EP22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

và sự im lặng kéo theo sự tê liệt.

Hùng cảm thấy máu. Anh cảm thấy khuôn mặt đỏ bừng đau đớn của mình, đẫm nước mắt mà anh không nhớ mình đã khóc, anh cảm thấy lưng mình nhói lên vì đau. Anh cảm thấy mọi thứ - nhưng lại chẳng cảm thấy gì cả.

Anh biết anh đang đau đớn, anh biết anh nên khóc nức nở - không, phải hét lên, và chạy ra khỏi nơi đó nhanh nhất có thể. Anh biết anh nên tức giận, hoặc ít nhất là phải sốc.

nhưng tất cả những gì anh cảm thấy là dòng máu ấm nhỏ chậm rãi xuống trán, xuống má, vị kim loại nhẹ trên môi khi những giọt máu chảy xuống áo anh, nhuộm màu nó.

chỉ có máu và sự bình tĩnh kỳ lạ này.

"Hùng! Hùng, trời ơi!" Giọng của Hiếu cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng. Hùng giữ chặt đầu mình trên sàn, quá tê liệt để có thể cử động, nhưng anh vẫn nhìn lên Hiếu.

Hiếu trông có vẻ sợ hãi. hoàn toàn, hoàn toàn, hoàn toàn sợ hãi. Mọi sắc mặt đều biến mất, đôi mắt đen tuyền của anh mở to... đôi tay vẫn vươn ra, đang run rẩy. Anh đang run rẩy, toàn bộ cơ thể anh rung lên. Như thể anh không thể tin vào những gì mình vừa làm.

và trước khi một giây trôi qua, Hiếu đã chạy đến nơi Hùng đang nằm dài trên sàn, quỳ xuống bên cạnh anh.

"Anh rất xin lỗi, Hùng! Hùng , em có nghe thấy anh không? Ôi trời, Hùng, làm ơn hãy nói là e có nghe thấy a không,"

Hiếu nói, giọng anh trở nên hoảng loạn.

và mặc dù anh ấy chắc chắn có thể nghe thấy anh ấy, Hùng vẫn không trả lời. Không phải là anh ấy không thể, anh ấy chỉ... anh ấy không muốn trả lời. ngay cả với năng lượng hoàn toàn đau khổ của Hiếu , sự bình tĩnh kỳ lạ đó vẫn chưa biến mất. Anh ấy dường như không thể quan tâm đến bất cứ điều gì đang xảy ra, dường như không thể tập trung vào lời nói của Hiếu. chỉ vào máu nhỏ giọt đó.

"Hùng, em yêu, anh xin lỗi! Làm ơn, Hùng, anh không cố ý, làm ơn nói chuyện với anh đi!" Hiếu cố gắng lần nữa. Và Hùng vẫn không làm gì cả.

Đột nhiên, anh cảm thấy mình được nâng lên. Cánh tay của Hiếu, vừa mới hung hăng đến thế chỉ vài phút trước, chính đôi tay đã gây ra những vết hằn chắc chắn làm ố khuôn mặt anh, giờ đây không thể mềm mại hơn được nữa. Hiếu đỡ anh ngồi dậy, nhẹ nhàng đến nỗi chúng hầu như không chạm vào anh, và Hùng không phản đối. Anh chỉ đơn giản là không quan tâm.

"Anh xin lỗi em yêu. Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh không cố ý, anh mất kiểm soát - anh hứa là anh không cố ý!" Hiếu cứ lặp đi lặp lại, những từ ngữ của anh va vào nhau khi ra ngoài và câu chữ của anh trở nên lộn xộn vì giọng điệu vẫn còn hoảng loạn. Lúc này Hùng thậm chí còn không nhìn anh nữa, mà nhìn chằm chằm xuống sàn nhà cạnh đầu gối anh. Chỉ nhìn chằm chằm.

nhưng rồi Hiếu dùng cả hai tay ôm lấy mặt Hùng , buộc anh phải nhìn lại mình. Nước mắt chảy dài trên má anh, đôi mắt anh lấp lánh sự hối hận và tội lỗi.

"Hùng, anh xin lỗi, anh không cố ý - Chúa ơi, anh sẽ không bao giờ - thế nữa, anh mất kiểm soát. Anh không thể nói cho em biết anh mong em tha thứ cho anh đến mức nào vì..." Anh hít một hơi thật sâu, run rẩy, "Anh xin lỗi Hùng. Đó không phải là anh, anh sẽ không bao giờ làm thế - anh sẽ không bao giờ làm thế nữa, anh hứa sẽ không!"

Hùng không nói gì cả. Lời nói của anh chẳng có ý nghĩa gì cả. Dường như không có gì quan trọng cả, không có gì cả.

"Hùng, anh yêu em. anh yêu em nhiều lắm!" Hiếunói. và đó là lần đầu tiên anh ấy nói thế, và còn quá sớm và họ chỉ mới hẹn hò được hai tuần và Hùng không nói lại - và điều đó không quan trọng chút nào.

"em biết là anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em, đúng không? em biết là em sẽ an toàn khi ở bên anh?" Hiếu cầu xin, giọng anh ấy nhỏ nhẹ và tuyệt vọng.

và Hùng biết anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gật đầu chậm rãi.

"Ừ," anh nói, giọng anh kỳ lạ và cao, không phải giọng của anh nhưng đồng thời vẫn hoàn toàn bình tĩnh.

Hiếu thở phào nhẹ nhõm, vội vã chạy đến bên mặt Hùng và ôm chặt lấy anh.

"Cảm ơn, cảm ơn, anh xin lỗi, anh yêu em, anh xin lỗi, anh-" Hiếu vẫn lẩm bẩm khi ôm Hùng, nhưng với Hùng thì như thể anh không hề có mặt ở đó vậy.

...

có lẽ nếu anh ấy là một người khác, anh ấy sẽ tin vào lời khẳng định của Hiếu. bởi vì Hiếu chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như thế này và anh ấy thực sự có vẻ hối hận. có lẽ anh ấy có thể tin rằng đây chỉ là một sự cố, một điều gì đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa, và chọn tha thứ cho anh ấy, bị che mắt bởi lời hứa về tình yêu của Hiếu.

lời hứa về một mối quan hệ

có lẽ nếu anh ta là người khác, anh ta sẽ đẩy Hiếu ra xa nhất có thể, đứng dậy và chạy thẳng đến đồn cảnh sát. có lẽ anh ta sẽ đá Hiếu ngay tại đó, hét vào mặt anh ta bảo anh ta cút đi và đừng bao giờ quay lại nữa.

Nhưng vấn đề là, anh biết chính xác mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào, bởi vì anh đã chứng kiến nó xảy ra ngay trước mắt mình. anh đã cảm thấy nó đang xảy ra. anh biết chính xác điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

vì anh biết đây không phải là lần cuối cùng chuyện này xảy ra, thậm chí còn không gần. và anh biết rằng sau mỗi lần như vậy Hiếu sẽ khóc và cầu xin sự tha thứ - và rồi, sau một lúc, nước mắt sẽ ngừng rơi: nhưng những cú đấm thì không.

vậy tại sao anh ta không đá Hiếu? tại sao anh ta không bỏ đi và chạy xa nhất có thể?

bởi vì anh không thể. Anh không thể. bởi vì khoảnh khắc cái tát đầu tiên đập vào má anh, anh lại trở thành một đứa trẻ, đứng trước mặt cha mình. Những vết sẹo mờ

nhạt trên cơ thể anh bỗng sống lại, một lần nữa nhắc nhạt trên cơ thể anh bỗng sống lại, một lần nữa nhắc nhở anh.

và sự tê liệt mà anh đang cảm thấy - nó khiến anh đông cứng. anh không thể rời đi, anh không thể làm gì khác ngoài việc run rẩy khi Hiếu ôm anh.

bởi vì anh nhớ rằng Hiếu ở khắp mọi nơi, rằng ngay cả khi anh kết thúc tất cả Hiếu sẽ đợi anh trước khi đi làm - nhưng lần này anh sẽ không có sô cô la nóng và một cuốn sách để tặng... và điều đó khiến anh sợ gần chết.

và khi Hiếu lùi lại để hôn nhẹ lên trán anh, tất cả những gì anh có thể tập trung vào là vết đỏ trên đốt ngón tay của anh. tất cả những gì anh có thể thấy ở chàng trai tuyệt đẹp này, người mà anh cảm thấy thật may mắn khi có được chỉ vài phút trước là những đốt ngón tay đẫm máu đó.

và Hiếu ở lại, và khăng khăng ôm anh khi màn đêm buông xuống, và tất cả những gì Hùng có thể nghĩ khi anh nhìn chằm chằm vào bầu trời tối bên ngoài là một câu nói, lặp đi lặp lại.

mẹ nào con nấy.

ngoại trừ việc mẹ anh đã thoát ra được người bố chết tiệt- và anh thực sự không biết liệu mình có thể làm được hay không, khi mà đôi tay mạnh mẽ đang ôm chặt anh vào ngực.

tuần tiếp theo trôi qua không nhanh như vậy.

bởi vì mọi thứ đều khác biệt đến mức không thể tin được - và đồng thời, tất cả đều giống hệt nhau. và sự giống nhau đó, đó chính là phần đáng sợ thực sự.

Hiếu vẫn gặp anh dưới nhà và đưa anh đến nhà hàng mỗi sáng. Anh vẫn đón anh vào ban đêm, vẫn ở bên anh cho đến tận khuya. Hùng vẫn uống sô cô la nóng, đọc sách, ôm anh, mỉm cười và hôn anh.

nhưng anh ấy cũng bị đánh. không nhiều lần, nhưng vừa đủ để khiến anh ấy đông cứng vì sợ hãi. và mỗi lần Hiếu đều có lý do: có thể là Hùng mất quá nhiều thời gian để xuống cầu thang, hoặc bộ đồ bơi của anh ấy quá ngắn, hoặc anh ấy đã nhìn một cậu bé khác trên bãi biển.

và đúng như Hùng đã dự đoán, sau vài lần, Hiếu thậm chí còn không nói lời xin lỗi nữa.

và đúng vậy, những cú đấm thật kinh khủng và cơn đau thì khủng khiếp... nhưng chúng không phải là thứ khiến dạ dày Hùng đông cứng vì sợ hãi.

nó thực sự là sự giống nhau. Bởi vì ở nhiều khía cạnh, thực sự chẳng có gì thay đổi cả. Và điều đó khiến anh nhận ra mình đã mù quáng đến mức nào, anh đã để mình đi quá xa trên con đường mà anh không bao giờ có ý định đi.

. anh ấy đã bỏ lỡ hàng triệu biển báo dừng, và giờ đây bị vướng vào mạng lưới khủng khiếp, đáng sợ này đến mức

không thể thoát ra được.

giống như anh ấy thuộc về Hiếu vậy. Bất cứ điều gì anh ấy làm mà không có Hiếu, anh ấy đều phải xin phép Hiếu: không đi chơi với Nicky và Quân, không có thời gian riêng để đọc sách, không có thời gian riêng tư nào cả-

nhưng trước đây anh cũng chưa từng trải qua điều đó. và giờ nỗi sợ liên tục xuất hiện trong tâm trí anh thực sự có lý, bởi vì ngay cả trước khi hành vi bạo hành thể xác bắt đầu, Hiếu đã từng ngược đãi Hùng theo nhiều cách.

và Hùng không thể vượt qua được sự ngu ngốc và sự thiếu hiểu biết đến đau đớn của mình.

và anh không thể để nỗi sợ đông cứng trong bụng mình tan biến.

và anh ta không thể thoát ra được.

nhưng tệ hơn nữa là anh ấy không thể nhìn thấy Đăng.

và nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng đây có lẽ là điều khó khăn nhất trong tất cả.

Bởi vì anh biết, anh biết chắc rằng Đăng sẽ khiến mọi thứ trở nên ổn thỏa. Rằng Đăng sẽ khiến Hiếu rời đi, và ôm anh thật chặt đến nỗi không còn chỗ cho nỗi sợ đông cứng.

nhưng anh không thể. Anh không thể đi đủ lâu để gặp Đăng, và thậm chí khi còn sớm và anh không thể ngủ và tất cả những gì anh muốn làm là rón rén đến phòng Đăng, biết rằng cậu bé cơ bắp đang ở rất gần, anh sẽ ở đó ngay lập tức nếu anh gọi - anh vẫn không thể.

có lẽ là vì sợ Hiếu sẽ làm gì nếu anh ấy phát hiện ra.

hoặc có lẽ chỉ là - anh ấy quá xấu hổ. anh ấy quá xấu hổ để thừa nhận rằng anh ấy hoàn toàn, hoàn toàn kinh hoàng trước cậu bé tóc nâu hay cười chủ hiệu sách. có lẽ anh ấy quá xấu hổ để thừa nhận rằng anh ấy hoàn toàn bất lực như thế nào.

nhưng trời ơi, anh nhớ Đăng ,Anh thấy Đăng cố bắt anh ở hành lang, cố nói chuyện với anh: anh biết Đăng đang bối rối. Rốt cuộc, một ngày nọ, Đăng đã tuyên bố tha thứ cho anh và dành một giờ, giờ tuyệt vời nhất mà anh có thể nhớ, với anh ấy và ngày hôm sau anh ấy hoàn toàn phớt lờ anh ấy.

Anh ấy biết mình đang làm tổn thương Đawnv... và thực sự, tất cả những gì anh ấy muốn làm là nhảy cùng Đăng theo điệu nhạc của Shakira hoặc ngồi trên đê chắn sóng và đọc sách. Tất cả những gì anh ấy muốn là nói chuyện với Đăng - nhưng anh ấy không thể.

nhưng đôi khi vào sáng sớm, anh không ngủ được và tất cả những gì anh muốn làm là rón rén đến phòng Đăng, biết rằng cậu bé tóc xoăn đang ở rất gần, anh sẽ có mặt ở đó ngay lập tức nếu anh gọi - đôi khi, sự gần gũi đó gần như đủ để khiến anh cảm thấy ổn.

ít nhất thì anh ấy cũng có những giờ phút ở nhà hàng cùng bạn bè. 6 giờ trong ca làm việc của anh, lắng nghe cặp đôi cãi vã và tán tỉnh không ngừng, chắc chắn là những giờ phút tuyệt vời nhất trong ngày của anh.

nếu được như ý, anh ấy sẽ làm việc mỗi giờ mỗi ngày.

Anh ấy sẽ dành hàng triệu giờ đồng hồ với những đứa trẻ

la hét và lật đổ khay đựng, làm đổ tương cà khắp nơi , la hét và lật đổ khay đựng, làm đổ tương cà khắp nơi (tương cà sẽ phải được rửa sạch) nếu điều đó có nghĩa là anh ấy được ở bên Nicky và Quân.

nhưng ngày hôm đó, giống như mọi ngày khác, giờ đóng cửa đáng sợ đã đến.

và nó rất bình thường. Nicky đóng cửa và khóa lại trong khi Quân không làm gì ngoài việc thực sự lau dọn trong khi Hùng quét sàn nhà. tiếng cười, trò chuyện. cũng vui như cả ngày hôm đó - chỉ có điều bây giờ Hùng chỉ có thể tập trung vào việc chỉ trong vài phút nữa thôi là mọi chuyện sẽ kết thúc. tyler có lẽ đã đợi bên ngoài rồi - và anh ấy chỉ có thể cố gắng không khóc.

"Vậy, tối nay tụi này có thể đưa em đi chơi không?" cuối cùng Nicky hỏi khi họ gần xong việc, nhìn anh đầy hy vọng.

"Làm ơn đi mà? Đã nhiều tuần rồi, và có một tiệm kem tuyệt vời mà chúng ta chưa đưa em đến!" Quân nói thêm, mỉm cười với cùng niềm hy vọng hiện rõ trong mắt Nicky.

Hùng nhìn xuống. Anh cố gắng tìm một cái cớ để không khiến họ hoảng sợ nhưng cũng không khiến họ nghĩ rằng anh không muốn đi chơi với họ.

"Ừ, nghe tuyệt lắm, nhưng-" anh bắt đầu nói, không biết mình đang muốn nói đến điều gì, nhưng Nicky đã ngắt lời anh.

"-cậu có kế hoạch gì với Hiếu không?" Anh hỏi, và Hùng gật đầu.Nicky nhìn Quân, và hai anh chàng dường như đang nói chuyện bằng mắt, nhưng cuối cùng Nicky rời mắt và nhìn lại Hùng.

"Này, Hùng, anh hiểu rồi. Em có bạn trai, em phấn khích, em muốn dành thời gian cho anh ấy. Nhưng... ừm... Quân,..

"Ý của anh là... Anh hiểu là điều đó mới mẻ và thú vị nhưng dành từng giây từng phút mỗi ngày cho nhau... thì không lành mạnh chút nào."

và Hùng gần như bật cười. Thật sao? Mối quan hệ của anh ấy không lành mạnh sao? Tại sao, anh ấy nghĩ rằng việc gáy anh ấy đầy những vết thâm tím đến mức đau khi quay đầu là hoàn toàn bình thường! Thật bình thường!

nhưng rõ ràng đó không phải là điều anh có thể nói.

"Em biết, em biết. Nhưng chỉ là," anh ta là một kẻ tâm thần sẽ săn đuổi em và làm hại em nếu em đi đâu đó mà không có anh ta, "chúng em đã lên kế hoạch. Anh ta có thể đã ở đây rồi, tôi không thể hủy-"

"Vậy thì anh sẽ làm!" Nicky kêu lên. Và trước khi Hùng kịp hét lên và ngăn anh lại, anh đã chạy đến cánh cửa bị khóa và mở nó ra.

"Hiếu! Này! Cậu có thể đến đây một giây được không?" Anh ấy hét vào màn đêm, và một giây nữa và anh ấy lùi lại, và chính con quỷ bước vào.

"Này a Quân,a Nicky," anh nói, nở nụ cười ấm áp. Trời ơi, anh ghét nụ cười hoàn hảo của mình. Anh ghét giọng nói lịch sự và ngọt ngào của mình.

"Này em yêu," anh quay sang Hùng, và trước khi Hùng kịp trả lời, anh đã ở bên cạnh anh, cánh tay đặt trên eo anh, giống như một sợi xích kim loại, trói chặt anh...

Hùng nhìn chằm chằm vào Quân và Nicky, đang đứng đối diện với họ, và trong lòng anh cầu nguyện rằng họ sẽ quên hết mọi chuyện. Anh cầu nguyện rằng với một phép màu nào đó, họ sẽ không hỏi anh, bởi vì nếu họ làm vậy-

anh ấy thực sự hy vọng là họ sẽ không làm vậy. thực sự, thực sự, hy vọng.

"Hiếu, em không phiền nếu Hùng đi ăn kem với tụi anh chứ?"Nicky hỏi.

toàn bộ màu sắc biến mất khỏi khuôn mặt của Hùng cùng một lúc. không, không, không, không, không...

"Tất nhiên là không! Tại sao em phải làm thế?" Hiếu cười, hôn má Hùng, "Nếu em muốn ăn kem thì cứ nói với anh! Chúng ta có thể đến chỗ nhỏ bên cạnh hiệu sách, ở đó có kem sô cô la rất ngon và anh biết đó là món em thích nhất!"

Đúng vậy, nhưng khi phát ra từ miệng Hiếu, nó nghe như điều kinh khủng nhất. Chỉ cần nghĩ đến việc chia sẻ một cây kem ốc quế sô cô la với Hiếu thôi là anh đã muốn nôn rồi.

"Không, ý anh là - với tụi anh á!" Nicky nói.

Đột nhiên, tay Hiếu siết chặt eo anh hơn một chút. Rồi chặt hơn một chút, rồi lại chặt hơn một chút, cho đến khi gần như đau đớn. Không, lúc này rất đau. Giống như tay anh là một con rắn, đang từ từ bóp nghẹt sự sống trong anh.

"Ừm, nhưng còn em thì sao?" Hiếu hỏi, giọng bình tĩnh. "Ngày mai e sẽ gặp em ấy!" Quân thúc giục, bước vào.

buông tay ra! Hùng hét lên trong đầu, buông tay ra, để mình đi cùng anh ấy, nếu không mọi chuyện sẽ tệ hơn nhiều khi mình làm vậy. Cánh tay lúc này đã quá chặt, anh ấy gần như không thở được.

"Xin lỗi mọi người, nhưng chúng em có vé xem phim, đúng không, Hùng?"

không có phim, không có vé, nhưng có một cánh tay đang cắt đứt nguồn cung cấp không khí của anh ấy và sẽ còn tệ hơn nếu anh ấy nói rằng-

anh ấy gật đầu.

"Thật sao? Phim gì vậy?" Quân hỏi, nhìn thẳng vào Hiếu. Giọng anh ấy không còn dễ nghe nữa, nhưng... sắc sảo.

"Sự im lặng của bầy cừu," Hiếu trả lời ngay lập tức.

"Bộ phim đó từ năm 1990," Quân trả lời không chút do dự. Thật kỳ lạ, giống như họ đang tổ chức một cuộc thi vậy. xem ai sẽ gục ngã trước. Như thể Quân đang đợi anh ta trượt chân vậy...

"Thực ra là năm 1991. Rạp chiếu phim Paris đang có đêm chiếu phim cũ." Hiếu đáp trả, vẫn hoàn toàn bình tĩnh.

và anh ấy không có cách nào để trả lời điều đó.

Anh ấy thở dài, nhìn đi hướng khác. "Được rồi, vui vẻ nhé. A đoán tụi anh có thể đưa em đi vào ngày mai, được chứ?" Anh ấy hỏi.

"Chắc chắn rồi," Hùng cong người, gần như không đủ không khí để nói. Nhưng anh biết ngày mai sẽ không phải là ngày mai: Hiếu sẽ "dẫn anh ấy" đi xem gì vào ngày mai? Họ sẽ "đặt chỗ" ở nhà hàng nào?

bởi vì đó chính là vấn đề. Nếu anh ấy hẹn hò với một anh chàng khét tiếng, Đăng, Nicky và Quân hẳn đã nghi ngờ. Họ sẽ nghi ngờ rằng có điều gì đó đang xảy ra.

Họ sẽ giúp đỡ.

nhưng khi bạn hẹn hò với Trần Minh Hiếu ở hiệu sách, khi bạn hẹn hò với một thiên thần, chàng trai nóng bỏng nhất thị trấn mà bạn thật may mắn khi có được - sẽ không có ai giúp đỡ bạn.

và không ai biết rằng cánh tay đang ôm chặt anh cũng chính là cánh tay đang bóp nghẹt sự sống của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro