[Điềm Tán | Trích]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chiến ca." - Vương Nhất Bác hơi thở nặng nề, áp người lên vách tường, cố gắng kiềm chế cơn khát máu của mình. "Chiến ca, ra ngoài." - Ngay lúc bản năng cuồn cuộn thôi thúc, cậu vẫn không nỡ tổn thương người bên cạnh.

"Nhất Bác." - Tiêu Chiến bối rối, nhưng anh lại không thể bỏ Vương Nhất Bác lại một mình. "Nhất Bác, mau hút máu của anh đi."

"Ra ngoài."

Cậu hiểu rõ, Tiêu Chiến là một Omega nhân tố đặc biệt, độ tương hợp của hai người sẽ có thể khiến Vương Nhất Bác mất đi lý trí, rơi vào trạng thái "say" mà vô thức hút cạn máu của anh.

"Nhưng nếu em không..."

Nếu không kịp thời giúp cậu thoát khỏi cơn phát cuồng, Vương Nhất Bác sẽ có thể tổn hại đến bản thân.

"Nhất Bác."

Không đợi cậu trả lời, vị đào sữa thoáng chốc lan toả trong không khí. Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Tiêu Chiến quỳ trên nền thảm, chất lỏng đỏ thẫm từ cổ tay trắng nõn nhỏ xuống thấm vào lớp lông cừu mềm mại, bên cạnh là con dao rọc giấy còn dính lại chút vết máu.

Tiêu Chiến sợ đau, sợ máu, tiếng thở hồng hộc che giấu nỗi sợ hãi vang vọng trong không gian kín. Ánh mắt đỏ hồng ngược lại nhìn đến cậu vô cùng kiên định.

"Nhất Bác, để anh giúp em."

Hương mẫu đơn nồng đậm đột ngột phát tán trong không khí. Tiêu Chiến run rẩy, bất ngờ cảm nhận được sức nặng đổ ập đến.

"Tiêu Chiến."

Cảm giác ẩm ướt lành lạnh chạm đến vết thương trên cổ tay, kèm theo giọng nói trầm thấp từ tính.

-------

Hệ hệ :">. Spoil một đoạn nhỏ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro