cầu siêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nhìn lại những câu thơ vừa viết, kẻ khốn khổ lẩm nhẩm đọc:

"nàng quay gót,
hạ điêu tàn..."

suỵt! yên lặng nhé. nghe kẻ ấy niệm một khúc cầu siêu.

***

nàng quay gót
hạ điêu tàn
một bóng lưng chứa chan trời kí ức
áng tóc dài xin giữ giùm kỉ vật:
những nụ hôn còn ấm mật tình vương.

này em thương,
anh là kẻ tầm thường
chỉ biết yêu em bằng đàn ca hát xướng
cùng đường là tơ; hồn thơ tuyệt lộ
nếu thực sự là hữu duyên vô nợ
cớ sao lòng còn chới với, bơ vơ?

này em thương,
hạ qua đời
khăn trắng hai nơi
biết tóc xưa còn buông lơi mật đắng
hay đã trót theo trăng mọc lặn
tuyệt không băn khoăn
gột trôi tình sử
ướp đẫm xanh tơ là nay hơi thở lạ
chỉ riêng ta
còn dại khờ
còn dại chờ

thờ một nét mi xa.

này em thương,
anh không là mắt phượng
cũng đỏ hoài những cơn hạ lệ thường
nước bi thương chảy thượng nguồn tim vỡ
cuộn thành dòng sông hối hận không bờ.

chở bình yên qua đời lộng nhuốc nhơ
dám hỏi hồng trần
nỗi nhớ cố nhân có bao nhiêu dài rộng,
có mấy phần vô vọng?
lòng đã yêu
bao giờ trong trẻo lại?
lời xin lỗi này
tôi biết gửi cho ai...

anh sai
thì anh sai
nhưng mà anh sai
vì anh là chính mình
nhiều khi thất tình
để không mất mình
thế nhưng nhiều khi
nhiều khi anh ước
mình xin lỗi trước
để bình an lướt qua thời gian
để mình không mắt mờ
dù anh vẫn sợ,
phải mất em mà chưa biết em

mà anh không chắc,
mình làm được gì khác
dù sao anh vẫn chỉ là anh
một dòng sông hối hận
trào tuôn bất tận
để mất nhau rồi xin lỗi sau...

***

sau khi nghe bản new ver, tôi định viết một truyện ngắn, nhưng không hiểu vì sao (có lẽ là vì quá lười?) nên chỉ viết một đoạn thơ. dù sao thì tôi vẫn chẳng truyền tải nổi cái day dứt, u hoài của bài hát. nhạc của thắng là một cái gì đó nếu ta chuyển thành một thể loại khác, nó liền bất khả thi. dường như những tâm sự của thắng chỉ kể riêng với tiếng đàn và mớ tơ xưa ấy chỉ vấn vít nhau trong tiếng hát lời ca. thơ tôi là gì mà lại muốn ôm lấy dòng sông bất tận kia vào lòng cơ chứ?

ấy vậy mà tôi vẫn không kìm được cái tham vọng, dẫu cho nó làm tôi đau đớn. khi phải chịu đựng một cảm xúc quá sức bình sinh, kẻ cả đời không biết đến thơ sẽ đủng đỉnh khóc qua ngày đến khi suối lệ bào mòn cục đá ưu phiền cho đến lúc nó tiêu tan, nhưng kẻ đã biết đến thơ sẽ không còn cách nào khác ngoài tế mình cho con chữ. biết làm sao được, nhạc của thắng ám ảnh tôi. chưa viết, tức là chưa thể vui vẻ lại. rốt cuộc tôi đi một vòng lớn vẫn quay về ăn mày văn chương...






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro