Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary: Hermione tìm gặp Florizell Askew.

London, 11h đêm Thứ Hai

NZ, 11h sáng Thứ Ba

Hermione lùng sục mọi quyển sách có thể có chứa thông tin đáng tin cậy về Florizell Askew. Quyển Họ Ở Đâu? của Nobunaka có vẻ như là quyển cuối cùng nhắc đến bà ấy. Nhưng vì quyển sách chỉ mới ra mắt được hai năm, nên rất có thể Askew vẫn còn sống và khỏe mạnh, và vẫn là một người chăn cừu ở New Zealand. Nhờ đó, Hermione có thể tìm được một điều hơn cả một quyển sách: cô có thể tự mình tìm thấy Askew.

Nobunaka đã cho cô một đầu mối: Askew sống gần một cửa hàng Muggle do một người tên là William Spenser làm chủ. Với một chút tìm hiểu, cô đã xác định được vị trí của cửa hàng và khoanh vùng một bán kính khoảng ba cây số quanh đó. Askew phải sống ở đâu đó gần chỗ đó. Và nơi ở của bà rõ ràng đã không bị yểm bùa Bất Khả Định Vị, vì Nobunaka có thể tìm thấy nó. Nghĩa là Hermione cũng có thể.

Sau khi xem xét qua bản đồ mạng lưới Floo toàn cầu của Bộ, cô tìm thấy một địa điểm chỉ cách cửa hàng của Spenser ba mươi cây số: một Quán trọ Phù Thủy có tên The Brindleboar ở Northland.

Hermione thay quần áo Muggle và đóng gói ít đồ đạc. Cô biết Florizell có thể sẽ từ chối gặp cô; thế nên xuất hiện trong trang phục Phù thủy sẽ chẳng mang lại thêm chút cơ hội nào.

---------------------

Brindleboar là một nơi nhỏ bé và ngái ngủ. Khi Hermione xuất hiện tại sảnh chính của Quán trọ qua mạng Floo, sinh vật duy nhất để ý đến cô là hai con mèo già, và chúng dường như còn không ngóc đầu lên nổi. Cô thong thả vuốt ve một trong hai con mèo khi đứng ở quầy lễ tân, chờ đợi một sinh vật khác nhận ra sự hiện diện của cô.

"Xin chào?" cô gọi lớn.

"Chờ một chút!" một giọng run run nói. Một lúc sau, một pháp sư trẻ với kiểu đầu pompadour ngóc lên từ phía sau bàn làm việc. "Ôi trời. Cô đứng ở đó bao lâu rồi?"

"Ừm, không lâu lắm," Hermione trả lời. Anh ta ở đâu ra vậy ta?

"Xin lỗi vì đã để quý khách đợi lâu. Lạy trời. Và chào mừng đến Brindleboar. Tên tôi là Bernie. Tôi có thể giúp gì cho cô?"

"Cho tôi một phòng. Và vài chỉ dẫn, nếu được."

"Được chứ được chứ. Cô may thật đấy; phòng tốt nhất ở đây hiện đang bỏ trống vài ngày tới. Đấy là Phòng Gallant... khung cảnh tuyệt diệu. Là tuyệt diệu luôn đó. Nó là phòng tốt nhất cô có thể lấy được khi đến đây; căn phòng đó hầu như lúc nào cũng được đặt trước nhiều tháng trời."

"Tuyệt," Hermione nói, cố gắng che giấu sự hoài nghi.

Bernie cười tươi rói, cầm lấy những đồng galleon của cô và đưa cho cô chiếc chìa khóa. "Nó nằm dọc hành lang và phía bên tay phải. Cửa đầu tiên. Giờ cô cần chỉ đường đến đâu?"

"Vâng. Tôi cần phải đến được chỗ này." Cô mở bản đồ và chỉ vào khu vực lân cận cửa hàng của Spenser.

"Hừm. Khó đây. Cái này, để tôi tham khảo ý kiến ​​của chuyên viên du lịch bên tôi một chút. Tôi sẽ trở lại ngay."

Nói xong, Bernie lại chui xuống dưới cái quầy lần nữa. Nhưng trước khi Hermione kịp định thần xem anh ta đã lủi vào chỗ quái nào, thì anh ta đã trở lại.

"Được rồi, đây là những gì chúng tôi tìm biết được," anh nói, đưa cho cô một mảnh giấy da. "Khi rời khỏi đây, cô hãy đi bộ khoảng một cây số dọc theo đường chính. Cô sẽ nhìn thấy một đài phun nước. Thật ra đó chính là cánh cổng để vào thế giới Muggle. Chỉ cần leo vào đài phun nước. Đừng lo, cô sẽ không bị ướt," anh chàng nói, khi để ý đến đôi lông mày nhướng lên của Hermione. "Một khi ra khỏi đài phun nước, cô sẽ bước ra từ một nhà vệ sinh công cộng ở quảng trường của thị trấn Muggle. Ra đến đó, cô có thể bắt một chuyến xe buýt, nó sẽ đưa cô đến cách nơi cô cần khoảng hai cây số. Từ chỗ đó, cô sẽ phải đi bộ."

"Cảm ơn anh."

"Và đây, cầm lấy cái này." Anh ta đưa cho cô thứ gì đó được bọc trong một miếng vải nỉ đã cũ. "Đây là một cái khóa cảng đưa cô về Quán trọ. Vậy nên cô sẽ không phải đi qua tất cả những chỗ đó để quay trở lại."

"Tuyệt quá."

"Muốn có khóa cảng phải đặt cọc," anh ta nói, hơi rụt ​​gói hàng lại.

"Phải rồi."

Hermione đưa thêm cho anh ta một vài galleon, cảm ơn anh ta lần nữa và lui về phòng.

Đó là một căn phòng nhỏ, nhưng sạch sẽ và ấm cúng. Bernie đã rêu rao về cảnh vật bên ngoài có hơi quá một chút; cửa sổ nhìn ra một thảm cỏ xanh ngắt dễ chịu, nhưng cũng chẳng có gì nổi bật. Nhưng Hermione có nhiều thứ quan trọng hơn trong tâm trí lúc này. Cô đặt chiếc túi nhỏ chứa bộ quần áo để thay trên giường và lên đường đến cửa hàng của William Spenser.

------------

"Florizell Askew? Cô biết cô là người thứ hai đến đây tìm bả chứ?"

"Vậy sao?"

"Đúng vậy. Mấy con cừu của bả cho ra thứ len mềm mại nhất mà tôi từng được sờ qua. Tuyệt hảo. Có vài thứ ở đây được làm từ nó đó, nếu cô muốn mua." Spenser ngoác miệng cười, với hàm răng thưa thớt. Nhận ra nhiều khả năng ông ta sẽ cho cô biết thêm thông tin với một chút lòng thành, Hermione mua một chiếc khăn quàng cổ dài màu đỏ. Ông ta nói phải; đó là một thứ len cực kỳ mềm mại.

"Vậy ông biết tôi có thể tìm bà ấy ở đâu không?"

"Đằng kia," ông nói, chỉ tay về phía tây. "Hãy đi theo con đường mòn kia. Cô sẽ nhìn thấy nhà bả ở cuối đường. Nhưng bả sống rất khép kín, cô biết đấy. Cô có việc gì với bả vậy?"

"Tôi chỉ... có vài điều cần hỏi bà ấy."

"Bả sẽ không tiết lộ bí mật về bầy cừu của mình đâu. Chúa mới biết tôi đã cố gắng tới mức nào."

"Rất biết ơn những thông tin của ông, ông Spenser."

"Và tôi đánh giá cao công việc của cô." Ông lại mỉm cười và đưa cho cô chiếc khăn, và rồi cô nhét nó vào túi. "Chúc may mắn với Flory già nhé."

"Cảm ơn ông."

Vầng dương đã trĩu nặng trên bầu trời. Cô sẽ không thể nào đến được chỗ Askew khi đêm xuống. Hermione cân nhắc các lựa chọn của mình.

Cô quyết định kế hoạch tốt nhất cho mình là đi được càng xa càng tốt trước khi mặt trời lặn, và sau đó tìm một nơi vắng vẻ. Sau khi tìm được một chỗ phù hợp, cô sẽ ghi nhớ cảnh vật xung quanh mình và độn thổ đến đó ngay sáng mai.

Không hẳn là một kế hoạch hoàn hảo, nhưng đó là điều cần phải làm. Cô không muốn lãng phí thời gian của ngày mai. Không một chút nào sau khi đọc hết những gì cô đang đọc:

Nhật kí ngày Thứ Hai

Một loại giấc mơ mới vào đêm qua. Cái này nó ngu si tới mức anh thậm chí còn không muốn viết ra. Nhưng anh biết là em muốn anh viết. Được thôi. Anh đang ở trong một lớp học ở đâu đó (anh muốn nói đó là một lâu đài, nhưng chuyện đó thật vô lý... ngay cả nếu anh đã học ở một trường tư thục sang trọng đi nữa, thì có bao nhiêu ngôi trường trong số đó thực sự ở trong một lâu đài? Và anh không có ý muốn nói nó giống như một tòa nhà cổ từ những năm 1300, anh muốn nói đến một tòa lâu đài thực sự, với hào nước và nến treo trên tường, và cả những hồn ma. Luôn luôn có ma trong những tòa lâu đài mà, đúng không? Anh nghĩ vậy. Mà dù sao đi nữa thì, anh đã ở đâu vậy?). Vậy đó, anh ở trong một lớp học và cãi nhau nảy lửa với Tóc Đen, và rồi bằng cách nào đó, anh bị biến thành một con chồn sương. Nhục ơi là nhục. Viết ra thế này còn nhục hơn. Đúng là cái đồ quỷ mộng mị ngu xuẩn khốn kiếp.

Giờ thì anh đang nghỉ trưa. Lần gần nhất anh viết cái này cho em, anh chỉ viết mọi thứ vào cuối ngày, nhưng anh thực sự nhận ra rằng anh có thích thú với việc này một chút. Anh có cảm giác như em đang đọc nó ngay trong lúc anh viết, mặc dù anh biết là không thể (Không mà, đúng không? Không, không thể nào).

Buổi làm sáng nay còn ráng chịu đựng được. Clem nói với anh là tất cả mọi người trong văn phòng đều phải mặc trang phục Halloween, tức là vào thứ Hai tới. Anh đã báo trước với cổ là anh sẽ không tham gia vào trò trẻ con đó. Anh nghĩ là anh đã dùng những lời lẽ ôn hòa nhã nhặn, nhưng anh không cương quyết. Cổ đã dí cho anh ca khó chết đi được. Cổ bảo năm nay họ sẽ chọn chủ đề Phù thủy xứ Oz. Fiona sẽ làm Dorothy, cổ làm Glinda, Rick làm Bù nhìn, Allison bên nhân sự sẽ hóa thân thành Phù thủy Độc ác, và anh chàng Johnny bên IT sẽ làm Sư tử Hèn nhát. Họ nói họ vẫn cần ai đó làm Người Thiếc. Anh đã bảo nếu Tad hóa thân thành Khỉ Bay thay vì trang phục được chỉ định cho hắn là Pháp sư, thì anh sẽ cân nhắc.

Tất nhiên là anh không có ý định đó. Anh không định bôi sơn bạc lên mặt và mang giấy bạc để đi làm vào thứ Hai tới. Nhưng nếu việc đó khiến Tad phải mặc trang phục Khỉ, anh sẽ coi đó là một Lời nói dối Cao thượng.

Tad không thể là Pháp con mẹ nó sư được. Không thể nào.

Càng nghĩ đến chuyện này, anh càng chắc chắn là anh sẽ cáo bệnh vào thứ Hai tới. Nghĩ đến chuyện Clem và Allison ăn mặc như vậy khiến anh sởn gai ốc. Thậm chí còn không đáng đánh đổi để xem Tad trong lốt con khỉ. Chưa kể là, nếu Tad không cắn câu và vẫn sẽ hóa thân thành Pháp sư, thì anh sẽ vãi hết cả kít.

Còn nữa, nhân tiện đang nói về chủ đề này, anh cực kỳ ghét cay ghét đắng mấy món đồ trang trí chết tiệt đó.

Mẹ kiếp.

Quay lại làm việc.

Anh đã nghĩ là quả bí ngô cũng xấu đau xấu đớn y như mụ phù thủy là cùng, nhưng mà không. Còn tệ hơn. Tad H.Đ.C.Đ. thấy anh toát mồ hôi và xé vụn các mép giấy, nhưng anh đã nhìn hắn bằng một cái nhìn tồi tệ nhất mà anh có thể tạo ra được và hắn co vòi trở lại vào cubin của hắn. Thằng Hãm. Hắn không thể là Pháp con mẹ nó sư được.

Anh phải ra khỏi chỗ này.

Anh đã nói với Rick là có thể anh sẽ mắc công chuyện và ra về sớm. Anh không biết liệu anh có quay trở lại vào ngày mai hay không.

Anh cần phải chạy bộ.

Mười hai cây số vào tối nay. Trời tối mịt vào một phần tư cuối buổi. Anh chẳng quan tâm.

Giường của anh thật lạnh lẽo khi không có em ở bên, Granger.

Chúc em ngủ ngon.

DM

---------------------------

London: 8h tối Thứ Ba

NZ: 8h sáng Thứ Tư

Hermione đã tạo ra một khuôn mặt cười từ những viên sỏi trên mặt đất đằng sau một cái cây lớn. Cô cũng xếp bốn cái que thành một hình vuông bao quanh khuôn mặt, và đặt một viên đá lớn ở góc tây bắc của hình vuông. Trông cũng không có gì xuất sắc lắm, nhưng với cô như vậy đã khá khẩm lắm rồi.

Với thành phẩm đó, và cảnh vật xung quanh trong trí nhớ, Hermione đã tạo ra được một địa điểm độn thổ thành công.

Cô gần như không thể ngủ được suốt cả đêm hôm trước. Cô giữ cuốn sổ được phù phép ngay bên cạnh gối để có thể biết ngay nếu anh viết thêm gì đó vào nhật ký. Vào lúc một giờ sáng, cô nghe thấy tiếng những con chữ sột soạt trên trang giấy.

Nhật kí ngày Thứ Ba

Con mụ phù thủy trang trí chết bầm ĐÃ PHÁ HỎNG giấc mơ con mẹ nó bay. Và cách này: cái chổi. Cái chổi chết tiệt, Granger. Anh đang bay trên một cái chổi chết dẫm. Anh đã nghĩ chuyện này hơi buồn cười, nhưng mẹ kiếp, cũng hợp lý đó chứ. Có cảm giác như đó là thứ anh đã dùng để bay trong suốt thời gian qua.

Anh biết mình không thể đi làm được sau khi phát hiện ra chuyện đó. Không khi có Con Mụ Đấy được gắn trên bức tường và cưỡi trên cây chổi khốn khổ của nó. Mẹ kiếp. Anh đã cáo bệnh. Fiona nói giọng anh nghe như sịt. Cổ nói phải.

Cơ thể anh không cho phép anh chạy nhiều. Có lẽ là năm cây số. Anh chạy một chút, đi bộ một chút, nhất là càng về cuối buổi. Hôm nay trời lạnh, nhưng cảm giác thật dễ chịu.

Không chắc phải làm gì vào buổi chiều. Anh đã nghĩ đến chuyện gọi cho em, nhưng anh không thích điện thoại lắm. Phải dùng nó để gọi Fiona. Như vậy là quá đủ cho cả một ngày rồi. Đi tìm mấy con cú trong công viên. Anh ngu quá... chúng sống về đêm. Có thể là tối nay chăng?

Anh thực sự vẫn cảm thấy như em đang đọc những dòng này trong lúc anh viết. Thật sao Hermione?

--------

Hermione không mong muốn gì hơn là lấy cây bút lông của mình ra và trả lời... nhưng cô biết đó là ý tưởng tồi tệ nhất mà cô từng nghĩ đến. Vậy nên thay vào đó, cô nuốt nước mắt vào trong, từ từ nhấp một ngụm nước và chờ đợi những con chữ uốn lượn của anh bắt đầu xuất hiện trên trang giấy trở lại.

------------

Tất nhiên là em không thể rồi. Vớ vẩn thật. Và cái anh đã viết về những con cú? Nó cũng thật ngu xuẩn nốt. Nhưng cũng có thể không? Anh chả biết nữa. Anh không thể suy nghĩ được gì nữa. Cái cảm giác ngứa ngáy, sủi bọt đó làm anh phát điên. Giống như có rượu sâm panh ngay bên dưới da của anh. Anh nghĩ mình sẽ đi tìm thêm những cái que khác. Anh sẽ viết thêm sau.

---------------------------------------

Không có gì kể từ lúc đó. Cô phải ép mình không được kiểm tra quyển sổ trong lúc đi trên con đường đến nhà của Florizell Askew, nhưng những âm thanh sột soạt của cành cây hay ngọn cỏ cao cao trên khắp lối đều nghe như tiếng những con chữ được tạo thành trên mặt giấy.

Hóa ra điểm độn thổ của cô chỉ cách điểm đến nửa cây số. Florizell sống trong một ngôi nhà nhỏ được bao quanh bởi cánh đồng xanh ngắt lấm tấm những con cừu. Hàng rào gỗ quanh đồng cỏ được bao bọc bởi một cánh rừng tốt tươi trải dài đến tận xa tít tắp. Hơi thở Hermione nghẹn ứ trong cổ họng; cô chưa bao giờ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp nào kì diệu như vậy cả.

Khi đến gần ngôi nhà, cô mới nhận ra mình chưa thực sự chuẩn bị xem nên nói những gì với người đàn bà kia. Askew không muốn nói chuyện với Nobunaka. Bà ta sẽ ra mở cửa chứ? Mối lo này đã bị xóa bỏ bởi Askew, bà già thậm chí còn không ở trong nhà, mà đang lo chăm chút cho bầy cừu trên đồng cỏ. Hermione cố gắng gọi lớn, nhưng không có phản ứng. Bà ta ở quá xa hoặc thính giác của Askew không còn nhạy bén nữa. Hoặc tất nhiên, Askew rất có thể đang phớt lờ cô.

Cô đến gần Askew nhất có thể mà không trèo qua hàng rào, dùng tay bắc thành loa trên miệng và gọi một lần nữa. Lần này, người phụ nữ nhìn lên. Hermione điên cuồng vẫy tay, trái tim nảy lên trong lồng ngực. Làm ơn, làm ơn, làm ơn đi. Và sau đó, trước sự nhẹ nhõm lớn lao của Hermione, người phụ nữ đặt chiếc xô xuống và bước về phía cô.

Bà già không thể nào cao hơn quá năm feet. Khuôn mặt bà đầy nếp nhăn sâu hoắm. Những sợi tóc bạc nhô ra khỏi chiếc khăn quàng màu xanh lam. Đôi mắt màu đen như hắc ín nhìn Hermione đầy nghi hoặc.

"Ừ?" bà già hỏi. Giọng nói của bà khiến Hermione liên tưởng đến chiếc bản lề cũ cần tra dầu.

"Ừm, bác là... bác Florizell Askew?"

"Ai đang hỏi đó?"

"Cháu là Hermione Granger. Cháu chỉ... Cháu thực sự muốn nói chuyện với bác. Chỉ một phút thôi. Bác làm ơn. Cháu xin lỗi vì đã làm gián đoạn công việc của bác."

"Sao cô đến được đây?"

"Cháu... cháu đi theo con đường này."

"Làm sao cô đến được New Zealand?" Bà già nhổ nước bọt xuống đất. "Đừng nói dối ta, cô gái ạ."

"Cháu... cháu dùng Floo."

Bà già nhìn Hermione đầy ghê tởm. "Ta muốn tất cả các người hãy để ta được yên."

"Đi mà!" Giọng của Hermione tăng cao lên thêm vài quãng tám. "Cháu không cố ý làm phiền bác! Cháu cần bác giúp."

"Để ta yên, đồ phù thủy." Bà già quay lưng lại và bắt đầu bước về phía bầy cừu.

"Đi mà! Bác Askew! Làm ơn! Cháu... cháu đã phạm phải sai lầm giống như bác đã từng! Với Vasily!"

Askew sững người, nhưng không quay lại nhìn Hermione. "Vậy thì cô đúng là đồ ngốc. Giống y như tôi vậy."

"Cháu cần bác giúp."

"Tôi không thể giúp cô."

"Nhưng..."

Bà đặt cái xô xuống và thở dài, khoanh tay trước ngực. "Tôi không thể giúp gì được cho cô, cô gái trẻ ạ. Điều gì đã khiến cô nghĩ là tôi có thể giúp được gì cho cô khi mà nhiều năm về trước tôi còn chẳng thể giúp được chính mình?"

"Cháu... cháu không biết. Cháu chỉ nghĩ..."

"Cô nghĩ sai rồi. Tôi không thể giúp được gì cho cô. Giờ không phải lúc." Bà già lại cầm cái xô lên.

"Làm ơn... chờ một chút. Bao nhiêu cũng được... làm ơn. Chỉ một câu hỏi thôi." Nước mắt đã làm giọng cô khản đặc đi đến độ cô gần như không nhận ra nổi.

"Rồi cô sẽ cút xéo?"

"Vâng." Niềm hy vọng bừng lên trong lồng ngực cô.

"Và cô sẽ không nói với ai khác là cô đã ở đây?"

"Vâng." Chút hi vọng mong manh tụ lại nên như một tia lửa cháy.

"Thôi được. Một câu duy nhất." Bà già lại khạc ra nền đất. "Nhưng ta đảm bảo là cô sẽ không thích câu trả lời đâu."

"Cảm ơn bác." Cô dùng tay áo quệt lên mũi. "Cảm ơn bác. Được rồi." Cô hít một hơi thật sâu. "Nếu có thể thi triển câu thần chú theo một cách khác, thì bác sẽ làm gì?"

"Cô gái ngốc," bà già lắc đầu nói. "Cô chẳng hiểu gì cả."

Hermione chớp mắt, chờ đợi bà già nói thêm điều gì khác.

Đôi mắt đen của người đàn bà bỗng ánh lên. "Tôi sẽ không thực hiện câu thần chú nào cả."

"Nhưng..."

"Tôi đã trả lời câu hỏi của cô. Giờ thì đi đi." Và sau đó, Florizell Askew quay lại với bầy cừu và bỏ đi, thậm chí không một lần liếc nhìn lại Hermione, người đã đứng ở cổng suốt mười lăm phút.

Cô đã cất công đi đến tận chỗ này chỉ để nhận lại có vậy thôi sao?

Khi rút cục cũng nhận ra rằng Askew không có ý định nói thêm cho cô bất cứ điều gì khác, Hermione rủa thầm và quay trở lại con đường đất.

Khi cô đi chưa đầy một trăm mét, cô đã nghe thấy tiếng những con chữ biết-kể-chuyện sột soạt trên trang giấy. Cô dừng lại và lôi ngay quyển sổ trong túi ra.

Nhật ký ngày Thứ Ba (Tiếp)

Em sẽ không muốn nhìn những gì anh vừa làm đâu.

Em sẽ không thích khi anh kể ra đâu.

Anh phải tống mớ sủi bọt đó ra ngoài. Từ trong ra ngoài. Muốn ngừng lại đến sục sôi.

Không phải cách này. Đó không phải là cách nó hoạt động. Anh biết điều đó, nhưng anh phải thử.

Cách này không hiệu quả, nhưng anh có ý khác vào ngày mai. Anh nghĩ là anh sẽ đi tắm và cố gắng để ngủ ngay bây giờ.

Anh nhớ em, Granger.

-DM

-----------------------------------------

"Ôi, Draco..." Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô. Anh đã làm cái gì vậy? Anh đang cố làm một cây đũa phép sao? Làm đau mình? Làm hại người khác? Bụng Hermione bắt đầu nhộn nhạo lên. Chuyện này không thể kéo dài lâu hơn nữa. Phải chi Askew chịu giúp cô một chút! "Tôi sẽ không thực hiện câu thần chú nào cả." Cái thể loại lời khuyên gì vậy chứ?

Trừ phi...

Sụt sùi, thổn thức, tim đập thình thịch trong lồng ngực, Hermione nhét cuốn sổ trở lại túi và rời khỏi con đường, thay vào đó đi vào khu rừng rậm bao quanh ngôi nhà của Florizell Askew.

Hermione càng lúc càng đi sâu vào rừng cho đến khi chân cô phồng rộp lên, nhưng cô đã tìm được thứ mình cần: một khoảng đất trống nhỏ. Cô buộc chiếc khăn mới mua xung quanh một trong những cái cây mảnh mai và xếp một cụm đá nhỏ thành một kim tự tháp. Phải vậy thôi.

--------------------------------------------

Cô thu dọn đồ đạc từ Brindleboar và trao lại cái khóa cảng cho Bernie. Anh ta cứ gặng hỏi xem cô thích cái khung cảnh tuyệt diệu từ cửa sổ Phòng Gallant tới mức nào, nhưng cô không có thời gian cho chuyện đó. Không sau những gì cô vừa đọc.

----------------

Nhật ký của Ngày Gì Cũng Được

Tòa Tháp chết tiệt, Cây Chổi chết tiệt, lòng dạ chết tiệt. Mẹ kiếp. Anh không thể chịu nổi nữa. Không đi làm nữa. Không phải hôm nay. Đờ mờ Rick và Tad và đờ mờ... nếu là thứ Năm, anh sẽ ổn. Còn không thì, mẹ kiếp. Anh xin lỗi, Granger. Anh phải thử lại lần nữa.

Cô đã thử gọi vào điện thoại di động của anh, nhưng anh không trả lời. Đó không phải những gì cô mong muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro