EP15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tâm trí anh ta thực sự không thể xử lý được diễn biến bất ngờ và rất đột ngột này.

anh ấy thực sự đã được mời đi chơi? một chàng trai rất đẹp trai,không chỉ thích sách mà còn làm việc tại một hiệu sách - chàng trai này đã mời anh ấy, Hùng, đi chơi??

Anh cảm thấy mặt mình nóng dần lên và biết rằng có lẽ nó đang chuyển sang đủ mọi màu sắc của cầu vồng. Anh chưa bao giờ được ai rủ đi chơi trước đây. Chưa bao giờ.

Anh ấy đáng lẽ phải nhảy cẫng lên vì vui sướng. Anh ấy đáng lẽ phải chạy khắp nơi và hét lên rằng có một anh chàng nóng bỏng thực sự muốn hạ gục anh ấy. Tim anh ấy đáng lẽ phải đập ra khỏi lồng ngực.

nhưng không phải vậy.

thực tế, phản ứng đầu tiên của anh chắc chắn là từ chối.

bởi vì dù anh chàng này có tốt bụng, đẹp trai đến đâu thì anh ta vẫn là một sự xao lãng. anh ta vẫn là một chàng trai - và Hùng ở đó để làm việc, không phải để hẹn hò. anh ta không muốn bị xao lãng, anh ta muốn kiếm số tiền anh ta cần để ra riêng mà không có bất kỳ khả năng nào bị ai đó ngăn cản, bất kỳ ai khiến anh ta bị xao lãng.

không, điều đó là nhảm nhí. Đó thậm chí không phải là lý do - và mặc dù anh cố gắng thuyết phục bản thân rằng không phải vậy, anh biết rằng đó là lý do.

lý do thực sự là chàng trai cao, cơ bắp, mặc áo sơ mi mỉa mai và cái nhếch mép  khủng khiếp đó. lý do thực sự là đang bước vào nhà hàng ngay lúc này, ngồi xuống một chiếc bàn mở ở tận bên kia sân nhà hàng. lý do thực sự là đang nhìn anh ta ngay lúc này, và khiến trái tim anh ta vỡ òa vì những con bướm đáng lẽ phải dành cho lời đề nghị của Hiếu.

nhưng lý do thực sự cũng là một thằng khốn nạn. Hắn ta cũng không thích Hùng hắn ta còn khiến Hùng cảm thấy mình thật tệ hại chỉ mới ngày hôm qua.

vậy nên không. anh ấy sẽ không để Hải Đăng cản trở chuyện này. anh ấy không thích Đăng. anh ấy không thích. anh ấy chỉ muốn có một người bạn trai, anh ấy chỉ chiếu điều đó lên Đăng.

Vậy thì Hiếu thực sự chính là người mà anh đang tìm kiếm. Hiếu hoàn hảo cho những gì anh muốn. Anh ấy rất vui về lời đề nghị. Anh ấy thực sự vui.

và việc anh ấy nói đồng ý không liên quan gì đến đôi mắt đen sắc sảo nhìn chằm chằm vào lưng anh ấy, đến việc Hải Đăng đang nhìn anh ấy vào đúng lúc đó.

"ừm, đồng ý,! Nghe tuyệt lắm!" Hùng nói, cố gắng giữ giọng vui vẻ nhất có thể. Hiếu nở một nụ cười quyến rũ, hơi chùng xuống vì nhẹ nhõm. Như thể anh ấy thực sự đã lo lắng, sợ bị từ chối.

"Ồ, tuyệt quá!" anh ấy nói, vẫn nở nụ cười vui vẻ đó. Anh ấy sẽ đáp lại, mặc dù anh cảm thấy nụ cười của mình chỉ là sự phản chiếu giả tạo của nụ cười mà anh nhìn thấy

trên khuôn mặt cậu bé.và mặc dù anh ấy không bao giờ thừa nhận điều đó, Hùng vẫn hơi nghiêng đầu để có thể nhìn thấy Đăng, chỉ để kiểm tra

và Đăng vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta, mắt mở to và miệng hơi há ra. anh ta bị sốc. tốt. hãy để anh ta yên.

"Vậy là tối nay có một bữa tiệc nhỏ ở quán bar, không có gì lớn đâu, muốn xem thử không?" Hiếu nói và Hùng quay lại nhìn anh ấy - cảm thấy có chút thỏa mãn kỳ lạ. Anh ấy mừng vì Đăng đã nhìn thấy điều này.

"Ừ, tuyệt!." Hùng nói.

"Tuyệt! Vậy, chúng ta nên- ừm, tôi sẽ gặp anh ở bất cứ nơi nào anh ở và chúng ta có thể cùng nhau đi bộ đến đó?" Hiếu có vẻ hơi ngượng ngùng, má anh hơi ửng hồng. Anh ấy có vẻ không ổn lắm với toàn bộ chuyện này, và nó rất đáng yêu. Rất khác so với Đăng hay tán tỉnh... nó khiến toàn bộ chuyện này có vẻ như là một vấn đề lớn.

và đúng là như vậy. đó là buổi hẹn hò đầu tiên của Hùng.

"Ồ-Ồ, được thôi. Tôi đang ở nhà của Hải Đăng, tôi không biết địa chỉ, nhưng-"

"Ồ, tuyệt quá, tôi biết đó là đâu. Vậy chúng ta sẽ gặp nhau lúc... khoảng tám giờ nhé?"

"Tám giờ nghe ok đấy." Hùng đáp lại, và không thực sự biết tại sao anh ấy cúi xuống, đặt tay lên tay Hiếu, trong khi vẫn hoàn toàn nhận thức được đôi mắt đang dõi theo lưng mình.

"Tôi không thể đợi được nữa." Anh ấy nói, và điều đó

khiến Hiếu lại nở một nụ cười tươi.

"Tôi cũng vậy. Gặp lại cậu tối nay nhé," anh nói, rồi đứng dậy. Hùng vẫy tay chào anh ta một chút, rồi chàng trai kia đi mất và Hùng cũng có buổi hẹn hò đầu tiên trong đời.

Anh quay lại, cố tình tránh ánh mắt của chàng trai tóc đen. Anh không nhìn cậu mà bắt đầu bước vào nhà hàng - nhưng trước khi anh vào, Đăng đã gọi tên anh.

"Anh Hùng!"

Hùng quay lại chậm rãi, cố giấu nụ cười, và nhìn thẳng vào Đăng, người đang vẫy tay.

Anh thở dài một cách phấn khởi và bước về phía Đăng.

"Tôi có thể giúp gì cho cậu?" anh hỏi, giữ giọng điệu lạnh lùng và xa cách nhất có thể.

"Nghe này, em đến để nói rằng em rất xin lỗi, em có thể giải thích được không-" Đăng bắt đầu ngay lập tức, lờ đi lời chào khô khan của Hùng, nhưng Hùng chỉ đảo mắt.

"Cậu không có gì phải xin lỗi hay giải thích cả. Cậu nói đúng, chúng ta đâu có hẹn hò." Hùng thấy Đăng giật mình trước lời nói của anh, nhưng anh lại cảm thấy thỏa mãn lạ lùng. Anh muốn Đăng thấy rằng anh không quan tâm. Rằng Đăng không phải là người duy nhất có thể tìm được một buổi hẹn hò.

"nhưng-" Đăng cố gắng, đôi mắt to của anh đầy tuyệt vọng. "Đăng, anh đang làm việc. nếu em muốn nói gì thì cứ nói, nhưng làm ơn đừng làm gián đoạn công việc của anh." Hùng nói bằng giọng điệu gay gắt đó. anh không thể nhận ra chính mình, hành vi của mình... nhưng anh không

cảm thấy tệ khi thô lỗ với Đăng. anh thực sự không cảm thấy tệ "Được thôi," Đăng đáp, trông có vẻ thất bại. Hùng định quay đi, nhưng trước khi anh kịp làm vậy, Đăng đã đặt tay lên cánh tay anh, ngăn anh lại.

"Nhưng- nghe này, em biết đây không phải việc của em, nhưng vừa nãy anh có nói chuyện với Hiếu không?" Đăng hỏi, và Hùng lại phải che giấu nụ cười của mình một lần nữa.

"Ừ, anh mới nói chuyện với Hiếu. Tụi anh sẽ ra ngoài vào tối nay, em thấy đấy." Anh ấy nói. Đăng trông hoàn toàn sốc và hơi kinh hoàng. Anh ấy thả tay Hùng ra, khuôn mặt anh ấy tái nhợt.

"Anh-" anh bắt đầu, nhưng rồi có vẻ như đổi hướng. Anh nghiêng người về phía trước trên ghế, giọng nói trở nên cấp bách. "Hùng, em xin lỗi vì đã làm anh bị tổn thương. Nhưng làm ơn đừng đi chơi với Hiếu. Anh ta... không phải là người tốt. Anh sẽ không muốn dính líu đến anh ta đâu."

Hùng gần như bật cười thành tiếng. Đăng , Đỗ Hải Đăng khét tiếng "quan hệ với hầu hết mọi thứ có thể thở", đã nói với anh ta rằng anh chàng bán sách dễ thương đã mang quyển flowers for algernon, không phải là một người tốt sao?? thật sao??

"Hửm? Sao thế?" anh ấy vẫn hỏi.

"Em- anh ấy- này, tin em đi. Em đã học chung trường với anh ta, anh ta không phải là người tốt." Lần này Hùng không thể kìm nén sự thích thú khó chịu của mình nữa, anh bật cười thành tiếng. Giống như Đăng có thể nói cho anh biết ai mới không phải là người tốt.

"Tôi nghĩ là tôi có thể tự xử lý được, cảm ơn." Anh ấy nói, và trước khi Đăng kịp nói thêm điều gì, anh ấy quay người định rời đi. Nhưng ngay khi anh ấy định bước đi, anh ấy quyết định quay lại lần nữa.

"và nhân tiện, việc em 'làm tổn thương anh' không liên quan gì đến chuyện này. Không phải mọi chuyện đều liên quan đến em", anh nói, và cuối cùng quay người đi vào nhà hàng....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro