VI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry Potter mở mắt với cơn đau nhói ập đến. Cậu đưa hai tay lên tai chống lại tiếng gào thét đang ập đến trong đầu.

Bây giờ là mấy giờ rồi?

Voldermort đã tạm thời bị tiêu diệt hay chưa?

Thân hình nhỏ bé lồm cồm ngồi dậy, Harry bò khỏi chiếc giường, lăn xuống mặt đất. Trên trán cậu bỗng nhiên nhói lên liên hồi, một tiếng rên rỉ được bật ra.

'Chết tiệt, Voldermort khốn nạn...'

Harry cố gắng bò trên mặt đất, tay nắm chặt cây đũa phép đã cứu mạng cả nhà Potter. Đến gần chiếc tủ, Harry chồm thân hình nhỏ tròn của mình để đứng dậy bằng hai chân yếu ớt, tay múp vươn lên đầu tủ để cố lấy chiếc chìa khoá bằng bạc được điêu khắc với hoa văn đơn giản. Đây là chìa khoá của trang viên Potter.

'Chết tiệt, cái cơ thể vướn víu này!' Harry mắng thầm.

'Accio.'

Ngay khi chạm tay vào chiếc chìa khoá, một cảm giác quen thuộc xuất hiện. Cái cảm giác ghê tởm này...

...

James Potter tỉnh dậy với cơn ngứa ngáy ở lồng ngực. Cục bông trắng Maris đang dùng móng vuốt cào lên người ông. Xung quanh một màu tối om, James chớp mắt liên hồi, cố gắng nhớ lại những việc vừa xảy ra.

"Chết tiệt Voldermort." Ông rít lên.

James Potter bật dậy, ông loay hoay mò xung quanh sàn nhà lẫn trên người mình để tìm cây đũa phép 11 inch của mình, ông sẽ độn thổ về trang viên Potter ở thung lũng Godric. Mặc dù ông không hiểu vì sao mình lại bị đưa đến nơi khỉ ho gì gì đó này nhưng ông phải quay lại, vợ con ông đang gặp nguy hiểm...hoặc là đã mất mạng.

"Chết tiệt, đũa phép đâu? Chết tiệt!" James sốt ruột mò mẫm ở sàn nhà xung quanh.

"..."

Trong khi James cứ liên tục chửi thầm rồi múa may quay cuồng vì chiếc kính đã bay ra xa, có hai người trong hai bức ảnh treo trên tường đang im lặng nhìn ông. Một trong hai người cử động, người nọ thở dài xoa thái dương của mình.

"James."

James Potter giật mình. Một phần là vì bỗng nhiên có người gọi tên ông, phần còn lại là vì sự quen thuộc ở trong giọng nói đó. Ông rùng mình.

"Vâng,...mẹ?" James Potter ngập ngừng hỏi, ông cố gắng nhìn vào khoảng không mở mịt phía trước nhưng lại không thấy rõ điều gì.

"Ừ, ta đây. Con làm sao lại đến đây?" Euphemia Potter dở khóc dở cười nhìn cậu con trai đang hoang mang ngồi trên sàn nhà. Chà, bộ mặt thật đáng để chụp lại nha.

"Mẹ, thật là người ạ?" James khó hiểu "Khoan đã mẹ, giúp con tìm cái kính với, con không thấy gì hết..."

Một tiếng thở dài nữa vang lên.

"Quay đầu lại, nó cách con 8 inch về sau." Fleamont Potter nói.

"Cả cha nữa, tại sao...?"

James Potter nghe lời cha mình, ông mò mẫm sau lưng và thành công cầm lên được chiếc kính của mình để đeo lên. Hai khung ảnh bằng vàng to như một cánh cửa của căn nhà ở thung lũng Godric trên lò sưởi hiện lên, cả hai là thân sinh của ông. Fleamont Potter và Euphemia Potter.

"Cha? Mẹ?" James lớn giọng.

Hai khung ảnh bằng vàng được chế tác cực kì tinh xảo, ở chính giữa của phần viền ở dưới được khảm gia huy của gia tộc Potter đỏ tươi. Trong khung ảnh bên trái hiện lên chân dung của người đàn ông đã lớn tuổi nhưng rất đẹp lão, mái tóc đen đặc trưng của gia tộc Potter làm cho người nhìn cảm thấy dường như ông không hề già đi. Kế bên ông là một vị phu nhân có mái tóc bạc trắng được búi lên gọn gàng, bà choàng một chiếc áo lông, Euphemia Potter nhìn James cười dịu dàng.

"Con trai của ta, điều màu nhiệm nào đưa con trở lại đây vậy."

"Mẹ à, con xin thất lỗi với người nhưng con phải đi ngay, vợ con của con đang gặp nguy hiểm-"

RẦM

Một tiếng động mạnh vang lên trước cửa nhà, nghe như có vật thể nào rơi xuống từ trên cao.

James Potter hoảng hốt, trong khi Fleamont và Euphemia nhíu mày lại. James chợt nghĩ rằng Voldermort đã đuổi tới trang viên của gia tộc để tìm ông, vậy có nghĩa là cả cha, mẹ và vợ con ông đang gặp nguy hiểm chết chóc.

James Potter lập tức bước đến cửa, trong lòng chửi thầm vì cây đũa phép đã biến đi đâu mất, từng bước chân nhẹ nhàng trong khi trái tim đang đập mạnh dữ dội vì căng thẳng. Hàng ngàn câu hỏi hiện ra trong đầu ông.

'Lily và Harry có an toàn không?'

'Nếu tên khốn Voldermort kia đã đến tận đây sao lại không có tiếng động gì khác?'

'Làm sao mình lại đến trang viên Potter được?'

James Potter nuốt nước bọt khi đang ép sát lưng mình vào bức tường ngay phía trước cửa ra vào to lớn. 'Tại sao cửa trước lại không mở?', ông nghi hoặc, khoảng không sau lưng ông không hề có một chút ánh sáng cũng như gió thổi vào, rõ ràng trời đang có mưa nhỏ và gió rất to. Một tiếng nhẹ nhàng vang lên khi ông đang phân vân có nên xông ra hay không, vì cây đũa phép ông mang theo đã biến mất dạng ở đâu đó rồi.

"James..."

James Potter giật mình vội nhìn ra. Người phụ nữ tóc đỏ đang ôm một nhóc con trong vòng tay, cả hai nằm sõng soài trên nền gỗ.

"Lily!"

"Lily, sao em lại ở đây?! Em có sao không, tên khốn không mũi kia có làm gì em không?!"

Lily Evans trong mê mang vội ôm lấy đứa con trong lòng thật chặt, nhớ lại cảm giác gần kề sinh tử mà trong lòng dần dần dâng lên một nỗi sợ hãi và bất lực.

Nước mắt bà bỗng nhiên trào ra.

James đỡ vợ con của mình ngồi trong lòng, ông nhìn thấy người phụ nữ ông yêu nhất đang ôm đứa con nhỏ của mình khóc nấc lên.

Đau lòng.

Cánh tay James siết chặt lại, ông ôm cả hai người lên rồi đi vào căn phòng ngủ trên tầng hai. Trong suốt cả đường đi, James thì thầm an ủi vợ và con, dỗ dành nhẹ nhàng. Trong lòng thầm cảm ơn Merlin, người đã tạo điều diệu kì nào đó để cả nhà ông thoát chết trong gang tấc, để cả hai vợ chồng ông có thể bình an và cùng nhau nuôi lớn Harry - đứa con trai đầu lòng.

'May mà mình kịp thời chui vào lòng mẹ lúc tới đây.' Harry nằm trong vòng tay của bố mình nghĩ thầm 'Dù sao thì mọi chuyện cũng đã tạm thời ổn rồi, Voldermort tạm thời đã bị 'giết', giờ này chắc chú Sirius cũng đã chạy tới thung lũng Godric.'

Hi vọng chú ấy vẫn ổn.

Trong chốc lát, mí mắt của Harry trĩu xuống, cậu nghĩ rằng mình nên nghỉ ngơi một chút, thần chú vô thanh làm cậu mất quá nhiều sức.

...

Thung lũng Godric, nhà Potter.

Severus Snape sững sờ nhìn căn nhà hoang tàn trước mắt, một cảm giác tuyệt vọng và nghi ngờ bao trùm lên ông khi ông đưa cánh tay đang run rẩy của mình đẩy nhẹ cánh cửa. Lê từng bước từng bước nặng trĩu vào không gian tối tăm mù mịt, cho đến khi ông nhận ra, những bước chân của ông đã nhanh dần và ông bắt đầu chạy.

Chạy khắp căn nhà để tìm bóng dáng người ông thương.

"Lily..." Giọng ông khô khốc khi phát ra tiếng gọi, chân bước nhanh lên tầng lầu "Lily, cậu đang ở đâu....?"

Tới khi đứng trước cánh cửa đang khép hờ, Snape bỗng run lên từng đợt. Sau khi đẩy miếng gỗ này ra, có lẽ ông sẽ bị ép chứng kiến mà ông không bao giờ muốn thấy. Ông nhắm chặt mắt lại, run tay chạm vào cánh cửa.

RẦM

"James!! LiLy!! Harry!!"

Một tiếng động lớn đánh rầm xuống làm sàn nhà run bần bật, Severus Snape xoay người, tay cầm đũa phép nhìn chằm chằm vào cái cầu thang đang chuyển động mạnh. Cứ như có người đang chạy hồng hộc lên.

Và sự thật là như vậy.

Sirius Black thở hồng hộc xuất hiện trong tầm mắt Snape, con chó lớn hẳn là bất ngờ lắm khi thấy có một người khác đang đứng trong căn nhà này.

"Snape...mi làm gì ở đây?" Sirius bật ra một câu hỏi, sau đó giật mình chạy nhanh đến căn phòng sau lưng ông ta "James có ở đây không? Lily đâu rồi? Harry đâu?!"

Sirius xông tới trước mặt Snape, mặt kệ ánh mắt bất hảo của người kia. Ông chú đẩy mạnh cánh cửa, làm lộ ra khung cảnh lộn xộn trong căn phòng.

Đồ đạc đều bị rơi rớt xuống mặt đất, sàn nhà dính đầy bụi bẩn, cửa sổ thì vỡ vụn, đón lấy ngọn gió lớn tạt vào trong phòng. Đây là căn phòng nơi đã xảy ra trận chiến.

Snape thở dốc thẩn thờ nhìn khung cảnh xung quanh căn phòng, trong khi đó Sirius vội vàng xem xét tình huống. Con chó lớn nhìn một vòng, phát hiện cái khoá cảng còn lại của nhà Potter đã biến mất thì cau chặt đôi mày lại. Cái mũi của ông chuyển động một chút, rồi sau đó lao ra khỏi căn nhà bề bộn, không quên để lại một lời nói cho Slytherin mặt mày tái xanh đứng còn không vững kia.

"Cả nhà họ còn chưa chết nữa thì mi lo lắng cái gì. Lily đã được James bảo vệ an toàn ở đâu đó rồi. Đi về dùm cái, đừng có khóc lóc ở đây!!"

Sirius chạy nhanh khỏi khu vực này, đuôi mắt bắt được những chiếc chổi của Thần sáng đang lao vụt tới đây thì nghiến răng, trốn vào một góc nhỏ trong một con hẻm gần đó.

"Quả nhiên..."

Trong đầu xoay chuyển suy luận tình huống rất nhanh. Ông bỗng nhiên nghĩ tới một cái tên.

"Peter Pettigrew, đồ phản bội!!"

Lúc đầu, James và Lily đã lên kế hoạch để làm cho Sirius trở thành Người giữ Bí mật cho nơi ẩn nấp của họ, nhưng họ đã thay đổi, để Peter Pettigrew làm, người mà họ nghĩ sẽ ít đáng ngờ hơn. Nhưng có ai mà ngờ, cái người nhát chết lại nhỏ thó đó, thực ra lại là gián điệp của Voldermort .

Sirius bỗng nghe được một giọng nói trong lòng, nó nói cho ông biết chắc chắn hắn ta sẽ đổ tội cho ông bằng cách nào đó, khi ông phát hiện ra hắn ta và đuổi theo, ông sẽ dính bẫy của kẻ đó.

Sirius cắn chặt hàm răng của mình, quay người bước đi theo hướng ngược lại với đội Thần sáng đã lao đến trước căn nhà hoang tàn.

Ông sẽ tới London, tới trang viên Potter.

Chết phải thấy xác, ông sẽ không để hy vọng vụt tắt trước khi tự chứng kiến bằng hai mắt của mình.

Phải nắm lấy cơ hội nhỏ nhoi đó.

_ _ _

~1/8/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro