Chương 11.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary: "Tráng miệng"

Đêm Thứ Bảy

"Ra công viên giờ này thì tối quá," anh nói. Mặt trời đã hoàn toàn mất dạng. Hơi lạnh tỏa ra trong không gian khi họ bước đi dọc trên những con đường lân cận. "Nhưng có một khu trung tâm nhỏ khá huyền ảo cách đây vài dãy nhà. Ta có thể mua kem, nhưng như vậy sẽ bỏ phí món tráng miệng tôi đã chuẩn bị ở nhà mất."

"Anh làm cả tráng miệng nữa sao?"

"Không hẳn. Tôi chỉ mua cho cô một hũ sô cô la đông lạnh thôi."

Hermione nhíu mày trước khi nhớ ra cái cách lố bịch cô đã dùng để tránh nhắc đến từ sô cô la Ếch. "Ồ đúng rồi. Món tôi thích. Trí nhớ của anh đáng nể đấy, anh Malford."

"Khéo bóng gió đó," anh cười nhẹ.

Cô đã nghĩ đến chuyện xin lỗi vì phát ngôn vừa rồi, nhưng anh có vẻ đang phấn chấn. "Tôi đánh giá cao món kẹo đông lạnh đó, và nó thực sự rất tuyệt, nhưng tôi nghĩ là mình thích kem hơn."

"Thuận theo ý cô đấy." Anh chìa khuỷu tay phải về phía cô. Cô nhìn vào đó, rồi nhìn anh, rồi lại nhìn vào đó. Cô nhướng mày.

Ồ, cái khỉ gì vậy nè?

Cô vịn vào khuỷu tay anh và tiến sát lại gần, cảm nhận luồng hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang cô.

"Mùi hương của cô thật dễ chịu," anh nói.

"Chắc là toàn mùi pizza thôi."

"Pizza và cả cô nữa."

Cô lặng thinh. Đầu óc cô rối bời.

Họ im lặng đi bên cạnh nhau cho tới khi đến được khu trung tâm của thị trấn. Ở đó còn có nhiều hạng mục khác, một hiệu sách, một cửa hàng tiện lợi, một rạp chiếu phim nhỏ và một quán kem với hàng tá người rồng rắn xếp hàng dài ngoài cửa. "Có vẻ nổi đình nổi đám nhỉ," cô nhìn quanh khi cả hai hòa vào hàng người đang chờ đợi. "Sẽ tuyệt lắm đây."

"Là số một đó," người đàn ông đứng trước mặt họ nói. Người anh ta gầy gò và có một cái đầu hơi hói.

"Anh thấy vị nào ngon nhất?" Hermione hỏi. Nếu cô kiễng chân lên, cô có thể nhìn thấy được thực đơn. Cô chẳng thể nhìn được chữ nào, nhưng nó có vẻ khá phong phú.

"Ừm, tôi thích vị rum nho. Vợ tôi thì nhất quyết trung thành với hạnh nhân cho bằng được. Còn bọn trẻ có ý kiến riêng của chúng." Anh vỗ nhẹ đầu hai đứa trẻ trước mặt. Chúng quay sang nhìn Hermione. Cậu nhóc nhỏ hơn mỉm cười với cô trong khi cô bé lớn lại ngượng ngùng.

"Mấy đứa thích vị gì nhất nè?" Cô khom người xuống hỏi.

"Sô cô la!" cậu bé reo lên.

"Còn cháu thì sao?" cô hỏi cô gái nhỏ.

Cô bé thì thầm điều gì đó.

"Nói đi nào, Tara."

"Vani anh đào," cô bé trả lời, chỉ vừa đủ lớn để có thể nghe thấy.

"Mmm, cái nào cũng có vẻ ngon nhỉ. Anh nghĩ mình sẽ chọn cái nào, Drake?" cô quay sang anh, nhưng anh lại không hề nhìn cô. Thực ra anh đang nhìn về hướng hoàn toàn ngược lại, như thể anh đang cố lẩn tránh khỏi...

"Drake Malford? Phải cậu đó không?" giọng nói vang lên trước mặt họ. Drake thở dài rõ rệt và quay về phía đó.

"Chào Clem," anh gật đầu về phía giọng nói kia. Nó phát ra từ một phụ nữ trung niên có mái tóc đỏ và cặp kính dày cộp.

"Chào cậu. Tôi không biết liệu mình có bao giờ gặp được cậu ở bên ngoài văn phòng hay không, vậy mà giờ lại là tận hai lần vào một cuối tuần. Ngọn gió nào đã đưa cậu đến... ôi chà, ai đây nhỉ?" cô hỏi, lập tức chú ý đến Hermione.

"Là Hermione," anh đáp gọn lỏn.

"Rất vui được gặp chị." Hermione bắt lấy tay người phụ nữ. "Đây là gia đình của chị nhỉ?" cô hỏi.

"Phải, phải. Đây là Bill, ông xã tôi, và mấy đứa nhỏ, Tara và Andrew."

"À, phải rồi. Drake đã kể rất nhiều về chị. Tara, cháu vừa có một buổi diễn với kèn clarinet đúng không?

Tara cúi gằm xuống đất và lẩm bẩm điều gì đó, Clem cười xòa. "Đúng rồi. Và con bé thật tuyệt."

Clem vẫn liên tục nói liến thoắng khi họ nhích dần về phía đầu hàng. Drake trông cực kỳ khó chịu. "Vậy, cô sống gần đây chứ Hermione?" người phụ nữ hỏi.

"Cũng không gần lắm," cô trả lời.

"Ồ, chúng tôi cũng vậy. Tất nhiên tôi rất muốn ở đây vì nó gần chỗ làm, nhưng Bill làm việc ở London, vậy nên chúng tôi đã chọn một nơi nào đó ở giữa. Dù sao tôi cũng không ngại chút nào nếu được ở ngay gần quán kem này đâu."

"Nó ngon đến vậy sao?" Hermione tò mò hỏi.

"Đúng rồi đó," Clem, Bill và Andrew đều đồng loạt reo lên. Ngay cả Tara, có vẻ như cô bé cũng đã chịu mở miệng.

Hermione bật cười. "Chà, tôi háo hức được nếm thử quá đi!"

"Vậy Drake," Bill hỏi, "Clem kể với tôi là cậu vừa vào công ty cách đây vài tháng hả?"

"Phải."

"Cậu thích chứ?"

"Ổn."

"Vậy tốt rồi. Cậu vừa mới chuyển đến đây hả?"

"Ồ!" Hermione kêu lên, chỉ tay về phía rạp chiếu phim. "Họ đang có một buổi chiếu liên tiếp loạt phim thây ma vào Halloween kìa!" Hermione thậm chí còn chẳng hào hứng gì với các bộ phim về thây ma, không một chút nào sau khi nghe Harry kể về cuộc chạm trán của anh với Inferi, nhưng chỉ vì Draco đã dành cho Bill Seymour đáng thương một ánh nhìn như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

Clem rùng mình. "Không phải gu của tôi rồi, cảm ơn cô."

"Clemmie không có bụng dạ nào cho mấy thứ như này đâu." Bill trìu mến vỗ vỗ vào tay vợ. "Tôi phải xem tất cả những bộ phim hay ho một mình."

"Cho anh nói lại đó," Clem nói. "Em hơi bị sành về phim ảnh đấy nhé."

"Chắc chắn rồi em yêu. Anh nghĩ là anh nên cảm ơn em vì đã không lôi anh đến xem vở kịch đó vào cuối tuần tới."

"Tin em đi, em không có ý định đó đâu. Cậu cũng vậy nhỉ, Drake?"

"Tôi thì sao?" Anh vẫn đang cực kì chăm chú xăm soi mấy đầu móng tay mình.

"Đi xem vở kịch mà Rick đã mua vé ấy? Vở kịch Shakespeare ấy? Anh ta nghĩ đó là cơ hội tốt để mọi người trong văn phòng gắn bó với nhau hơn, nhưng chả ai muốn đi. Cả anh ta cũng không nốt. Cái gì ấy nhỉ... hài kịch? Có một con số trong tựa đề."

"Đêm Thứ Mười Hai sao?" Hermione hỏi.

"Chính là nó. Chả hiểu Rick nghĩ gì, lại rủ chúng tôi đi xem kịch Shakespeare. Tôi cũng không hiểu ý nghĩa của nó lắm."

"Không quá khó nếu để tâm vào nó," Hermione nói. "Đôi khi cũng khá là thú vị nếu giải mã được những điều hóc búa mà."

"Thôi," người phụ nữ xua tay. "Nhưng có vẻ như cậu thích. Sao cậu không lấy một cặp vé từ Rick nhỉ, Drake?"

"Tôi lấy rồi," anh đáp cụt lủn.

"Ồ. Vậy sao. Sao cậu không nói?"

"Tôi vừa nói rồi đó."

"Ừ nhỉ." Cổ ngại ngùng mỉm cười. "Chà, có vẻ như chúng ta sắp lên hàng đầu rồi. Tôi nên để mắt đến gia đình của mình thì hơn, để đảm bảo họ không gọi thêm gấp năm lần. Rất vui được gặp cô, Hermione. Hẹn gặp lại vào Thứ Hai nhé, Drake." Cô mỉm cười với cả hai và cùng gia đình tiến đến quầy.

Draco thở hắt ra. Hermione lại quay sang nhìn anh. "Không tệ đến thế đâu mà," cô thì thầm. Anh đảo mắt, im lặng. "Vậy anh chọn vị gì đây?"

"Cô chọn giúp tôi đi."

Cô chọn dâu tây cho mình và sô cô la bạc hà cho anh. Khi họ ra ngoài và bắt đầu thưởng thức, anh bật ra một tiếng "Hừm" nho nhỏ.

"Sao vậy?"

"Vị giống như kem đánh răng. Có lẫn sô cô la trong đó."

"Anh không thích sô cô la bạc hà ư? Sao anh lại không nói?"

"Tôi không chắc là tôi có thích nó hay không. Tôi không biết liệu mình có từng nếm thử nó trước đây chưa."

"Anh muốn đổi chứ? Tôi là fan của tất cả mọi vị kem."

Cô đưa chiếc kem dâu của mình về phía anh. Anh bật cười.

"Có gì buồn cười chứ? Tôi không có vi trùng đâu, Malford."

"Không, không phải thế. Chỉ là tôi có một mối duyên tình cờ với kem vị dâu thôi."

"Được rồi. Thế nghĩa là anh muốn đổi nhỉ?"

"Tôi nghĩ vậy." Họ đổi hai chiếc kem với nhau. "Cảm ơn cô. Và..." anh lên tiếng, ngay khi Hermione mở miệng định nói gì đó, "Cảm ơn vì đã không bàn luận thêm về màn gặp gỡ vừa rồi với đồng nghiệp của tôi."

Cô nín thinh. Rốt cục thì anh đúng. "Thông tin đến anh," cô hít vào, "đó không phải những gì tôi muốn nói."

"Ồ, không hả?" anh nhướng mày ngạc nhiên. Rõ ràng là anh không tin cô.

'Không. Tôi chỉ định hỏi xem anh có thích vị kem mới đó không thôi."

"Trước cả khi tôi nếm thử luôn sao?"

"... Phải."

"Nhìn xa trông rộng quá."

"Thật mà."

"Thế?"

"Thế cái gì?"

"Anh thích chứ?"

Anh cẩn thận liếm thử phần rìa xung quanh. "Khá là ngon đó. Ngon hơn sô cô la đông lạnh nhiều, theo tôi là vậy. Còn cô?"

"Tôi thì sao?" cô khổ sở nhận ra, rằng mình đã ngây ngốc đi phần nào trước cái cách lưỡi anh lướt dọc theo rìa chiếc kem kia.

"Món của cô thì sao? Kem đánh răng cộng với sô cô la ấy?"

"Tuyệt hảo."

Họ im lặng thưởng thức suốt quãng đường trở về căn hộ của anh. Trời đêm mát mẻ, ẩm ướt và dễ chịu.

"Tôi có một thắc mắc."

Anh thở dài, kêu lên. "Chỉ một thôi sao? Khó tin quá vậy."

"Bình tĩnh đi. Không khó chịu lắm đâu. Tôi chỉ tự hỏi liệu anh sẽ đưa ai đi xem Đêm Thứ Mười Hai vào cuối tuần tới?"

"Tất nhiên là cô rồi."

"Buồn cười, tôi không nhớ là đã được anh mời."

"Vì tôi chưa mời."

"Nhưng anh có chắc là sẽ mời được tôi không?"

"Chắc mà."

"Tự tin làm sao."

"Thế cô muốn cùng đi với tôi chứ?"

"Không."

"Dối lòng."

"Làm sao anh biết được?"

"Bởi vì tôi có thể đọc được suy nghĩ của cô."

"Tôi thực sự nghi ngờ đó."

"Cứ thử mà xem."

"Được thôi. Tôi đang nghĩ đến con số nào?"

"Mười bốn."

"Thậm chí còn thua xa."

"Thế bao nhiêu?"

"Bảy trăm."

"Bảy trăm lận ư?"

"Phải."

"Chọn con số gì kì."

"Ừm, anh chẳng đoán được đâu."

"Tôi không phí sức lực của mình vào ba cái trò ảo thuật mánh mung. Chiết tâm trí thuật nghiêm túc hơn thế nhiều."

Cô ngừng lại. "Anh vừa gọi đó là gì vậy?"

"Chiết tâm trí thuật." Anh tiếp tục ăn hết phần kem, nhìn cô đầy bối rối. "Đó chẳng phải... một cách gọi khác của việc đọc suy nghĩ sao?"

"Tôi chưa nghe thế bao giờ." Bụng cô bắt đầu nhộn nhạo lên.

"Ha. Cô biết đấy, nghĩ lại thì, tôi cũng không chắc mình đã nghe được nó từ đâu. Nhưng cũng hay chứ hả?" Anh mỉm cười với cô và bắt đầu bước đi trở lại.

"Tôi cũng nghĩ vậy."

"Chắc là tôi đã đọc được ở đâu đó." Anh dường như chẳng bận tâm chút nào. Cô lờ nó đi, hy vọng anh sẽ coi đó như là một chi tiết vô nghĩa từ một quyển sách giả tưởng hoặc chương trình khoa học viễn tưởng đã ngấm vào não anh bằng một cách nào đó. "Vậy nên, quay trở lại với chuyện quan trọng hơn," anh tiếp tục, cho miếng cuối cùng vào miệng. "Đêm Thứ Mười Hai. Bắt đầu vào đúng ba giờ chiều Thứ Bảy tới. Tôi có thể đến đón cô."

"Không," cô gần như hét lên. "Ý tôi là... như thế thật ngốc. Chỗ đó chỉ cách đây vài dãy nhà, đúng không?"

"Ừ."

"Tôi sẽ đến nhà anh."

Anh ngoác miệng cười. "Thấy không? Tôi biết là cô sẽ đến mà."

-------------------------

Về đến căn hộ của anh, Hermione hoàn toàn có ý định từ biệt ngay ngưỡng cửa. Nhưng dự định đó đã bị dập tắt bởi cô cần phải xả nước cứu thân đến không thể chịu được. Không sao hết, cô tự nhủ. Chỉ vài phút thôi. Sau đó, cô sẽ cảm ơn anh về bữa tối, lịch sự nói lời tạm biệt và mọi chuyện kết thúc.

Một trình tự hợp lý.

Thế nhưng đó cũng là kế hoạch thất bại, vì khi cô vừa ra khỏi phòng tắm, anh đã cởi giày, treo lại áo khoác của cô vào tủ và đủng đỉnh pha trà.

"Quá muộn để uống trà. Tôi sẽ thức cả đêm mất," cô phản đối.

"Trà hoa cúc," anh nói vọng ra từ trong bếp.

"Một tách thôi," cô thở dài. "Rồi tôi phải đi về."

"Được thôi."

Cô ngồi đợi trên sô pha trong lúc anh hí hoáy ở trong bếp. Khi anh mang trà đến và ngồi vào cạnh cô, cô thầm rủa mình vì đã chọn ngồi ở sô pha chứ không phải chiếc ghế bành đơn kia.

"Cảm ơn anh."

"Tất nhiên rồi."

Cô thổi nhẹ vào tách trà để làm dịu bớt hơi nóng, và ước rằng cô có thể làm điều tương tự với làn da của mình, lúc này đang ấm lên đáng kể khi anh nhích lại gần, thả lỏng đùi mình ngay sát bên cạnh cô.

"Dù sao thì, tôi nên cảm ơn cô," anh nói.

"Vì chuyện gì?"

"Đây là buổi tối tuyệt vời nhất mà tôi có kể từ khi tôi có thể nhớ được. Và này, cô biết đó, tôi không nói quá đâu."

"Tôi biết mà." Nghe không giống giọng cô chút nào. Cô nhấp một ngụm nhỏ, nhưng nó quá nóng. Cô đặt tách trà xuống bàn. Anh đặt tách của mình bên tách cô.

Họ cứ vậy ngồi đó, không ai nói với nhau câu nào, tưởng như đã rất lâu trôi qua. Làn hơi nước cuộn lên từ đôi tách trà. Hermione nhìn xem chúng xoắn xuýt, đan xen vào nhau, rồi tan biến.

"Hermione?"

"Vâng?" Cô cố tránh để khỏi nhìn vào anh, nhưng không thể. Ánh đèn dìu dịu hắt lên làn da trắng nhàn nhạt của anh, vẽ nên từng vệt bóng đổ mờ mờ làm gương mặt anh thêm sắc lại. Đôi mắt anh không còn lấy chút lạnh lùng nào mà cô đã từng bắt gặp trong những năm họ còn ở Hogwarts. Một cảm giác râm ran chạy dọc khắp người cô theo từng nhịp thở.

"Cô ở đây là vì công việc sao?"

"Không."

"Vậy tại sao cô lại ở đây?"

"Anh biết câu trả lời là gì mà."

"Tôi muốn được nghe chính cô nói."

Anh đưa tay chạm vào gương mặt cô. Cái chạm tay của anh dịu dàng và ám áp; ngón tay cái anh vuốt ve khắp gò má cô. Cô liếm môi. Chúng vẫn khô khốc.

"Bởi vì," cô thì thầm. "Em thích được ở bên cạnh anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro