phá những góc khuất của chính mình, thông qua câu chuyện của Đỗ Hải Đăng.
___________

Hoàng Hùng đứng dậy, tắt đèn và bước về phía giường. Đêm vẫn còn dài, và anh cần nghỉ ngơi để chuẩn bị cho những ngày sắp tới — những ngày mà anh biết rằng sẽ đầy thử thách và không ít những giây phút căng thẳng. Nhưng dù sao đi nữa, anh cũng đã sẵn sàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro