C12 - Mê Lộ | Xiềng Xích | Trở Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng reo hò la hét cổ vũ, cùng tiếng kèn trống vang lên trên khán đài rất to lớn. Nhưng sau khi cụ Dumbledore chỉ đũa vào cổ để tăng âm lượng và yêu cầu mọi người Trật Tự thì tất cả đã ngồi thật ngay ngắn ngay trên chỗ ngồi của mình và hồi hộp về vòng thi cuối cùng sắp diễn ra.

Sau khi nói thể lệ thi và giải thích, cụ đã an ủi cả bốn quán quân, vỗ vai Harry một cái thật mạnh rồi ra hiệu bắt đầu cuộc đua.

Harry không có người thân, nên anh đứng một mình. Nhìn những người khác được gia đình, thân nhân đến chúc mừng và nói lời cổ vũ, anh có đôi chút buồn rầu, nhưng cũng tan đi ngay khi được ra hiệu vào trong trước tiên.

Vì anh và Cedric đồng hạng hên cả hai đi vào cùng một lúc rồi mất hút luôn. Nối tiếp sau là Krum và cuối cùng là Fleur.

Sau khi các quán quân đi, khoảng không gian yên tĩnh đã nổi lên những tiếng xì xầm to nhỏ về việc ai sẽ là người tìm về được chiếc cúp.

Draco bắt đầu có dự cảm không tốt trong lòng, hắn thấy vai cổ nặng trĩu, giống như đang có thứ xiềng xích vô hình quấn lấy gông chặt cổ hắn lại, khiến hắn mất đi tự do.

.

.

.

.

.

.

.

.

Một tia sáng màu xanh bắn lên ngay giữa mê lộ khiến ai cũng phải chú ý, mọi người nhớ tới phổ cập.

Màu đỏ là đầu hàng, màu vàng là cầu cứu nguy hiểm, màu xanh là đã có chuyện kì lạ xảy đến.

Đã có chuyện không hay ập tới, các giáo sư đồng loạt đứng phắt dậy, độn thổ tới giữa mê lộ rồi trở về với Cedric Diggory bên cạnh. Mặt của anh chàng tái mét, tim như ngừng đập khi biết tín hiệu mình lựa chọn là chính xác.

Chiếc cúp là cái khóa cảng, dẫn đi đâu đó.

Ban đầu, các giáo sư định cho chiếc cúp là khóa cảng để ai chạm vào thì sẽ quay trở về và dành chiến thắng ngay. Nhưng lại có người cho rằng nếu làm như thế sẽ không mang lại tính cạnh tranh nhiều giữa các quán quân, thành ra lag sau khi tìm được chiếc cúp thì phải cầm được nó trở ra. Điều này khiến Harry gặp bất lợi, bởi luật không cấm thí sinh độn thổ trở ra.

Ba quán quân còn lại đều được học độn thổ và đã được thực hành nó, còn Harry thì chưa nên việc mang ra sẽ hơi khó khăn.

Thành ra là Cedric và Harry đã choảng nhau một trận, dùng tay chân y như những Muggle. Nhưng họ tuyệt nhiên không đấm vào mặt nhau, sau đó cả hai dừng lại và bật cười, rồi nhường nhau.

Cedric đã nói rằng anh ấy sẽ đi một hướng khác, còn Harry thì đi hướng khác. Nếu để cho Cedric gặp lại Harry thì hai người họ sẽ phải dùng phép thuật để đánh nhau. Thành ra thì Harry phải tìm cách trốn đi trở về mà không đụng mặt Cedric, bởi anh ta là một học sinh xuất sắc của trường.

Thế nhưng khi Cedric còn chưa kịp quay đi ngay khi Harry chạm vào chiếc cúp thì cả anh cả chiếc cúp ấy đều biến mất.

Điều này khiến Cedric sững lại chốc lát, nhớ xem rằng có ai đã nói nó là cái khóa cảng hay không, rồi như nghĩ tới điều gì đó và bắn tín hiệu lên trời.

Anh ta đúng, bởi Harry bị dịch chuyển đi đến một nơi. Đó là nghĩa trang nhà Gaunt.

Vẻ bất an trên mặt Draco tăng thêm, đôi mắt xám của hắn như ẩn chứa một nỗi khiếp sợ nào đó nhưng rồi hắn cố gắng xua tan ngay lập tức.

Không, chắc không phải đâu....

Trong khi đó, Harry trừng mắt nhìn thấy tên Peter Pettigrew lọ mọ đi ra từ sau tấm bia mộ lớn, trên tay ẵm một bọc gì đó trông nhớp nháp đến kì lạ, lại tỏa ra một thứ mùi mà cho dù anh có cách đó cả mấy chục bước chân cũng phải thấy khiếp đảm.

Peter vung đũa phép bắn đến Harry một câu thần chú gì đó, nhưng may là Harry phản xạ lại được.

Harry Potter không chỉ đơn giản là một Alpha trội, mà còn là Chúa Cứu Thế.

Phản ứng nhanh nhạy của anh khiến gã chuột nhắt nhớ tới James Potter, cha của Harry. Hồi còn đi học, James luôn là người dẫn đầu về các môn bùa chú, Phòng Chống nghệ thuật Hắc Ám, cậu ấy giỏi các môn thần chú, là một thần sáng tài giỏi ngay khi vừa tốt nghiệp Hogwarts.

Gương mặt như đúc từ một khuôn kia ra khiến gã run rẩy, nhưng rồi cái bọc ấy ré lên điều gì đó khiến Peter phải vung đũa phép tiếp một cách bất đắc dĩ.

Harry đã không né được. Dẫu sao thì kinh nghiệm của Harry về thế giới phép thuật mới chỉ được 4 năm, làm sao thắng được một kẻ đã to xác thế kia.

Anh nhanh chóng bị nhốt lại sau chiếc lưỡi liềm tử thần, chỗ đấy như bị bày ra trận pháp gì, khiến anh không thể thoát được.

(*) Harry nghe một tiếng động dưới chân. Anh ngó xuống và thấy một con rắn khổng lồ trườn qua cỏ, rồi cuộn mình quanh tấm bia mà anh đang bị cột dính vào. Tiếng thở khò khè gấp gáp của Đuôi Trùn lại vang lên. Hình như gã đang cố đẩy cái vật gì nặng nề trên mặt đất. Rồi Peter xuất hiện trong tầm nhìn của Harry , và Harry nhận ra Đuôi Trùn đang đẩy một cái vạc bằng đá tới chân ngôi mộ. Trong vạc đầy một thứ gì đó có vẻ giống như nước - Harry nghe tiếng nước sóng sánh trong đó - cái vạc đó lớn hơn bất cứ cái vạc nào mà Harry từng xài; đó là một cái chậu bự bằng đá đủ chỗ cho một người lớn xác hết cỡ ngồi vô trong.

Cái vật ở trong cái bọc khăn áo trên mặt đất có vẻ kích động, cáu kỉnh hơn, như thể nó đang cố chui ra. Bấy giờ Đuôi Trùn đang lục đục ở dưới đáy cái vạc với cây đũa phép. Chợt lửa phụt cháy lên từ bên dưới cái vạc. Con rắn khổng lồ trườn đi mất trong bóng tối.

Chất lỏng trong cái vạc có vẻ nóng lên rất nhanh. Mặt nước không chỉ sôi lụp bụp, mà còn phát sáng rừng rực lên như đang cháy. Hơi nước bốc lên cuồn cuộn, làm mờ đi hình dáng của Peter đang canh lửa. Cái đống khăn áo lại càng kích động dữ hơn. Và Harry lại nghe giọng nói sắc lạnh vang lên:

- Mau lên!

Phủ đầy mặt nước bây giờ là những tia sáng chói rực, như là có kim cương nạm trên đó.

- Dạ thưa chủ nhân, đã sẵn sàng rồi ạ.

- Vậy thì...

Giọng nói vang lên sắc lạnh.

Đuôi Trùn kéo mở cái gói khăn áo trên mặt đất, để lộ ra cái ở bên trên, và Harry bật lên một tiếng gào nhưng bị cái cục vải nhét miệng chặn lại.

Peter nặng nhọc như thể nâng một hòn đá bự, và trong bọc vải hiện ra một cái gì đó xấu xí, nhầy nhụa, và mù - nhưng tởm lợm khủng khiếp, gấp trăm lần khủng khiếp. Cái vật mà gã đem theo đó có hình thù một đứa con nít đang ngồi co ro. Không có tóc, nhưng lại giống như có vảy, da đen mốc và đo đỏ. Tay chân nó ốm yếu, và gương mặt nó - bèn bẹt, giống đầu rắn, với hai con mắt đỏ rực.

Cái vật đó có vẻ yếu ớt, cần được giúp đỡ, nó đưa hai cánh tay ốm yếu lên, vòng quanh cổ Đuôi Trùn, và hắn nhấc nó lên đem tới bên miệng vạc. Khi hắn làm vậy, cái nón trùm rớt ra phía sau, và Harry thấy cái nhìn khiếp sợ trên gương mặt tái mét, bạc nhược của hắn bên ánh lửa. Cùng lúc đó, Harry thấy được cái gương mặt bèn bẹt, xấu xí được rọi sáng trong nhữn tia lửa đang nhảy múa trên mặt nước thuốc trong vạc. Và rồi Đuôi Trùn thả cái sinh vật đó vô trong vạc; một tiếng rít vang lên, và nó biến mất dưới mặt nước. Harry nghe một tiếng động nhỏ khi cái cơ thể yếu ớt đó chạm vào đáy vạc.

Cầu cho nó bị dìm chết đi, Harry nghĩ, cái thẹo của anh nóng rát tới mức gần như không chịu nổi, lạy trời... dìm chết nó đi...

Đuôi Trùn đang nói. Giọng của gã run rẩy; hình như hắn sợ khiếp vía. Gã giơ cao cây đũa phép, mắt nhắm nghiền, nói với bóng đêm:

- Xương của cha, cho đi vô tình, sẽ hồi phục con!

Nấm mộ dưới chân Harry nứt toạc ra. Kinh hoàng, Harry ngó theo một luồng bụi mỏng bốc lên theo lời khấn vái của Peter và nhẹ nhàng rơi vô trong vạc. Mặt nước nạm kim cương rít lên và vỡ ra thành những tia lửa văng khắp nơi rồi đổi thành một màu xanh chói lọi, rợn người.

Và bây giờ Đuôi Trùn đang rên rỉ khóc. Gã rút từ trong áo choàng ra một con dao găn mỏng và dài bằng bạc sáng choang. Gã vừa nói vừa nức nở, nghẹn ngào:

- Thịt... của kẻ bầy tôi... tự nguyện dâng cho... Chủ nhân... người sẽ hồi sinh. - Peter xòe bàn tay phải ra trước mặt - bàn tay thiếu một ngón. Tay trái của gã nắm chặt con dao găm và vung lên.
Trong một giây trước đó, Harry chợt hiểu ra việc Đuôi Trùn sắp làm - Nó cố nhắm chặt hai mắt lại, nhưng anh không thể ngăn được tiếng thét lớn xuyên qua đêm đen, xuyên qua người anh, như chính anh cũng bị con dao đâm vô vậy. Harry nghe tiếng gì rớt phịch xuống đất, nghe tiếng Đuôi Trùn thở hổn hển đau đớn, rồi là một tiếng tõm thiệt lớn, như là có cái gì đó được thả vô vạc. Harry không nhìn tiếp được nữa... nhưng thuốc độc đã đổi sang màu đỏ rực, ánh sáng của nó xuyên qua mí mắt nhắm nghiền của Harry...

Đuôi Trùn thở hổn hển và rên rỉ vì đau đớn. Harry biết là gã đang ở ngay trước mặt anh, không cần đợi tới khi cảm thấy được hơi thở hoảng loạn của gã phà trên mặt anh.

- M... máu kẻ thù... lấy bằng sức mạnh... mi sẽ... hồi sinh kẻ thù.

Harry vung vẫy. Giơ chân đá lên một cái ngay trúng hạ bộ của gã khiến Peter lăn ra kêu đau đớn. Nhưng rồi một thứ sức mạnh nào đó khiến gã phải đứng dậy, dùng con dao cứa vào cánh tay Harry một đường nham nhở.

Đuôi Trùn vẫn còn thở hổn hển vì đau, mò mẫm trong túi áo lấy ra một cái hũ nhỏ bằng thủy tinh, kê vào vết thương của Harry để hứng lấy dòng máu đang chảy ròng ròng. Anh cắn chặt môi, chưa bao giờ cảm thấy ức chế và đau đớn như lúc này.

Con dao chẳng sắc bén gì, nó cùi bắp và phải cứa thật mạnh để da Harry rách ra, thế nên cảm giác bị con dao đó cứa chẳng hay ho gì.

Gã lảo đảo quay lại bên cái vạc và đem máu của Harry đổ vào. Cái thứ nước ở trong đó biến thành màu trắng đục. Xong việc, Peter quỳ xuống bên cái vạc, rồi nằm vật ra một bên trên mặt đất, ôm cánh tay cụt đầm đìa máu chảy, rên rỉ và thổn thức.

Cái vạc đang sủi bọt và sôi lên, những tia sáng kim cương bắn ra theo đủ hướng, sáng lóa cả mắt và làm cho tất cả những thứ xung quanh trở nên đen thẫm. Không có gì xảy ra...

Cầu cho nó chết chìm cho rồi, Harry nghĩ, cầu cho nó bị trục trặc gì đó. Và rồi, bất thình lình, những tia lửa phát ra từ cái vạc lụi tắt. Thay vào đó, một luồng hơi trắng dầy đặc cuồn cuộn bốc lên từ cái vạc, che mờ mọi thứ trước mặt Harry , khiến nó không còn thấy Đuôi Trùn hay bất cứ thứ gì nữa ngoài làn hơi lơ lửng trong không trung... Có trục trặc rồi, anh nghĩ... nó chết chìm rồi... Lạy trời, lạy Merlin dìm chết nó đi...

Nhưng lúc đó, qua làn sương mù trước mặt, cùng với một nỗi khiếp sợ lạnh buốt trào lên trong người, Harry thấy bóng một người đàn ông, cao lớn, xương xẩu, từ trong cái vạc đang hiện dần lên.

- Khoác áo cho ta!

Giọng nói sắc lạnh vang lên sau màn sương, và Đuôi Trùn, vừa thổn thức vừa rên rỉ, vẫn còn ôm cánh tay cụt, bò tới lượm mấy cái áo choàng đen trên mặt đất lên, đứng dậy, nhón lên và dùng một tay kéo áo choàng lên trên đầu chủ của gã.

Gã đàn ông gầy ốm đó bước ra khỏi vạc, nhìn chằm chằm vào Harry ... và Harry cũng nhìn trừng trừng vào gương mặt đã ám ảnh nó trong những cơn ác mộng suốt ba năm trời. Trắng bệch hơn cả một cái đầu lâu, với hai con mắt bự, đỏ bầm và một cái mũi bèn bẹt như mũi rắn với hai cái khe là lỗ mũi...

Chúa tể Hắc ám Voldemort lại một lần nữa trỗi dậy. Trỗi dậy để gieo rắc ác mộng đến toàn thể người dân phù thủy nước Anh.

_._._._._._._._._._

(*) từ đoạn này trở đi mình đã trích từ trong sách ra, hầu hết. Mình sửa lại xưng hô cũng như là thêm thắt.

Đừng quên ấn vào ngôi sao và bình luận tích cực để thưởng cho tớ, để tớ năng suất hơn nheeeeee.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro