Chương 08.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô quay lại và bắt gặp một cô bé — chừng hai ba tuổi — đang kéo tay mẹ mình về phía chiếc ao. Một con thỏ nhồi bông mềm oặt và khá là thô kệch đang lủng lẳng trên tay kia của cô bé.

"Đúng rồi, Olivia. Đó là những con vịt. Và mấy con vịt kêu là?"

"Vịt con!" Cô bé mừng rỡ thảy con thỏ nhồi bông lên trời. Nó va vào một đứa trẻ khác, nhỏ hơn nhiều, được ôm trọn trong lòng của mẹ nó. Đứa bé kêu lên ọ ẹ và huơ huơ một cánh tay tròn trịa.

"Đừng ném Wubbie vào em gái của con chứ, Olivia.

"Vịt con!" Olivia nhặt con thỏ và kéo tay mẹ nó lại gần chiếc ao hơn.

"Được rồi, chút nữa thôi nhé. Nhưng ta không ở lại lâu được. Đến bữa trưa của Tess rồi này."

Draco đứng lên và bước lại gần đứa trẻ. Anh lấy trong túi ra một chiếc túi nilon và chìa ra một mẩu bánh mì nhỏ.

"Cô bé muốn cho vịt ăn chứ?" anh hỏi.

Đứa trẻ giương cặp mắt to tròn nhìn anh. Cô bé ngước nhìn lên mẹ mình. Người phụ nữ quan sát Draco, rồi nhìn Hermione, và mỉm cười. "Ra đó đi, Livvy. Lấy một ít bánh nào." Cô thả tay đứa trẻ chỉ vừa mới chập chững biết đi.

"Đây, để chú chỉ cho," Drake nói. Anh bẻ một mẩu bánh mì nhỏ xíu và ném nó xuống ao. Ba con vịt bơi nhanh về phía anh, quẫy lên thích thú. Con vịt nhanh nhất giành được mẩu bánh mì; những con khác khinh khỉnh vỗ vào lông nó.

"Vịt con!!!"

"Tiếp nào," Draco tiếp. Anh đặt mẩu bánh mì vào bàn tay không vướng bận bởi con thỏ của đứa trẻ. Cô bé ngơ ngác nhìn, vẫn không biết phải làm như thế nào. "Ném nó. Như thế này này." Anh diễn tả. Đứa trẻ ném toàn bộ mẩu bánh xuống ao, và bắt đầu cười lên nắc nẻ khi những con vịt tranh nhau gặm hết sạch mẩu bánh.

"Vịt con! Nữa! Nữa! Nữa!" cô bé kêu lên.

"Xin lỗi, chú chỉ có một mẩu bánh thôi." Anh chìa ra hai bàn tay trắng.

"Nữa! Nữa! Nữa!" Chút phẫn nộ đã bắt đầu bốc lên.

"Được rồi, Olivia. Hết sạch rồi! Cảm ơn chú tốt bụng đã cho bánh mì đi. Mình về thôi."

"Không đi! NỮA!" Ngay sau đó, với một cơn thịnh nộ bé nhỏ, Olivia ném con thỏ của mình xuống ao. Trước khi ai đó kịp lên tiếng, ngọn gió đã thổi bay nó ra đến giữa mặt nước.

"Wubbieeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee!!" cô bé khóc ré lên.

"Ôi Olivia," người mẹ thốt lên.

"Bababababa?" cô bé Tess thêm vào, đấm vào ngực mẹ nó.

"Wubbieeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee!!" Olivia đáp lại. Mặt cô bé nhanh chóng chuyển sang màu của một quả cà chua chín.

Hermione bắt đầu lục lọi chiếc túi xách, hy vọng tìm thấy một cây kẹo hay một món đồ chơi nhỏ nào đó để có thể dỗ dành đứa trẻ. Tất cả những gì cô tìm được là một cây bút bi, kẹo cao su không đường và vài chiếc kẹp giấy, không thứ nào trông có vẻ đặc biệt thích hợp cho một đứa trẻ bé nhỏ dường như sắp phát rồ đến nơi. Khi cô đứng hẳn dậy chuẩn bị lục tung túi quần mình, Draco lên tiếng, "Trông đồ giúp tôi, được chứ?" Anh đã cởi hết giày và tất, và đặt chúng lên băng ghế.

"Anh định làm gì đấy?" cô hỏi anh.

"Trông tôi giống như đang làm cái gì vậy, Granger? Tôi chuẩn bị giải cứu Wubbie đây." Nói đoạn, anh lội xuống lòng ao đầy váng. Một cơn gió khác thổi đến đẩy con thỏ vụt ra khỏi tầm tay. Draco tiến đến, nước đã ngập đến thắt lưng của anh. Với một sải tay dài vạm vỡ, anh cuối cùng cũng giật lại được món đồ chơi từ cái nơi mà lẽ ra đã là một nấm mồ đẫy nước của nó. Anh giơ cao nó qua khỏi đầu trong hân hoan. Tiếng gào khóc của Olivia giờ đã tan thành những tiếng sụt sùi nho nhỏ.

Lên đến bờ, anh vắt nhanh con thỏ đang sũng nước, khiến cho nó chảy ra một dòng chất lỏng nâu nhờ nhờ. Xong xuôi, anh đưa nó cho Olivia, cô bé ngay lập tức ôm chặt nó vào lòng với một tiếng thở phào "Wubbie! Wubbie! Wubbie!"

"Cảm ơn cậu rất nhiều," người mẹ lên tiếng. "Cậu thực sự không cần phải làm thế. Olivia, cảm ơn chú đi con."

Cô gái nhỏ bẽn lẽn ngước nhìn Draco và thì thầm, "Cãm ơn chú."

"Không có gì đâu bé," anh nói. "Săn sóc cẩn thận anh bạn nhỏ đó nhé. Chú không nghĩ là thỏ thích ngâm nước đâu."

Olivia vùi mặt vào váy của mẹ mình. Người mẹ vuốt mái tóc của cô con gái nhỏ. "Được rồi, đi thôi cô nương. Ta đã đủ tăng động cho cả ngày hôm nay rồi. Cảm ơn cậu lần nữa nhé. Tốt bụng quá đi."

Ngời phụ nữ đi khỏi, Hermione nhìn Draco, đầy ngưỡng mộ. Nửa dưới chiếc áo trắng tinh tươm của anh giờ đây nhơ nhớp đầy váng ao. Quần jean của anh, dĩ nhiên, ướt sũng và dính chặt vào chân anh như một lớp da khác. Hermione không chắc điều gì làm cô bất ngờ hơn: việc Draco Malfoy vừa lội xuống một cái ao giả để lấy một con thỏ nhồi bông hay cái sự thật là ngay lúc này, cô nhận ra một Draco Malfoy dính đầy váng ao trông gợi cảm vô cùng.

"Quả cảm đấy," cô nói, buộc bản thân phải nhìn ra mặt nước thay vì nhìn đến anh.

"Quả cảm sao?" anh đáp, cố gắng vắt bớt nước khỏi gấu quần. "Tôi mới chính là người đã gián tiếp ném món đồ chơi đó, không phải tự đứa trẻ đó làm."

"Drake, người ta có thể cứu cho bằng được một đứa trẻ. Không nhiều người hi sinh thân mình chỉ để lấy lại một món đồ chơi."

Anh nhún vai. "Cô vẫn còn giữ áo quần của tôi trong túi chứ?"

"Vâng, tất nhiên rồi! Sao tôi lại không nghĩ đến chuyện đó nhỉ?" Cô lấy chúng và đưa cho anh.

"Bởi vì cô không phải là người đứng ở đây và ngập ngụa trong mớ phân vịt này." Anh kéo chiếc áo qua khỏi đầu.

Hermione cố không nhìn chằm chằm vào anh. Hình ảnh bờ ngực trần và thân hình của anh – cái cách làn da trắng nhàn nhạt phủ trên những múi cơ săn chắc - khiến mọi nỗ lực của cô đều vô nghĩa. Khi giọng nói quay trở lại với cô, cô cất lời: "Anh sẽ không, ừm, định thay quần ở ngay chỗ này chứ hả?"

"Tôi sẽ vòng ra sau cái cây lớn đằng kia. Không muốn bị tóm cổ vì có hành vi khiếm nhã nơi công cộng đâu." Anh nháy mắt với cô và lùi ra sau một cái cây.

Cái nháy mắt đó là sao? Anh có phát hiện ra là cô đã quan sát anh chứ? Tất nhiên là anh có, Hermione tự trách mình. Cô đã không ý nhị cho lắm.

Anh trở lại ngay sau đó, vắt bớt nước từ chiếc quần jean. "Ta đi chứ? Tôi không thích cái cảm giác chiếc boxer ướt nhẹp này mang lại chút nào, nhưng tôi mạnh dạn đoán là nếu cô mà biết tôi thả rông, mặt cô sẽ đỏ lên dữ dội đến vỡ cả mạch máu mất."

"Tôi không có đỏ mặt đến thế," cô phản đối. Nhưng cuộc thảo luận về đề tài tế nhị đó, kì thực đã khiến mặt cô đỏ lên đến phát rồ.

Anh bật ra điệu cười tinh quái đầy châm chọc khi xỏ chân vào chiếc giày. "Sao cũng được, Granger." Anh nhét tất cả quần áo ướt của mình vào chiếc túi mà Hermione đưa cho anh.

Khi họ bắt đầu quay trở lại căn hộ, một ý nghĩ đột ngột lóe lên trong đầu cô. "Anh lúc nào cũng mang theo bánh mì trong túi à?"

"Chỉ khi tôi biết mình cần phải thoát khỏi một con đường mòn khó xác định trong rừng. Hoặc," anh tiếp, "khi tôi ghé chơi cái ao vịt."

"Nhưng anh đã không hề cho chúng ăn khi ta đang ngồi ở băng ghế."

"Tôi biết. Nhưng bởi vì khi đó có cô ở bên."

"À vậy là... anh không muốn tôi xen vào Khoảnh Khắc Thân Thương Drake 'n Ducks rất riêng tư của anh hả?"

"Ừ."

"Sao?"

"Tôi đùa thôi. Cô biết đó, thường thì tôi sẽ cho chúng ăn ngay. Thời gian đầu tôi đến chiếc ao này, tôi thường đợi cho đến khi mình sắp về, bởi vì bảy mươi lăm phần trăm thời gian, một đứa trẻ sẽ lang thang đến gần chiếc ao và ước rằng chúng có thứ gì đó để cho vịt ăn. Nhưng tôi sớm phát hiện ra rằng các bậc phụ huynh không thích cho lắm khi con mình lấy bánh mì từ những người đàn ông lạ lảng vảng một mình gần ao vịt. Nhưng vì có cô ở đây," anh nói, chuyển chiếc túi từ tay này sang tay kia, "Tôi đoán là người mẹ sẽ cho rằng tôi là một phần của cặp vợ chồng trẻ hấp dẫn thay vì một gã háo sắc đang rình rập cô ấy."

"Ồ," là tất cả những gì Hermione có thể nghĩ ra để đáp lại. Cô đột nhiên thấy dâng lên trong mình nỗi thương cảm, khi nghĩ đến cảnh tượng Draco ngồi một mình trong công viên này mỗi ngày, khiến những bậc mẹ cha có con nhỏ phải ghê sợ.

Họ đi hết quãng đường còn lại trong một thoáng lặng im dễ chịu. Anh đôi lúc dừng lại để nhúc nhích chiếc quần boxer ướt nhẹp; cô cứ vừa cười lên khúc khích vừa lịch sự vờ rằng mình chẳng hề quan tâm.

Về đến cửa nhà, anh quay sang hỏi cô. "Mấy giờ rồi nhỉ?"

"Khoảng hai giờ," cô trả lời.

"Vẫn còn vài chiếc lá vướng trên đầu cô này."

Cô cau mày nhìn anh và phủi phủi búi tóc. "Anh thì vẫn dính đầy váng ao kìa."

Anh bật cười. "Chịu thôi. Cô đói không?"

Thực ra thì, cô gần như chết đói. Cô đã không hề ăn chút gì kể từ bữa sáng. Nhưng nói "có" sẽ mang hàm ý rằng cô muốn đi ăn cái gì đó với anh. Điều mà cô chắc chắn không hề muốn làm.

"Tôi nghĩ vậy," cô đáp. Cái lưỡi khỉ gió này! Sao mi có thể thốt ra điều đó vậy?

"Có một chỗ ở trên con đường này có món cà ri tuyệt cú mèo. Cô muốn dùng thử một chút chứ?"

"Drake... chỉ là... không..."

"Tôi biết, tôi biết... không đúng mực. Nhưng hôm nay là Thứ Bảy, không phải Thứ Năm. Và đây là một bữa ăn nhẹ giữa buổi chiều, không phải bữa tối. Và tôi thậm chí sẽ không đề nghị trả tiền cho cô nếu điều đó làm cô thấy thoải mái."

"Tôi... tôi không biết."

"Nghe này, tôi phải lên trên nhà, tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ. Sao cô không lên đó cùng tôi nhỉ? Trong lúc tôi chuẩn bị, cô có thể cân nhắc. Tôi đoán là việc này sẽ cho cô thêm một chút thời gian để nghĩ ra một lý do chính đáng hơn. Nếu có, tôi hứa sẽ không làm khó cô, được chứ?"

Cô thở dài. "Được rồi."

----------------------------

Tất nhiên, cô không thể nghĩ ra được lí do thuyết phục nào.

Tuy vậy, cô đã làm được một chuyện tưởng chừng bất khả thi khi đã không nhìn chằm chằm vào anh khi anh đi từ phòng tắm sang phòng ngủ với độc một chiếc khăn tắm. Ừ thì cô đã lấm lét nhìn thoáng qua một chút, nhưng ai mà lại nhầm được nó với cái nhìn trân trân chứ.

----------------------------

Anh nói phải; món cà ri quả thực rất tuyệt vời. Nó đủ cay để khiến đôi mắt cô dâng lên một màn nước mỏng, nhưng không cay đến mức làm cô không thể nếm được gì khác ngoài sức nóng. Nơi này chỉ như một lỗ hổng trên tường, nhưng tương đối đông đúc vào giữa một buổi chiều thế này.

"Anh đến đây thường xuyên chứ?" cô hỏi.

"Đó là cách bắt chuyện ít nhàm chán nhất mà tôi từng được nghe đấy," anh nói, nhấp một ngụm nước.

Cô đảo mắt và xúc thêm một nĩa cơm đầy.

"Nhưng có, tôi thường xuyên đến đây khi không có hứng làm bữa tối."

"Anh thích nấu loại thức ăn gì?"

"Tất cả các loại. Mà này, cô có phiền không nếu chúng ta nói chuyện công việc một chút chứ?"

"Ý anh là?"

"Tôi có một câu hỏi cho nhân viên xã hội của mình."

"Ồ." Cô dùng khăn ăn chấm nhẹ lên môi và ngồi thẳng lại. "Được thôi."

"Cô có còn nhớ lúc cô hỏi tôi có nhận thấy những chuyện ngược đời nhiễu nhương hoặc khó hiểu nào đó không ấy?"

Tim cô đập liên hồi. "Vâng."

"Sao cô lại hỏi tôi câu đó?"

"Vì chấn thương ở đầu của anh," cô đáp nhanh.

"Chính xác thì đã có chuyện gì xảy ra với đầu của tôi vậy? Họ đã làm gì nó?"

"Tôi không rõ." Cô thận trọng trả lời. "Tôi không được quyền tiếp cận với hồ sơ của cảnh sát."

"Sao tôi lại không có vết sẹo nào hết?"

"Có thể anh đã gặp được những bác sĩ giỏi."

"Hừm." Anh có vẻ không hài lòng với câu trả lời đó. "Thật lạ lùng khi tất cả mọi ký ức cá nhân của tôi đều biến mất, nhưng tôi lại nhớ những điều khác, chẳng hạn như lời các bài hát trong toàn bộ danh sách phát của Beatles. Tại sao tôi lại thuộc con mẹ nó nằm lòng từng chữ một của 'Eleanor Rigby', trong khi lại chẳng hề biết mặt mũi má mình trông như thế nào?" Anh đặt mạnh cốc nước xuống mặt bàn.

"Tôi không biết, Drake. Đó không phải những chuyện tôi có thể giúp anh."

"Cô có thể giúp gì được cho tôi hả, cô Granger?"

"Có lẽ là không," cô khẽ đáp.

"Tuyệt con mẹ nó vời."

Bầu không khí im lặng đến khó chịu bao trùm lên họ suốt vài phút. Hermione chán nản vọc phần thức ăn còn lại trên đĩa của mình.

"Tôi xin lỗi," anh nói. "Tôi không cố ý phá hỏng buổi chiều của chúng ta."

Draco Malfoy vừa xin lỗi cô sao?

"Tôi... ừm... đừng lo," cô nói. "Tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được mọi chuyện sẽ khó khăn đến mức nào đối với anh."

"Chỉ là thật vô lý, Granger. Tôi đã đọc rất nhiều về chứng rối loạn trí nhớ và chấn thương vùng đầu, và chuyện này có vẻ không bình thường."

"Những chuyện như thế này chẳng bao giờ bình thường hết, Drake à. Não bộ của mỗi người mỗi khác."

Anh thở dài.

"Lý do nào khiến anh nhắc đến chuyện này vậy?" cô nhẹ nhàng hỏi. "Anh đã phát hiện ra điều gì đó... khó hiểu... dạo gần đây sao?"

Anh không trả lời. Quai hàm anh nghiến chặt, ngón tay gõ từng nhịp bất bình thường trên mặt bàn.

"Chuyện gì thế?"

Anh nhắm chặt mắt lại.

"Cứ nói với tôi."

"Cô phải hứa với tôi chuyện này," anh nói, mở mắt và nhìn xoáy vào cô.

"Vâng?"

"Cô không được cười."

"Tôi hứa."

"Nếu cô làm vậy, thì tôi..."

"Tôi sẽ không cười," cô nói. Giọng cô trở nên nghiêm chỉnh đến lạnh người.

"Được." Anh hít một hơi thật sâu và nhìn xuống mặt bàn. "Hôm qua, tôi đã đứng trước cửa căn hộ của mình gần hai chục phút đồng hồ chỉ để cố gắng mở nó ra."

"Chìa... chìa khóa của anh không khớp sao?"

"Không phải. Tôi không hề nghĩ đến chuyện dùng chúng."

"Tôi không hiểu," cô nói. Nhưng thật ra là có. Và cô ước rằng mình đã không.

"Vì một lí do nào đó, tôi đã bị thuyết phục - hoàn toàn bị thuyết phục - rằng cách mở cửa là bằng một mật khẩu. Tôi bắt đầu xổ ra một tràng toàn những lời vô nghĩa nhất và càng lúc càng thất vọng hơn khi chúng không hiệu quả. Sau đó, đột nhiên tôi nhớ ra rằng mọi người sử dụng chìa khóa để mở cửa. Vậy nên, tôi lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa, đi vào nhà và cố gắng quên hết những gì vừa xảy ra."

"Nhưng anh không hề quên."

"Không." Anh lại giao tiếp bằng ánh mắt. Đôi mắt xanh xao của anh trông lạc lối. "Cảm ơn vì đã không cười nhạo tôi."

"Drake..."

"Tôi đã nghĩ là sẽ thật kì cục nếu kể ra chuyện này với cô. Tôi thề là tôi không định nói. Nhưng làm vậy thật nhẹ nhõm biết bao."

"Tôi luôn luôn lắng nghe anh." Cô đặt tay mình lên bàn tay của anh. Da anh lạnh lẽo và các khớp ngón tay gầy guộc. "Tôi lúc nào cũng quan tâm đến anh."

"Tôi tin cô, Hermione." Ánh mắt anh trượt xuống bàn tay cô. Cô muốn rút nó lại, nhưng lại không khi anh tiếp tục hỏi cô: "Cô có nghĩ là tôi đang dần phát điên rồi không?"

"Không đâu, Drake."

"Tôi nghĩ là có đó."

"Anh không có bị điên." Cô siết lấy tay anh. "Anh sẽ vượt qua chuyện này. Chỉ là cần một chút thời gian."

Anh không đáp lại, nhưng cũng siết chặt lấy tay cô.

-----------------------

Họ im lặng quay trở lại căn hộ của anh, nhưng đầu óc Hermione rối bời. Cô loay hoay giữa việc lo ngại cho sức khỏe tinh thần của Draco và điên cuồng cố gắng xác định xem đã có gì sai sót với thần chú rescripso đó.

Về đến nhà, cô quay người sang anh, nhưng không biết phải nói gì.

Thay vào đó, anh cất lời. "Rất vui khi được ở bên cô, Hermione."

Cô mỉm cười với anh. "Tôi cũng rất vui khi được ở cùng anh."

Họ đứng đó một lúc lâu, chẳng biết nói gì. Hermione nhận ra ánh mắt của cô đang từ từ trượt dài xuống môi anh, và bắt gặp bản thân đang tự hỏi liệu chúng sẽ có vị thế nào trên môi mình. Bối rối, cô ngước mắt nhìn anh; anh cũng nhìn thẳng vào môi cô. Ôi Chúa ơi, Hermione nghĩ thầm. Chúng ta sắp hôn nhau, không phải chứ?

Chỉ đơn giản là không thể xảy đến.

"Tôi... tôi nên về nhà thôi," cô nuốt khan.

Anh điều hòa nhịp thở của mình. "Nếu cô phải đi."

"Tôi sẽ... gặp lại anh vào Thứ Năm tới."

"Ừ. Đừng có quên đem sổ theo đấy nhé." Lẽ ra anh có thể gay gắt, nhưng những con chữ của anh chẳng có chút ác ý nào.

"Không đâu." Cô bắt đầu quay người bước đi.

"Granger?"

"Vâng?" cô quay lại nhìn anh.

"Ta có thể làm thế này lần nữa không?"

"Tôi không biết đó có phải là ý ​​hay không nữa, Drake à."

"Đi mà?"

"Drake, anh là khách hàng của tôi. Chuyện này không... tôi không thể."

"Tôi có thể sa thải cô chứ?"

"Hả?"

"Tôi có thể sa thải cô không?" anh nhắc lại. "Yêu cầu một nhân viên xã hội khác? Để chúng ta có thể làm chuyện này lần nữa?"

"Họ sẽ hỏi tại sao anh lại làm như vậy. Tôi không thể để mất công việc này, Drake." Đó không hẳn là sự thật. Nhưng cô vẫn không muốn phải giải thích lý do tại sao họ cần chỉ định một người khác tiếp quản vụ việc của Draco. Và quan trọng hơn cả, cô không muốn người nào khác làm việc với anh. Điều này sẽ dẫn đến rất nhiều vấn đề.

"Tôi không muốn gây rắc rối cho cô," anh nói. "Nhưng Granger? Được gặp cô, nói chuyện với cô... chỉ là nó giữ cho đầu óc tôi được thanh thản."

"Drake..."

"Để tôi làm bữa tối cho cô nhé."

"Gì cơ?"

"Vào Thứ Năm. Thay vì dùng trà, hãy để tôi nấu ăn cho cô."

"Không."

"Chỉ là bữa tối thôi mà."

"Nhưng chuyện đó không đúng."

Anh nặng nhọc thở dài. Dường như nó làm cho ngực anh chùng xuống. "Được rồi. Tôi hiểu rồi."

"Thứ Bảy," cô nói, lập tức hối hận ngay khi lời nói thoát ra khỏi miệng cô.

"Sao?" giọng anh vút lên cao hơn mức bình thường đến tận hai quãng tám.

"Thứ Bảy tới. Ta có thể ăn tối."

"Cô chắc chứ?"

"Không. Vậy nên đừng có hỏi tôi thêm lần nào nữa."

"Được rồi được rồi."

"Nhưng anh phải hứa với tôi một chuyện," cô nói.

"Cô muốn hỏi tôi năm câu mà không bị tôi cư xử như thằng khốn lần nữa à?"

"Không phải chuyện đó. Đồng nghiệp của anh có những khoảng thời gian vui vẻ với nhau chứ? Như một buổi tụ tập tại một quán bar gần gần chẳng hạn?"

"Có." Mắt anh nheo lại. "Sao vậy?"

"Tôi muốn anh tham gia."

"Không đâu nhé."

"Đó là điều kiện của tôi."

"Mười câu hỏi thì sao?"

"Không."

"Cô sẽ cùng tôi tham gia vào Giờ Bung Lụa đó chứ? Ở Sparky's. Chỉ ngay gần đây thôi."

''Không."

"Cô không thể yêu cầu tôi làm cái gì khác được sao?"

"Không."

Anh đảo mắt. "Thôi được rồi. Nhưng cô sẽ phải ở lại dùng tráng miệng vào Thứ Bảy đấy."

"Được thôi."

"," anh nói rõ hơn, "cô chỉ được hỏi ba câu vào Thứ Năm tới. Và không có lời hứa nào về việc tôi sẽ không làm một thằng khốn cợt nhả đâu."

"Còn thế này thì sao: Tôi chờ anh làm một tên khốn cợt nhả vào Thứ Năm tới đấy."

"Tôi có thể đáp ứng được." Nụ cười giãn ra trên môi anh. Cô phải rời đi ngay trước khi bắt đầu nghĩ về nó quá nhiều.

"Buổi tối tốt lành, anh Malford."

"Cô cũng vậy, cô Granger."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro