34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


34.

Thật ra dù tôi không quá tin tưởng Aiden trong những chuyện anh ta nói, nhưng có một chuyện thì chẳng bao giờ nghi ngờ: đó là chuyện anh ta thích Cát Linh. Lý do vô cùng đơn giản: có rất nhiều người thích nó. Sức hút của nó là không thể bàn cãi, mặc dù không quá xinh đẹp xuất sắc. Hồi cấp hai, nó vẫn còn trầm tính, ngồi chơi game trong quán net với gương mặt bình lặng, thỉnh thoảng sẽ hút thuốc bất chấp quán có thể có bao nhiêu bậc phụ huynh ghé vào. Cũng có vài lần tôi tình cờ thấy nó ngồi cạnh chiếc máy in để chờ chủ quán - bấy giờ là Cupid F3 - in ra tranh nó vẽ hoặc những bài hát có nhạc lý vô cùng phức tạp. Hồi đó F3 và Cát Linh khá thân với nhau. Anh ta không bao giờ lấy tiền nó trả và mỗi lúc nó vào quán chơi game đều chỉ ngồi ở một cái máy duy nhất quen thuộc mà không bị ai giành. Hồi đó tôi vẫn thường đi in tài liệu cho lớp và thỉnh thoảng photo cả đồ con Nga nhờ nên dù không để ý lắm, vẫn có một suy nghĩ rất tự nhiên là giữa hai người đó có tình cảm đặc biệt.

"Mày mua cái ghế này rồi hả Cát Lún?" Có một người nữa cũng cảm nhận được bầu không khí thân tình giữa họ thì phải, vào quán net chưa vội chơi game mà đứng sau lưng nó hỏi thăm, tay tựa vào thành cái ghế của nó.

"Dạ không. Em mua nguyên quán!" Vẫn đang gõ phím để miệt mài cày game, Cát Linh nói.

"Mua nguyên quán? Đ.m..." Hải dở khóc dở cười thốt lên.

"Thì em nói anh rồi mà. Ông già em không có gì ngoài tiền." Con bé điềm nhiên giải thích thêm.

"Mấy cái người mà nhiều tiền chết dễ xuống hỏa ngục lắm đó!" Anh ta nói một câu vượt ngoài dự kiến với giọng điệu đầy nghiêm trọng.

"Vậy thì tốt chứ sao? Em chết rồi cũng sẽ xuống hỏa ngục. Ổng sẽ luôn cho em tiền xài."

"Mày điên à? Ai bảo mày chết sẽ xuống hỏa ngục?" Anh ta thốt lên hoang mang, hình như vì câu trả lời của nó gây sốc quá.

"Thì anh nói anh sẽ xuống hỏa ngục, ông già em cũng xuống hỏa ngục. Em ở thiên đàng làm gì?"

Thuở ấy tôi không hiểu lắm "hỏa ngục" trong lời họ có nghĩa là gì, nhưng câu nói kia nghe như một lời tỏ tình hồn nhiên vậy, khiến đến cả một kẻ hay nói chuyện kiểu tởm lợm và không có chút liêm sỉ như Hải cũng ngây người ra một lúc lâu. Cát Linh quay lại nhìn, anh ta đưa tay bịt mắt nó lại.

"Mày làm tao ngại chết!" Anh ta nói một câu đầy buồn cười.

"Sao tự nhiên lại ngại?" Nó thì không hiểu gì cả, ngơ ngác hỏi.

Lúc đó tôi đang ngồi cố ôn bài trong lúc chờ cái máy in xong, cuối cùng lại thành cố nhịn cười. F3 thì cười thành tiếng trong khi vẫn miệt mài ôm máy tính căn chỉnh lề file word của tôi.

"Khụ... Tao... À... Tao đạo dòng (1), người ta mà biết tao chết xuống hoả ngục thì người ta sẽ cười vào mặt tao. Hiểu chưa?" Mất mấy giây Hải mới bịa được lý do.

"Vậy à? Vậy để em lên thiên đàng rồi hối lộ Chúa cho anh lên theo! Người ta sẽ không cười anh nữa!" Cát Linh nhiệt tình đề nghị. Lần này thì không cần nhìn tôi cũng biết đầu gấu hoàn toàn "chết đứng" rồi (?)

Sau này khi gặp lại nhau ở đại học, tôi thấy lối ăn nói của Cát Linh táo bạo hơn ngày xưa một cách cố ý, chẳng rõ có còn mang theo tình cảm chân thành trong đó không nhưng có thể xáo động tâm hồn của rất nhiều người. Từ sau khi nhận ra nó là ai, tôi để ý thấy ở trong trường, mỗi lúc nhìn thấy nó và đám con gái G6 đi ngang qua trước mặt, trong số đám người đứng gần sẽ hỏi bọn tôi: "Bạn kia xinh ghê. Tên gì vậy?"

"Mi Mi." Hoàng Anh thường đáp bừa.

"Không. Mi Mi thì tao biết rồi. Bạn bên cạnh ấy!"

"Rùa?" Đến lượt Nguyên giả vờ không hiểu trả lời trong khi cố nhịn cười.

"Không. Con đó đĩ lắm. Bạn thấp hơn, đeo kính tròn ấy!" Người kia vẫn sẽ hồn nhiên hỏi.

"Thôi bỏ đi. Mày không với tới đâu!" Nếu người đó là con trai thì Hoàng Anh thường bảo thế này. Còn nếu đối phương là con gái thì cậu ta sẽ đáp: "Bạn của Peter Pan. Tên gì thì mình quên mất rồi."

Nhắc đến Peter Pan thì lúc đó nó đang bận chạy lại ôm Cát Linh – Wendy của nó – như kiểu một tỷ năm rồi mới gặp.

"Kinh tởm!" Nguyên thường nhìn hai đứa nó mà chép miệng rồi nắm tay tôi kéo đi.

Tội nghiệp Hoàng Anh, đứng trơ mắt nhìn theo hai đứa tôi, muốn đi theo để tránh nói chuyện kiểu "chịu đựng" với Cát Linh nhưng không thể. Lúc ấy đang là quãng thời gian Nguyên bắt đầu "ngứa mắt" với kiểu hành xử của Peter Pan.

Sau đó, vào đợt học quân sự, khi Nguyên và Peter Pan đã nghỉ chơi nhau và chúng tôi cũng chia tay luôn, có lần tôi và Ngọc đi uống nước với đám người trong câu lạc bộ guitar, thấy Cát Linh đang ngồi nói chuyện với một đám con trai ở cái quán khá nổi ở khu vực gần trung tâm. Hình như đó là lần đầu tiên tôi đi ra ngoài trung tâm vì thật ra nội quy không cho phép đi lung tung và ở trong trung tâm có đồ ăn ba bữa rồi. Chỉ là hôm ấy, chúng tôi vừa từ nhà quay lại sau khi nghỉ cuối tuần thì phải, đi ké ô tô của phụ huynh một đứa bạn rồi xuống khu dân cư gần đó chơi. Mấy đứa kia trong câu lạc bộ thì chắc là rảnh quá nên cũng tranh thủ tụ tập (?)

"Ăn không mà nhìn?" Thấy tôi ngó mình, Cát Linh giơ ra cây kẹo kéo mà nó vừa cắn một miếng, hỏi.

Tôi nhăn mặt, chưa kịp từ chối đã nghe thằng ngồi cạnh nó hỏi đầy ganh tỵ: "Sao chị không mời em?"

Thằng đó còn định ăn cắp trắng trợn cây kẹo nhưng một đứa khác nhanh hơn đã vươn tay đoạt mất, lạy trời, Ngọc ấy mà.

"Cảm ơn nhé, đang đói bụng, hihi!" Ngọc còn cười khúc khích nói. Lúc đó tôi còn tưởng nó đói thật nên mới làm chuyện "kém sang" như vậy, chứ không hề nghĩ là nó crush đứa con gái tóc nâu dài đeo kính tròn mặc đồ unisex kia.

"Bạn xinh đẹp ở phòng số mấy vậy?" Cát Linh đưa tay chống má, nhìn Ngọc hỏi.

"Mình ở team straight á bạn." Hình như lúc đó Ngọc đã nói thế này.

Tôi không để ý lắm vì khi ấy cái thằng ngồi cạnh Cát Linh bỗng nhiên quay sang hỏi tôi: "Nguyên đâu rồi Lam?" mà tôi thì không biết thằng này là ai cả, hình như là bạn của Nguyên vì trông quen quen. 

"Nguyên á hả? Nguyên ở nhà của Nguyên. Sao mình biết được nhỉ?" Tôi nói thật nhưng mấy thằng ngồi cạnh thằng đó bỗng nhiên phá lên cười.

Tự nhiên lại thấy ngại nên tôi kéo Ngọc sang chỗ bàn của câu lạc bộ mình ngồi.

Thằng ban nãy chắc là ăn mắm ăn muối, vì sau đó Nguyên tới thật (?), mà có khi là do thằng đó nhắn tin kể, thật nhiều chuyện. Chưa hết, cái đám kia còn huýt sáo rõ to rồi buông lời chọc ghẹo khi thấy Nguyên chen vào giữa nhóm người câu lạc bộ guitar để ngồi cạnh tôi.

"Hôm trước mình mới khen bạn Nguyên kute mà nay bạn lại chảnh rồi, không thèm nhìn bạn bè gì hết trơn!" Đứa chọc trực tiếp nhất dĩ nhiên là Cát Linh, với một cái giọng như thể ai đó lấy cọng lông gà khều vào tai, khiến tôi nổi hết da gà.

Nguyên quay qua lườm nó nhưng không buồn trả lời, bởi vì thừa biết có nói gì nó cũng sẽ kiếm ra chuyện khác để tiếp tục chọc.

Thấy "nạn nhân" không hứng thú nên con bé tạm thời buông tha. Có điều, câu nói của nó ban nãy đã thành công thu hút sự chú ý của những bàn bên cạnh. Mấy ông khóa trên trong câu lạc bộ xã hội của trường tôi quay qua nhìn ngó bọn tôi rồi ngứa miệng bình luận:

"Trời ơi, Cát Linh ơi, người ta đang ngồi cạnh hoa khôi, dĩ nhiên là không còn nhìn thấy ai khác nữa rồi!"

"Phải đó, haha! Trước khi chọc trai thì nên xem lại nhan sắc của mình có bằng cô gái bên cạnh anh ta hay không!"

"Anh nói chuyện dễ thương ghê! Go fuck yourself!" Cát Linh chửi người vừa nói câu trên với một tông giọng vô cùng bình thản.

Đám người trong câu lạc bộ xã hội đa phần toàn giả tạo nên con bé cũng chẳng bao giờ nể mặt họ, có gì nói nấy, mà thật ra tôi chưa bao giờ thấy nó cả nể ai. Thời gian này, trưởng câu lạc bộ đó còn vướng vào drama là đi cướp tiệm vàng, lạy Chúa, hình như vào tù rồi, nên những người ngồi hóng chuyện xung quanh đều cảm thấy câu chửi của con bé nghe rất mát tai.

"Anh đâu có chê em xấu." Gã đàn anh trong câu lạc bộ xã hội cố chữa cháy. "Em cũng là một loại hoa nhưng không phải hoa khôi. Hoa gì cũng được, đừng làm hoa khôi! Hoa khôi hay bị khách vùi dập nên nhanh tàn lắm em!"

"Nói như b---"

"Anh thử nhắc lại câu đó một lần nữa xem!" Trước khi Cát Linh hoàn tất câu nói của nó thì tôi đã nghe thấy giọng mình vang lên cắt ngang. Bình thường thì tôi cũng không để ý lắm mấy cuộc nói chuyện nhảm nhí như vậy, cũng chẳng ham gì cái danh hoa khôi của guitar club nhưng ngày ấy vì đang khá mệt mỏi chuyện với Nguyên nên nổi cáu luôn.

Sau đó, tôi chẳng nhớ rõ những người trong câu lạc bộ của mình đã nói thêm gì và tụi câu lạc bộ xã hội đã đáp trả ra sao, nhưng hai bên cãi nhau to, và cuối cùng là vài anh nóng máu đã lao vào đánh mấy ông bên câu lạc bộ xã hội. Quả đáng tội, lúc đó tôi cũng cầm cái ghế lên, muốn xông vào đánh cùng nhưng bị Nguyên giữ lại. Nguyên bảo là nếu thầy cô mà biết thì sẽ bị đình chỉ học nên tôi đành thôi, rồi gia nhập nhóm yêu hòa bình để can mấy con người hiếu chiến kia ra và cả đám giải tán sớm. Cũng may là vụ đó không bị thầy cô phát hiện. Lúc vào trung tâm tiếp tục học, tôi nghe tụi con gái mấy lớp khác đồn mình là người khơi mào cuộc chiến. Nghe cũng đúng thật, có điều tôi cũng chẳng quan tâm.

***    

Tuổi hai bốn, người ta đã không còn bốc đồng như hồi mười chín đôi mươi, nhưng không hiểu sao khi gặp lại Cát Linh sau vài năm xa cách, trong đầu tôi lại hiện lên mảnh ký ức kia. Có lẽ cũng giống như Ngọc, ở tôi có một phần nào đó nổi loạn, thế nên mới chơi được với những người cá tính mạnh, chẳng hạn như con Nga hay "thánh" kia.

"Hi, Linh. Cảm ơn em." Trở về tình huống chính, mất tầm ba giây để Aiden hiểu ý và chào trả Cát Linh. Không hổ danh là "thánh", anh ta trông vẫn thản nhiên như thường, đôi mắt xanh dương còn ánh lên niềm vui khi gặp lại crush cũ. Aiden là người khá thân thiện và cởi mở nên trong phần lớn thời gian, tôi không phân biệt được anh ta đang vui thật hay chỉ cười xã giao.

Cũng như Cát Linh vậy, tôi chẳng hiểu lắm nó nghĩ gì khi hỏi một câu đầy thú vị: "Ai vậy người đẹp? Bạn gái mới à?" Vừa nói, nó vừa quấn một lọn tóc đen dài trước ngực vào ngón tay, mắt nhìn Ngọc bây giờ vẫn đang quàng tay anh ta một cách thân thiết.

"Ừ. Tụi em biết nhau mà phải không?"

"Ra là thật. Vậy mà anh bảo chỉ yêu mình tôi!" Mặc kệ câu hỏi của Aiden, búp bê gothic nói một câu vượt ngoài mong đợi, vẫn với giọng cợt nhả nhưng gương mặt làm ra vẻ buồn rầu, rũ mắt nhìn xuống đất một cách tội nghiệp.

"Phì... haha..." Câu nói của nó khiến Nguyên khẽ cười, không rõ vì drama xảy ra quá thú vị hay do thực sự nể Cát Linh.

"Hoàng thượng, ngài chưa từng nghe câu 'đừng tin lời mỹ nhân' à? Người đẹp này bây giờ là của tôi rồi. Trong tim của ảnh, Hoàng thượng không còn chỗ đứng đâu!" Trong khi cựu đầu gấu còn đang tròn mắt nhìn Cát Linh thì Ngọc đã lên tiếng. Câu này nhẹ tênh nhưng như thể "vạn tiễn xuyên tâm", sát thương ghê gớm, khiến con bé kia thoáng sững sờ.

Tôi quên mất Ngọc cũng là đứa nói chuyện vô cùng táo bạo, có điều không dung tục như búp bê gothic. Có lẽ nó là búp bê Barbie (?)

Rất nhanh sau đó, Cát Linh lấy lại nhuệ khí, cười bảo Aiden, giọng nói đã trở nên lạnh lùng hơn trước: "Anh kiếm được con ngựa chiến đấy bro. Đã share với ai chưa?"

Đây mới là bản chất thật của nó. Máu nóng dồn lên não, tôi nhăn mày bảo: "Này, đằng ấy đừng có quá đáng! Coi chừng tôi xiên cái miệng của cô lại đó!"

"Cho xiên với!" Nguyên giơ tay đề nghị rồi hồn nhiên hỏi tôi. "Mà share là sao hả em?"

"Hahaha, bạn Nguyên vẫn kute như xưa." Cát Linh bật cười khúc khích, đoạn quay qua nhìn tôi nói, "Mình chỉ đùa thôi mà! Sao bạn căng quá vậy? Hay là thế này nhé!", nó nghiêng người chỉ vào chỗ máy chơi trò beat saber (2). "Biết chơi không? Làm một ván đi! Ai được nhiều điểm hơn thì hôm nay người đẹp kia sẽ thuộc về người đó!"

Cái quái gì vậy? Tôi trố mắt nhìn con bé trước mặt, nghe thấy giọng Nguyên vang lên bên tai một cách hoang mang: "But... but bạn lấy chồng rồi mà!"

Nói xong câu kinh thiên động địa ấy, trẻ trâu hất mặt về phía tay của Cát Linh. Lạy trời, giờ tôi mới để ý thấy ở ngón áp út của nó đeo một chiếc nhẫn vàng. Kiểu nhẫn này thì tôi biết, không phải đeo để cho vui mà là nhẫn cưới. Bỗng nhiên tôi hiểu ra tại sao ban nãy Nguyên lại cười. Hình như chuyện nó kết hôn là thông tin nội bộ giữa đám con cái nhà tài phiệt. "Dân chơi" hóa ra cũng có lúc kín tiếng như vậy. 
   
Nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay mình, búp bê gothic nhoẻn cười dịu dàng, sau đó ngẩng mặt lên ngó lại Nguyên, nói như đúng rồi: "Lấy chồng rồi cũng có sao đâu? Ngày xưa anh mình đây có bạn gái rồi mà vẫn tán tỉnh em gái của bạn thân, phải không người đẹp?"

Câu sau của nó tất nhiên là dành cho Aiden. Cái này thì chí mạng, tôi không thể bênh nổi nên chỉ đành cười nhìn anh ta, bỗng nhiên nghĩ nếu có một ngày Hoàng Anh bị phanh phui chuyện có FWB trước mặt Peter Pan thì cũng như thế này thôi.

"À..." Thánh ngồi đó thì cười hiền như chợt nhớ ra chuyện quá khứ, rồi buông một lời nhẹ tênh. "Anh quên nói với em, người em gặp lúc đó không phải bạn gái anh. Mà đừng nhắc chuyện cũ nữa. Tụi mình lớn hết rồi. Anh cũng thay đổi rồi. Bỏ đi bé, cho nó nhẹ lòng!"

"Đúng rồi." Ngọc gật gù bổ sung. "Hoàng thượng, mấy chuyện đó mình cũng biết hết rồi, bạn không cần kể nữa đâu. Quên hết đi. Mang theo hoài làm chi cho khổ?"

"Mày nói như thể mình là người trong cuộc vậy?" Cát Linh đột ngột đổi cách xưng hô, giọng cũng trở nên lạnh lùng và không còn cười nữa.

"Thế tóm lại là mày muốn gì?" Máu nóng trong người lại sôi cồn cào nên tôi đứng dậy hỏi nó. Con bé này vẫn luôn không biết cách cư xử. Thật là uổng công đứa bạn tôi từng đi giải thích chuyện tin đồn cho nó, tin đồn về chuyện của nó với Peter Pan ấy.

"Thôi bỏ đi Lam!" Ngọc nắm lấy tay tôi kéo nhẹ, sau đó cũng đứng lên, bảo chúng tôi. "Tụi mình lên tầng trên xem phim đi!"

Ngọc luôn như vậy, cố tránh xa thị phi và không bao giờ muốn tranh cãi với ai, cũng chẳng bao giờ giải thích chuyện mình làm vì người khác. Trong chiếc váy màu trắng, trông nó gần như đối lập hoàn toàn so với Cát Linh – một đứa trông như thiên thần còn một đứa là quỷ dữ. Khoảnh khắc bộ bốn cùng đi về phía thang máy, tôi ngoái đầu nhìn lại búp bê gothic, đột nhiên bắt đầu tin, hình như chuyện Aiden nói với tôi lúc ngồi trong quán trà sữa là thật, chuyện move on ấy. Phũ phàng, nhưng đành phải vậy thôi. Không ai có thể sống mãi với quá khứ, trừ những người hữu duyên nặng nợ quá nhiều.

Lời hẹn ước gặp lại nhau ở thiên đàng trong quán net hồi xưa tôi và F3 từng chứng kiến, liệu người trong cuộc có thể thực hiện được?

______

*Chú thích: (1) nghĩa là gia đình theo đạo (công giáo) từ nhiều đời

(2) Một game thực tế ảo, đại loại là chém kim cương theo nhịp của bài nhạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro