ngược dòng (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Hùng đã mơ một giấc mơ.

Bước chân ngựa hoang băng qua cánh rừng, phía sau là xuân huyên từ lâu chẳng còn thân quen như những ngày còn bé. Chiến trường trước mắt nảy lửa bao nhiêu, móng ngựa hàn chặt vào da thịt nóng rẫy, một thân lao thẳng lên phía trước mặc cho bùn đất xung quanh vấy bẩn cả chiếc đuôi đẹp đẽ.

Con ngựa đó, chính là Huỳnh Hoàng Hùng.

Năm đó sau khi Hoàng Hùng biến mất, Hải Đăng cùng một vài người trong giới cũng ảnh hưởng không ít bởi các bài phỏng vấn bị thêu dệt.

Hoàng Hùng là người duy nhất tự mình bước chân vào cạm bẫy.

Khi tin nhắn giữa anh và tên phóng viên lộ ra, Hải Đăng vẫn nhớ mình thậm chí không còn nghe thấy tiếng gọi hớt hải của Đăng Dương, khi nó cố gắng ngăn cản cậu lao vào đánh phóng viên một trận ngay tại buổi họp kín.

Bởi vì những dòng tin nhắn đó không những tác động lên tinh thần của Hoàng Hùng.

Hắn còn lấy Hải Đăng ra để đe doạ anh.

Mà Hoàng Hùng, chính xác là một con ngựa hoang mang trên lưng những vết roi in hằn. Dù có đau đớn đến nhường nào vẫn không màng thân thể rỉ máu, gót chân vẫn nện xuống nền cát những sải bước đầy đơn độc.

Phòng trọ lại trở về dáng vẻ tĩnh lặng của nó, khi không còn sự hiện diện của Hải Đăng.

Hoàng Hùng nằm trên giường, ngón tay đặt trên tiêu đề của một bài báo cũ, đã được đăng tải và thảo luận rôm rả từ ba tháng trước.

Gió đêm lùa qua khe cửa sổ, bé mèo nhỏ vì lạnh mà cuộn tròn nép vào chân anh, vô tình giúp Hoàng Hùng sưởi ấm một chút.

Hoàng Hùng vẫn nhìn thật lâu vào tên của nhân vật chính trong bài báo, dù đã được viết tắt còn hai chữ, nhưng vẫn đủ để Hoàng Hùng đối diện với một phần ký ức vốn dĩ anh luôn muốn lãng quên.

Nóng: Nam phóng viên nói gì sau khi bị ca sĩ Hải Đăng Doo tung bằng chứng chèn ép nghệ sĩ?

Hoàng Hùng thở dài, cảm thấy đầu hơi ong ong, trong lòng thật sự chỉ muốn đánh một giấc cho khuây khoả.

Nhưng mỗi lần Hoàng Hùng nhắm mắt lại, tâm trí anh cứ nghĩ mãi về bài báo ban nãy, đồng thời hiện lên viễn cảnh người phóng viên kia bị khí phách lẫn sự đanh thép của Hải Đăng ép buộc phải nói ra sự thật.

Huỳnh Hoàng Hùng cảm thấy, có lẽ ông trời thật sự không nỡ làm phụ lòng một ai.

Vốn dĩ không mưu cầu nhận lại bất cứ thứ gì, an phận sống một đời cô độc là quá đủ.

Không ngờ phẩm hạnh chìm sâu giữa bùn lầy năm ấy, cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Tháng mười hai.

Năm ba đại học trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, chẳng mấy chốc Hoàng Hùng đã tốt nghiệp.

Vì học vượt mấy học phần liền nên Hoàng Hùng mới dám nói với Hải Đăng rằng cuối năm anh sẽ về nước.

Nếu nói Trung Quốc chỉ là nơi ở trọ của người con xa xứ như Hoàng Hùng, anh thật sự không chắc chắn. Mãi đến hôm cuối cùng ở lại đây, Hoàng Hùng vẫn lưu luyến tiệm mì đã cưu mang anh từ những ngày đầu đặt chân lên mảnh đất phồn hoa này.

Sau khi bà cụ trở về, bên cạnh bà còn có một đứa cháu. Cô bé mới học năm nhất, nhưng cũng là người siêng năng và có ý chí như Hoàng Hùng, vừa học vừa phụ giúp tiệm mì cho bà. Lúc đó Hoàng Hùng liền nghĩ, có lẽ những năm tháng sau này, mỗi người đều sẽ tìm được nơi nương tựa của riêng mình mà thôi.

Cuộc đời vốn dĩ là một vòng định mệnh, cho dù là ở khoảng thời gian nào, chỉ cần gặp được nhau đã là điều quý giá.

Hoàng Hùng để bà xoa đầu lần cuối, trước khi rời đi, tay anh vẫn kịp cầm theo một thanh kẹo mạch nha. Dáng người nhỏ nhắn đứng cạnh thiếu nữ xinh đẹp chốc chốc đã khuất sau những tán cây bên đường, Hoàng Hùng lặng lẽ lau đi giọt nước mắt trên má, tai nghe cũng tình cờ phát đến bài nhạc mà anh thích nhất.

Anh cúi đầu nhìn mảnh gốm hình chú cá mập bé tin hin nằm lọt thỏm trong tay, bên cạnh là thanh kẹo màu cánh gián mang đậm ký ức giữa anh và người bà thân thương.

Mỗi lần nhìn đến chú cá mập con ấy, khoé môi Hoàng Hùng lại vô thức kéo lên nụ cười.

Kể từ cái hôm Hải Đăng đặt vào lòng bàn tay anh món quà nhỏ này, mỗi lần chạy ngược chạy xuôi đến tối muộn mới về đến nhà, điều đầu tiên Hoàng Hùng làm là cầm chú cá mập lên ngắm nghía một hồi rồi mới chịu đi ngủ. Giống như phương thức "sạc pin" tạm thời thay cho những cái ôm của Hải Đăng.

Đó cũng là món quà mà anh thích nhất từ trước đến giờ.

Chẳng phải là món đồ giá trị gì cả, nhưng vẫn đủ để vực dậy một Huỳnh Hoàng Hùng đã cạn kiệt sức lực.

Sân bay nhộn nhịp như phá tan sự tĩnh lặng trong tâm trí anh. Hoàng Hùng chậm rãi bước ra khỏi cổng, trong lòng có chút háo hức được nhìn thấy người mà anh luôn mong chờ.

Anh nhón chân lên, cố gắng trụ vững trong những bước chân vồn vã của đám đông đang đổ dồn về phía trước. Giữa dòng người nô nức đón lấy nhau, ánh dương phản chiếu trong đôi mắt của đối phương là thứ khiến mọi trĩu nặng trên vai Hoàng Hùng như rủ nhau tan biến, để lại đôi vai gầy đang không ngừng run lên.

"Mừng anh về nhà."

Đã tự dặn lòng rằng sẽ không khóc.

Vậy mà vừa đối diện với dáng vẻ trưởng thành qua năm tháng của cậu, Hoàng Hùng vẫn không nhịn được oà khóc như một đứa trẻ.

"Nhớ em đến mức khóc nhè luôn này?"

Hoàng Hùng không chịu trả lời, đem sĩ diện với nước mắt tèm lem giấu hết vào lồng ngực rộng lớn của Hải Đăng.

Về nhà rồi,

Nhờ có em, anh mới có can đảm để trở về.

.

Tuyến thể nhạy cảm lại quyến luyến hương socola nồng đậm. Đỗ Hải Đăng tham lam tận hưởng mùi thơm ngọt tan vào không gian xung quanh, cảm thấy khoang ngực chẳng mấy chốc đã lấp đầy bởi những cánh hoa trà.

Hoàng Hùng cũng không nhịn được nữa.

"Có nhớ em không?"

Hải Đăng hỏi, xen trong những nốt trầm đục là tiếng cười đắc ý như thể cậu chẳng cần nghe câu trả lời từ đối phương.

"Sơ hở là trêu anh."

Hai đầu lưỡi vội vàng tìm lấy nhau, âm thanh ướt át thấm đẫm cả căn phòng. Khoảnh khắc Hoàng Hùng dứt ra khỏi nụ hôn, lồng ngực đang cầu cứu vì thiếu dưỡng khí ngay lập tức khiến Hải Đăng buột miệng chửi thề một tiếng.

Cậu nhìn người đang nằm dưới thân mình, vài phút trôi qua, Hải Đăng chợt cảm giác đôi mắt của Hoàng Hùng tựa một chiếc gương. Cậu có thể nhìn thấy bản thân mình qua ánh nâu trầm trong đôi mắt anh, một kẻ vì cái tôi cao ngất mà vô tình lạc mất dấu chân ngựa hoang.

"Làm sao thế? Em không muốn nữa sao..."

Hoàng Hùng thấy đối phương cứ đau đáu nhìn mình, cơ thể trần trụi cũng không lay chuyển. Anh e dè rụt hai tay đang bị Hải Đăng cố định trên đầu, không ngờ thành công phá bỏ trạng thái đứng hình của cậu, môi dưới lại nhanh chóng tiếp nhận một tràng cắn mút.

Dù bên dưới bị khuấy đảo không ngừng, nhưng Hoàng Hùng không cảm nhận được chút đau đớn nào. Chỉ là sự tê rát nhè nhẹ khi da thịt ma sát vào nhau, Hoàng Hùng chẳng mấy bận tâm, tập trung đón lấy thủy triều cuộn trào trong cơ thể.

Tin tức tố của Hải Đăng như liều thuốc kích thích tiêm thẳng vào thần kinh của Hoàng Hùng, khiến anh cong người đánh vật với những khoái cảm ập đến nhanh tựa vũ bão.

"Em sắp..."

"Bên trong... Đăng ơi..."

Trí óc chứa đầy những câu chữ lộn xộn. Hoàng Hùng chỉ có thể cào lên tấm lưng của người phía trên, tay còn lại vò nát cả chiếc gối dưới đầu. Cơn lên đỉnh như vần vò sự sung sướng lẫn xấu hổ trong lòng Hoàng Hùng, khiến anh vô thức giấu mặt vào bắp tay, theo thói quen tránh để Hải Đăng nhìn thấy gương mặt khi thoả mãn của mình.

Hải Đăng cũng sắp chạm đến cao trào, để ý thấy biểu hiện của Hoàng Hùng, cậu nhẹ nhàng đưa tay xoay cằm anh lại.

Khi mắt chạm mắt, Hoàng Hùng chợt hiểu ra, anh không còn phải giấu giếm xúc cảm của mình nữa.

"Thấy trai đẹp vô cùng tận bao giờ chưa?"

"Mai anh mà cấn bầu thì anh Ngân sẽ giết em!"

Hải Đăng bỏ ngoài tai lời doạ dẫm của Hoàng Hùng, sống mũi lại ngửi thấy hương hoa trà dịu dàng vuốt ve sự căng tức trong trí óc sau một trận mây mưa.

Mùi của anh luôn nhẹ nhàng ôm lấy em như vậy, tại sao lúc trước em lại không thừa nhận rằng mình yêu mùi hoa trà nhiều đến thế.

Hoàng Hùng,

Vì tìm được anh nên em mới biết, cái tôi kiêu ngạo của mình mới chính là thứ em cần phải buông tay.

Vết thương trên lưng ngựa hoang, rồi sẽ mau lành lại thôi.

.

Đỗ Hải Đăng nắm chặt bàn tay đang vươn ra giữa đám đông, pháo hoa trên trời cũng bùng lên rạng rỡ.

Cậu quay sang nhìn anh, Hoàng Hùng vẫn ngước mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp của bầu trời rực lửa, không để ý đối phương đã lưu giữ chân dung của mình vào chiếc máy ảnh phim cũ kĩ. Nhân lúc Hoàng Hùng còn mải mê ngắm pháo hoa, Hải Đăng lại rút điện thoại ra chụp thêm một tấm.

hidadoo đã đăng một ảnh.

"Được đón năm mới cùng người ấy."

Điện thoại ngay sau đó cũng rơi vào quên lãng, mặc kệ bao nhiêu thông báo dồn dập inh ỏi. Hải Đăng đưa tay đón lấy gương mặt xinh đẹp của Hoàng Hùng, giữa Sài Gòn nô nức đếm ngược những giây cuối cùng của năm cũ, họ lặng lẽ gửi gắm lời thề vào cái chạm dịu dàng của phiến môi.

Em như gặp lại Huỳnh Hoàng Hùng của thuở ban sơ.

Dáng hình chắp vá đau thương của sau này, hi vọng sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

Sau khi Hải Đăng và Hoàng Hùng công khai, giới giải trí cũng nhận thêm một tin hẹn hò từ Trần Đăng Dương.

Đăng Dương cũng là alpha bị rối loạn tin tức tố, nhưng khác với mức độ của Hải Đăng và Hoàng Hùng, nó đã chữa khỏi thành công và hẹn hò với một beta ngoài ngành.

Ban đầu Hải Đăng và Đăng Dương muốn giữ bí mật về chứng bệnh mà cả hai gặp phải, đơn thuần vì họ không muốn trở thành mục tiêu bàn tán của công chúng.

Nhưng một khi bước qua đủ sóng gió, trái tim họ đã đủ mạnh mẽ để thấu hiểu một sự thật.

Rằng những khuyết thiếu tưởng chừng to lớn ấy, đối với người mà trái tim đã chọn lựa để tin yêu, chắc chắn sẽ là mảnh ghép hoàn hảo nhất.

Ngược dòng thời gian, giá mà em dũng cảm hơn một chút.

Bởi vì một khi có anh bên mình, em chắc chắn sẽ không bao giờ buông tay.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro