3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Trans: Venice. Beta: Chè

Hôm nay là một ngày đáng nguyền rủa.

Harry Potter khó khăn đỡ đồng nghiệp của mình đứng dậy, rồi nhanh chóng dìu người đàn ông đó về phía con phố hẹp đằng trước. Hoàng hôn chậm rãi tan biến, nhường chỗ cho màn đêm, và bóng tối đã trở thành vỏ bọc tốt nhất của họ. Vị Thần sáng trung niên cố gắng phối hợp với cậu, nhưng những bước chân tập tễnh không giúp họ di chuyển nhanh hơn được.

"Này, ở phía trước có một ngôi nhà trông có vẻ an toàn, chúng ta sẽ đến đó sớm thôi." Harry thở nặng nhọc và cố gắng nói vào tai người đàn ông với tông giọng nhẹ nhàng, thoải mái nhất có thể. Tuy nhiên, bản thân cậu cũng đang bị thương khá nặng, mất máu khiến cậu cảm thấy choáng váng và lạnh cóng người, cậu đang run rẩy, người đàn ông hiển nhiên cũng cảm nhận được tình trạng này của cậu.

Chàng trai trẻ này đang cố gắng hết sức để cứu mạng mình.

"Được chính Harry Potter đích thân cứu về, tôi có thể thoải mái khoe khoang cả đời với bà xã rồi..." Thần sáng trung niên rên rỉ trong đau đớn và bước một bước lớn hơn.

Harry nghiến răng nghiến lợi, từ hồ sơ mật của Thần sáng, cậu biết rằng anh ta không có vợ mà chỉ có người yêu đã chết từ nhiều năm trước do bị một phù thủy hắc ám tấn công.

"Cố lên nào." Harry nói ngắn gọn.

Ngôi nhà nhìn trông có vẻ an toàn đang gần kề ngay trước mắt, ánh đèn đường chiếu sáng những con đường lát đá cuội cũ kỹ, tiếng ủng da trên mặt đất phá vỡ sự yên tĩnh chết chóc đang bao trùm. Nếu để ý kỹ, cậu có thể nghe rõ có nhiều hơn một tiếng bước chân, nhưng chúng cẩn thận, nhẹ nhàng đến mức nghe như của một người.

Harry biết rằng hơi thở nặng nề của mình đã khiến mọi thứ bị lộ. Cậu đỡ vị Thần sáng kia xuống bên đường và rồi từ từ đứng thẳng người dậy. Cơn chóng mặt trong chốc lát đã làm mờ đi tầm nhìn phía trước của cậu.

Đối phương rõ ràng rất kiên nhẫn, chúng chờ đợi trong con ngõ hẻm đó – đây được xem như là đãi ngộ đặc biệt đối với Harry Potter, bọn chúng biết rõ rằng Chúa cứu thế vĩ đại sẽ không bao giờ chạy trốn.

Ánh trăng mờ ảo, phố đêm không một bóng người, hoa theo mùa lặng lẽ nở trên ban công từng ngôi nhà, và những đêm hè ở London tràn ngập hương thơm và thanh mát. Harry nhẹ nhàng thở ra, nhấc gấu áo choàng lên và lau máu trên kính. Cậu ngẩng đầu nhìn vầng trăng lưỡi liềm mỏng manh trên bầu trời đêm, chợt nhớ tới ngày hôm nay.

Đã một tháng rồi, có lẽ thư của Draco sẽ sớm đến đây thôi. Cậu thầm nghĩ.

Harry đeo cặp kính đã được lau sạch, giơ đũa phép lên và bước từng bước vào con hẻm tối.

*

"Ông nói gì cơ?" Hermione cau mày, "Các ông không thể chữa lành vết thương cho cậu ấy?"

Một y tá đi ngang qua nhìn thấy người phụ nữ đang vô cùng kích động.

"Không, không, cô Granger, ý tôi là chúng ta không thể làm cho những vết thương đó lành lại ngay lập tức." Vị lương y của Thánh Mungo ngay lập tức nói rõ với cô, "Những kẻ hung ác đó cố tình dùng bùa chú tấn công liên tục vào một chỗ, và cậu Potter may mắn bảo vệ được bàn tay phải của mình nhờ có sự phù hộ của Merlin!"

Cửa sổ hành lang của phòng bệnh im lặng một lâu.

"Cậu ấy quả là một anh hùng, phải không... Ngay cả khi đó, cậu ấy vẫn không ném đũa phép của mình xuống, và cậu ấy đã cứu sống thêm được một người khác." Vị lương y thì thầm.

Hốc mắt Hermione đỏ hoe, nước mắt trực trào ra. Cô đưa tay lên che miệng, ngăn những tiếng nấc phát ra.

"Nhưng tôi xin đảm bảo với danh dự của Thánh Mungo rằng cậu Potter chắc chắn sẽ trở lại bình thường sau một thời gian. Cậu ấy vẫn còn một số vết thương khác và chúng tôi đã tiến hành một số phương pháp điều trị. Cậu ấy có lẽ sẽ không thể tỉnh lại trong một khoảng thời gian."

Hermione gật đầu, búi tóc thường được chải kỹ đã trở nên lỏng lẻo và lộn xộn, mái tóc gãy rụng bay bay theo chuyển động của cô. Rõ ràng là cô ấy cũng vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.

Vị lương y thở dài khuyên nhủ "Vị Thần sáng đó hiện đã ổn rồi. Cô Granger, tôi nghĩ cô cũng nên chăm sóc vết thương trên cánh tay của mình đi."

Những vết thương trên cánh tay cô giờ trở nên đau nhói. Hermione đang bận chăm sóc cho Harry và những người bị thương khác, nên cô thậm chí còn không có thời gian để chăm sóc bản thân. Cô đang định cảm ơn lòng tốt của vị lương y, nhưng lời chưa nói của cô đã bị chặn lại bởi một bóng đen khổng lồ trên cửa sổ –

Vị lương y kêu lên: "Merlin, đây là cái gì vậy?!"

Hermione cau mày và giơ tay mở cửa sổ. Một con chim ưng Peregrine đang đứng trên bệ cửa sổ.

"Xin chào?" Hermione ngập ngừng hỏi, "Mày đến đây để chuyển thư à?"

Con chim ưng Peregrine nhìn về phía phòng bệnh của Harry, Hermione đưa tay ra và lấy lá thư từ chiếc túi da. Chiếc phong bì có dòng chữ "Dành cho Harry Potter" bằng nét chữ trang nhã, Hermione lật nó lại và nhìn vào con dấu sáp ở đó không có gia huy, chỉ có một hình tròn phẳng. Cô không biết lá thư đó là của ai, nhưng cô chắc chắn rằng mình chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ con chim ưng Peregrine nào gửi thư ở Anh.

"Harry hiện tại... không tiện để đọc lá thư này lắm. Tao sẽ đưa nó cho cậu ấy ngay khi cậu ấy thức dậy, được chứ?" Hermione nói.

Chim ưng peregrine cực kỳ thông minh. Rõ ràng nó được chủ nhận giao nhiệm vụ là sẽ chỉ quay về khi nhận được thư trả lời, khi nhận được câu trả lời của Hermione, cô suýt bị thương bởi cái mỏ cứng đáng sợ đó.

"Được rồi." Hermione mệt mỏi thỏa hiệp. Cô lấy ra một cây bút và tờ giấy từ chiếc túi không gian mà cô mang theo và viết một dòng chữ đơn giản lên đó.

"Gửi người gửi bức thư này:

Tôi xin lỗi vì đã tự tiện trả lại bức thư này, nhưng hiện tại Harry đang ở Thánh Mungo để điều trị và rất khó có thể đọc được thư. Nếu ngài có việc khẩn cấp cần liên lạc với Harry, vui lòng liên hệ với lương y của cậu ấy ở tầng x, phường x, bệnh viện Thánh Mungo hoặc liên hệ trực tiếp với tôi (chỉ cần gửi thư về Bộ Pháp thuật).

Hermione Granger"

Hermione nhét tờ giấy và phong thư vào lại túi đựng thư của con chim ưng Peregrine. Dường như nó nhận ra có điều gì đó không ổn. Nó kêu lên một tiếng trầm thấp đáng sợ và nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bệnh.

"Tao thực sự xin lỗi, nhưng Harry thực sự không thể trả lời bây giờ. Xin hãy mang tờ giấy đó đến cho chủ nhân của mày, được chứ?" Hermione buồn bã nói với chú chim ưng.

Con chim ưng Peregrine dang cánh vỗ mạnh, và không chút chậm trễ, nó bay vút về phía bầu trời đêm.

Hành lang của phòng bệnh yên lặng trở lại, cơn gió đêm lạnh lẽo từ cửa sổ thổi qua khiến Hermione rùng mình.

Vị lương y đóng cửa sổ lại cho cô và nói: "Đi thôi, cô Granger, tôi sẽ đưa cô đến phòng điều trị."

Hermione liếc nhìn Harry đang nằm trên giường thật lâu, cô gật đầu, nâng cánh tay và đi theo lương y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro