CHƯƠNG 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô hẳn vẫn còn một ít kem dâu trong tủ đông và vài chai rượu ở nhà. Nhưng khi Hermione bước ra khỏi lò sưởi Floo, mọi suy nghĩ về việc nhấn chìm nỗi buồn trong đồ tráng miệng và rượu đều tan biến ngay lập tức.

Nếu cô không vừa trải qua một cơn suy sụp tinh thần trong suốt buổi tối, cảnh tượng chào đón cô trong nhà bếp sẽ khiến cô phá lên cười cho đến khi bụng cô đau nhói. Draco và Crookshanks, mỗi người ngồi một ghế ở bàn bếp của cô, với một chồng giấy da ở giữa, nhìn thế giới như hai người đàn ông đang thảo luận rất nghiêm túc và phức tạp về tình trạng kinh tế toàn cầu vậy.

"Nhưng điều mà lập luận của anh không tính đến, bạn tốt của tôi, là tác động của điều luật này đối với mối quan hệ xuất khẩu với Trung Quốc."

"Không, không, anh phải hiểu điều này sẽ mang lại sự thúc đẩy cho thị trường quê nhà. Nó thực sự khá đơn giản đấy."

Cả hai cặp mắt đều hướng về phía Hermione khi cô xuất hiện ở lối vào, kéo cô khỏi trạng thái mơ màng.

Draco đứng dậy, hơi loạng choạng. "Chào em," hắn nhẹ nhàng nói.

"Chào anh," cô đáp một cách yếu ớt, ngay lập tức tự nhận thức được vẻ ngoài nhếch nhác của mình. Tóc của cô giống như tổ chim, quần áo của cô vẫn còn nhàu nát sau khi di chuyển bằng Floo, và cô thậm chí còn không muốn biết đôi mắt khô khốc của mình trông như thế nào. Tuy nhiên, Draco vẫn đứng đó, với bộ vest hoàn hảo và không có một lọn tóc bạch kim nào lạc điệu, khiến Hermione thấy bực ở một mức độ nào đó. Không phải cô đang phàn nàn gì, nhưng vẻ ngoài hấp dẫn của người đàn ông này là một lợi thế bất công, nhất là khi cô trông giống như một con kneazle sắp chết đuối.

"Bữa tối với mẹ anh thế nào?" Câu hỏi ấy phát ra một cách cay đắng hơn cô dự định, nhưng Draco chỉ nhún vai trước câu hỏi của cô.

"Anh không biết, anh đã rời đi ngay sau em."

Hàm của Hermione mở ra. "Anh đã ở đây từ nãy tới giờ sao?"

Draco lại nhún vai. "Anh chắc chỉ chậm hơn em khoảng hai phút gì đó."

"Nhưng điều đó có nghĩa là anh đã... anh đã ở đây hàng giờ rồi!" Cô thốt lên, liếc nhìn đồng hồ treo tường. Draco không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cô bằng cái nhìn xuyên thấu đó. Cảm xúc trần trụi trong mắt hắn khiến cô choáng ngợp, và cô quay đi.

"Anh có muốn uống trà không? Em cũng muốn uống một ít trà." Cô vội vã đi ngang qua hắn để dùng chiếc ấm trên bếp, làm mọi cách để đánh lạc hướng bản thân và tránh nhìn hắn.

"Không, cảm ơn. Chúng ta có thể ngồi nói chuyện không?"

Phong thái quá lịch sự, quá bình tĩnh của hắn đã phá vỡ cả những suy nghĩ về hành vi của hắn mà Hermione đã nghĩ ra, cũng như niềm tin của cô rằng cô sẽ đánh mất bản thân nếu không thực hiện được một nghi thức xã hội cơ bản là chuẩn bị một ấm trà. Tại sao hắn lại không khó chịu với cô? Tại sao hắn không la hét và yêu cầu được biết cô đã ở đâu? Cô trông thật bừa bộn nhưng hắn lại có đủ can đảm để xuất hiện một cách hoàn hảo như vậy sao?

Hermione vẩy cây đũa phép của mình để đun nóng ấm nước. "Được," cô nói ngắn gọn, rồi đi ngang qua hắn để ngồi lên chiếc ghế dài và nghiêm trang ngồi xuống. Cô biết điều đó là không công bằng, nhưng việc thiếu phản ứng cảm xúc từ Draco bắt đầu khiến cô khó chịu. Đáng lẽ hắn mới phải là người nổi khùng lên chứ không phải cô.

Draco, điềm tĩnh một cách khó chịu và bất thường, ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện với cô. Giờ cô không thể thoát khỏi cái nhìn rực lửa của hắn nữa, quay đầu đi đồng nghĩa với thừa nhận thất bại.

"Anh thật sự đã tới đây ngay sau em sao?" cô hỏi, giọng khó tin

"Đúng."

"Và mẹ anh đã nói gì về sự hiện diện của em trong nhà anh vậy?"

"Không có gì quan trọng cả." Draco nghiêng người về phía trước để đặt khuỷu tay lên đầu gối. "Ưu tiên của anh tối nay là em."

Hermione cảm thấy nước mắt đang chực trào ra và chuyển hướng cơn giận vào bên trong, nhận ra mình chưa sẵn sàng để đối phó với sự chân thành thầm lặng của hắn, đến nỗi cô hoàn toàn mất kiểm soát tuyến lệ của mình một lần nữa. Tối nay hắn đã đặt cô lên hàng đầu và cô đã làm gì? Cô đã chạy trốn như một đứa trẻ, trốn tránh những vấn đề của mình. Đầu tiên là cô đã bỏ chạy, trong khi Draco ở lại phía sau, chờ cô hồi phục sau khi cô cư xử như một con nhóc. Làm sao mà chuyện này lại xảy ra được? Cô đã để mình trở nên yếu đuối như vậy từ khi nào?

"Anh đoán là em đã tới nhà Potter phải không?" Hắn nhẹ nhàng hỏi.

"Vâng. Em cần... em chỉ cần nói chuyện với Harry và Ginny nhưng rồi... nhưng rồi Ron xuất hiện."

Ánh mắt của Draco ngay lập tức đanh lại. "Anh hiểu rồi," hắn nói. "Em có một buổi tối vui vẻ với những người bạn của mình phải không?" Cuối cùng, hắn đã cho phép một chút cảm xúc nào đó xuất hiện. Cô đã nhìn ra sự oán giận cay đắng trong câu hỏi ấy của hắn, khi nghĩ đến việc Hermione chạy đến chỗ Ron để giải quyết vấn đề, đặc biệt là một vấn đề liên quan đến các mối quan hệ.

"Thật ra thì mọi chuyện khá tệ," Hermione đáp bằng sự khó chịu. "Và em chắc chắn anh sẽ rất vui mừng khi biết rằng Ron đã mất bình tĩnh khi em nói rằng chúng ta đang hẹn hò với nhau đấy!"

Tại sao cô lại cố gắng chọc giận hắn? Lời nhận xét về Ron đã có tác dụng và cô thấy cơ bắp trên hàm răng nghiến chặt của Draco giật giật. "Ngược lại," hắn gằn giọng, "anh thấy lo lắng hơn về bộ dạng của em khi em mới xuất hiện. Nó có làm em đau không? Nó đã nói gì với em?"

Một phần trong Hermione cảm thấy ấm lòng trước sự chiếm hữu trong câu hỏi này của hắn, nhưng cô đã có nghe quá đủ về những mối thù cũ suốt cả tối nay rồi. Cô chợt đứng dậy và khoanh tay trước ngực.

"Bồ ấy khó chịu vì em giữ kín mối quan hệ của chúng ta với bồ ấy, và đúng vậy, bồ ấy đã đả kích em bằng một số lời lẽ không mấy tử tế, nhưng bồ ấy chỉ đang cố gắng bảo vệ em mà thôi!"

Hermione không có ý bào chữa cho những hành động tàn ác của Ron, khiến chính cô cũng ngạc nhiên về cách cô nhanh chóng cố gắng biện minh cho ý định của Ron. Cô không biết tại sao mình lại bênh vực cách cư xử không tốt của Ron với Draco, nhưng mọi nghi ngờ và nỗi sợ hãi ngấm ngầm về việc phải lòng người đàn ông trước mặt dường như không thể biến mất. Em có sai về anh không? Có phải em đang tìm kiếm một người không thực sự tồn tại không?

"À phải rồi, anh chắc chắn rằng thằng Chồn đó rất vui khi nhắc em nhớ về mọi điều xấu xa trong quá khứ của anh. Để anh đoán xem, nó kiên quyết cho rằng anh không có khả năng thay đổi phải không? Vẫn tin rằng anh tồn tại để săn lùng những kẻ không thuần chủng à?"

"Như vậy là sai sao? Anh đã bao giờ cho bồ ấy một lý do để không nghĩ như vậy chưa?"

Cô ngay lập tức hối hận vì đã nói ra những lời đáp trả nhẫn tâm đó. Draco trông có vẻ như bị tổn thương trong giây lát nhưng nhanh chóng cố gắng che giấu nỗi đau. Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và đưa tay vuốt tóc. Trong sự im lặng khủng khiếp kéo theo sự tàn nhẫn của mình, Hermione cân nhắc việc thu hẹp khoảng cách để an ủi hắn, nhưng không thể cử động chân tay, tê liệt vì xấu hổ và chờ đợi hậu quả không thể tránh khỏi.

Draco di chuyển trước, từ từ đứng dậy, nhìn xuống cô với vẻ mặt đau khổ. Sau vài giây im lặng nữa, hắn rút đũa phép ra.

"Accio giấy da," hắn nói và Hermione để ý cái cách mà tay hắn run nhẹ. Chồng giấy tờ gọn gàng đang nằm trên bàn bếp của cô lọt vào cái nắm tay run rẩy của hắn.

Khuôn mặt nhợt nhạt của Draco trông có vẻ lo lắng, nhưng kiên quyết khi hắn đưa nó ra cho cô cầm.

"Đây là cái gì?"

"Một lý do."

Hermione mở gói tài liệu ra và cau mày đọc dòng trên cùng. Cô đọc những dòng chữ được viết bằng mực đen đậm ở đầu trang đầu tiên một lần, hai lần, rồi lần thứ ba, đầu óc nhạy bén thường ngày của cô không thể hiểu được những gì mình vừa đọc. Đôi mắt cô lướt qua phần còn lại của trang đầu tiên, có vẻ như là một thỏa thuận tài trợ cho sự hình thành của một thứ gì đó phi thường có tựa đề Quỹ Hermione J. Granger dành cho Học sinh có Cha mẹ không sở hữu Phép thuật.

Hermione nhìn Draco, bối rối. "Em không hiểu... mấy cái này là gì vậy? Tại sao gói quỹ này lại có tên em gắn liền với nó? Em thậm chí còn chưa bao giờ nghe về nó cả!"

Khi hắn không trả lời, cô lật qua nhiều trang giấy hơn, choáng váng khi phát hiện ra nó phản ánh mong muốn lớn nhất của cô về cách một chương trình tương đương, có thể được đưa vào hoạt động đối với các học sinh tương lai của Hogwarts. Trên thực tế, hầu hết câu từ và ý tưởng đều được trích ra một cách chính xác từ cuốn sổ tay của cô. Ngoài ra, khi càng đọc, cô nhận thấy có một số điều khoản bổ sung đã được thêm vào (có những sinh vật huyền bí thực sự để giới thiệu với bọn trẻ sao? Tuyệt vời!) để mở rộng giấc mơ ban đầu của cô hơn nữa.

Cô cuối cùng cũng nhận ra mình đang cầm một hợp đồng, và khi nhìn tới cuối trang cuối cùng, cô thấy có dòng trống để ký hai chữ ký.

"Chuyện này là sao vậy?" cô nói, không dám nói ra sự ý nghĩ viển vông của mình.

Draco thò tay vào trong áo vest và lấy ra một lá thư. "Cái này có thể giúp em đấy," hắn nhấn mạnh, giọng nói vẫn còn lo lắng.

Hermione mở lá thư ra và đọc:

Gửi anh Malfoy,

Ta rất vui mừng khi gửi kèm hợp đồng đã được Bộ phê duyệt về Quỹ Hermione J. Granger dành cho Học sinh có Cha mẹ không sở hữu Phép thuật. Anh có thể giữ bản sao này để lưu hồ sơ. Sau khi anh và cô Granger đã ký, bản mà ta sở hữu sẽ có chữ ký của trò, và số tiền được giải ngân từ kho tiền của anh.

Thay mặt các giáo sư, Hội đồng Thống đốc và các học sinh tương lai của Hogwarts, xin cảm ơn tấm lòng hảo tâm của hai người. Về mặt cá nhân, ta rất thích hợp tác với anh trong việc này và ta thực sự hy vọng cô Granger đánh giá cao tất cả những nỗ lực của anh vì mục đích của cô ấy.

Ta sẽ liên lạc về việc chuẩn bị cho buổi dạ tiệc khai mạc.

Thân,

Minerva McGonagall

Hiệu trưởng Trường Phù thủy và Pháp sư Hogwarts

Tái bút: Khi anh gặp cô Granger, xin hãy gửi lời hỏi thăm của ta và ta hy vọng cô ấy sẽ tha thứ cho việc ta vì đã tạm thời giữ bí mật chuyện này.

Khi đọc đến cuối bức thư, Hermione lại không chịu nổi mà bật khóc.

"Tại sao... tại sao em phải ký?" cô hỏi một cách yếu ớt.

Draco gõ nhẹ vào một trong những dòng chữ ký bằng ngón tay dài và nhợt nhạt. "Bởi vì em là Giám đốc điều hành, và sẽ không có gì xảy ra nếu không có sự chấp thuận của em."

"Và," cô nuốt cục nghẹn trong cổ họng, "và chỗ này là dành cho anh à?"

Hắn tế nhị lấy tờ giấy da từ giữa hai tay cô. "Anh có thể không?"

Cô im lặng gật đầu và kinh ngạc nhìn hắn lấy ra chiếc bút máy màu vàng mà cô đã tặng hắn vào dịp Giáng sinh và nhẹ nhàng ký tên đầy đủ của hắn vào tờ hợp đồng. Cụm từ Draco Lucius Malfoy được viết bằng mực đen lóe lên màu vàng sáng ngay sau khi hắn viết xong, sau đó lại biến thành màu đen, trở thành cụm từ Nhà hảo tâm ẩn danh.

"Em không cần phải ký luôn vào tối nay nếu em muốn đọc kỹ hơn," hắn nói với cô. "Anh đã thỏa thuận với cô McGonagall là sẽ không cho em xem cho đến khi Hội đồng Thống đốc và Bộ đều đồng ý. Nếu em có thắc mắc gì, anh chắc chắn cô McGonagall sẽ rất vui lòng..."

Hermione đột ngột giật lấy cây bút và tờ giấy da khỏi tay hắn. Đập mạnh tờ giấy xuống bàn, cô vội vàng ký nguệch ngoạc lên tờ hợp đồng rồi ném cây bút xuống.

Draco há hốc mồm nhìn cô, kinh ngạc. "Nhưng... em không muốn đọc kỹ từng dòng sao? Đảm bảo rằng em đồng ý với mọi khía cạnh ấy?"

"Không cần," cô nói. "Em tin anh."

Cô bước tới và hôn hắn một cách mãnh liệt. Khi bàn tay cô vòng quanh đôi vai căng cứng của hắn, cô cảm thấy sự căng thẳng tan biến khi cơ thể hắn thả lỏng, và hắn thư giãn trong nụ hôn của cô. Cô miễn cưỡng rời khỏi môi hắn, nhưng sự cám dỗ của tất cả các câu hỏi của cô đang quá mạnh mẽ.

"Đó chính là mục đích của tối nay phải không? Anh... anh đã định nói với em vào bữa tối."

"Ừ," hắn xác nhận. "Nhưng không may là mẹ anh lại xuất hiện ngay trước khi em đến và anh không kịp giải thích mọi chuyện với mẹ trước khi có thể ngăn em lại. Thời gian thực sự không đứng về phía anh tối nay."

Mọi thứ ập đến với Hermione cùng một lúc và cô lại cảm thấy xấu hổ đến tuyệt vọng về hành động của mình. Cô đã phá hỏng buổi tối đẹp đẽ mà hắn đã lên kế hoạch và khi có dấu hiệu xung đột đầu tiên, cô đã bỏ chạy. Hơn nữa, thay vì đổ lỗi cho cô, hắn lại đuổi theo cô và đợi ở đây cả đêm để cô tỉnh táo lại. Những lời nói chân thật của Harry vang vọng trong tâm trí cô: Mình không nghĩ anh ta có nhiều người có thể tin cậy trong cuộc sống.

Trong khi Hermione chạy đi và đặt câu hỏi về tính xác thực trong mối quan hệ của họ của vài tháng qua, thì Draco vẫn kiên định với niềm tin của mình vào mối quan hệ của họ; sẵn sàng chiến đấu vì cô, vì họ. Và cô đã trả ơn hắn thế nào? Cô chà đạp lên lòng tin của hắn, biết những điểm yếu của anh, biết rằng hắn không mất cảnh giác với bất kỳ ai, và cô bỏ đi và đã tin vào điều tồi tệ nhất về hắn, kể cả khi hắn không cho cô lý do gì để làm như vậy.

Hermione lại cảm thấy mắt mình lại rưng rưng và nguyền rủa thói quen hay chảy nước mắt của mình tối nay. Merlin ơi, chẳng lẽ toàn bộ hơi ẩm đã thoát ra khỏi cơ thể cô rồi sao?

"Anh... anh đã bắt đầu thiết lập gói quỹ này được bao lâu rồi?"

Một vệt hồng xuất hiện trên gò má xanh xao của Draco. "Ờm... lần đầu tiên anh đến gặp cô McGonagall để trình bày ý tưởng... ý anh là ý tưởng của em... là vào tháng Mười."

"Tháng Mười," cô yếu ớt lặp lại. Tháng Mười. Trước khi họ hẹn hò, thậm chí trước khi họ xác định mình là bạn bè, trước khi hắn lấy hết can đảm để cầu xin sự tha thứ của cô, Draco đã bắt đầu âm thầm làm việc để đáp ứng kỳ vọng của xã hội đối với hắn.

Hắn đã thay đổi ngay trước mắt cô và cô đã không đón nhận điều đó. Tất cả những buổi sáng trong quán cà phê, khi cô phàn nàn về tình trạng thiếu giáo dục trầm trọng của những gia đình Muggle có con cái sở hữu phép thuật, hắn không hề chỉ nghe nửa vời hay đáp lại lời khen ngợi của cô bằng những nhận xét của hắn. Hắn đã bị niềm đam mê của cô lay chuyển, tới mức trực tiếp tạo ra một tổ chức từ thiện với tầm nhìn của cô.

"Draco," cô sụt sịt. "Đây là điều chu đáo nhất mà có ai đó từng làm cho em. Em... em rất xin lỗi vì đã bỏ đi, xin hãy tha thứ cho em. Làm ơn, em rất xin lỗi."

Draco không trả lời, trông có vẻ đau đớn khi nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt cô. Lùi lại một bước, Hermione lau đi đôi mắt sưng húp của mình. "Tại sao vậy? Tại sao anh lại làm tất cả những điều này vậy?"

"Bởi vì anh... anh..." Hắn có vẻ bối rối và không biết phải trả lời như thế nào, mắt hắn thì đảo quanh phòng. "Bởi vì anh biết em muốn điều này tồn tại đến mức nào, nhưng em hầu như không có thời gian hay nguồn lực để biến nó thành hiện thực."

Một câu trả lời hay và rất ngọt ngào, đặc biệt là đối với Draco, nhưng Hermione đã phát hiện ra có điều đó không đúng trong sự chân thành đó. Cô biết hắn đã kiềm chế không nói điều gì, điều mà hắn gần như đã nói. Em cũng yêu anh.

Để hắn thoát khỏi tình thế hiện tại, Hermione vòng tay ôm lấy hắn và tựa đầu vào ngực hắn. "Em rất xin lỗi vì đã phá hỏng tối nay," cô thì thầm.

Những ngón tay mạnh mẽ, nhanh nhẹn lướt dọc quai hàm cô và nâng mặt cô lên. Sự nhẹ nhõm ánh lên trong mắt hắn chỉ khiến cô cảm thấy tội lỗi, rằng cô đã tàn nhẫn đến mức nghi ngờ hắn.

"Em đã bị hoảng loạn, điều đó hoàn toàn có thể hiểu được."

Hermione lắc đầu kiên quyết. "Không, Draco, không. Em nợ anh một lời xin lỗi..."

"Không đâu. Làm ơn, đừng xin lỗi, em không nợ anh..."

"Em có!" Hermione nghiêm khắc ngắt lời hắn. "Em xin lỗi vì đã rời đi. Điều đó thật không công bằng với anh. Nếu sau này em có khó chịu hay tức giận với anh, em hứa sẽ không rời đi. Em xin lỗi."

Sự khó chịu lan tràn khắp nét mặt hắn, mặc dù hắn đã cố gắng hết sức để duy trì bầu không khí không bị ảnh hưởng.

"Không sao đâu Granger, nếu anh biết mẹ anh sẽ kích động em đến vậy, anh sẽ..."

"Không, Draco, để mối quan hệ này có kết quả, anh cần học cách chấp nhận lời xin lỗi từ em khi em làm sai điều gì với anh. Và để cho rõ ràng," cô kiễng chân lên và hôn hắn nhẹ nhàng, "Em muốn mối quan hệ này có kết quả."

Đôi mắt hắn đảo khắp khuôn mặt cô, đắm chìm trong cô để ghi nhớ khoảnh khắc này. Draco nhìn khuôn mặt tươi cười của cô với sự kết hợp trái ngược giữa hai cảm giác. Hắn thực sự đã nghĩ rằng hắn có thể đã mất cô, và ngay cả bây giờ khi cô đang đứng trước hắn sau khi tuyên bố cam kết của mình, hắn vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận được lời đề nghị xứng đáng về hạnh phúc ổn định, nhất quán của cô.

"Anh chấp nhận lời xin lỗi của em," hắn trả lời.

Rõ ràng là hắn cần được trấn an nhiều hơn, nhưng Hermione cảm thấy hắn sẽ không nói lên sự bất an cũng như không nói rõ nhu cầu của mình vào lúc này.

"Em chưa nói đủ với anh phải không?" cô hỏi, nhắc lại câu hỏi của hắn đêm hôm trước.

"Nói cho anh biết cái gì?"

"Rằng anh là một người đàn ông tốt, Draco."

.

Một tiếng hét xé toạc căn phòng ngủ vốn yên lặng. Hermione bật dậy, cây đũa phép đã sẵn sàng trong tay, sẵn sàng phòng thủ hoặc tấn công. Chớp mắt xua đi cơn buồn ngủ, cô nhìn nhanh quanh phòng trước khi liếc sang bên cạnh để kiểm tra Draco. Tiếng hét kinh hoàng bắt nguồn từ hắn, và hắn lại phát ra một tiếng hét đau khổ khác, đôi chân dài của hắn co giật và vặn vẹo trên tấm ga trải giường. Khuôn mặt hắn tái nhợt hơn bình thường và nhăn nhó vì đau đớn, trong khi tay hắn siết chặt thành nắm đấm, đến nỗi Hermione lo lắng rằng hắn có thể chảy máu do tự cắm móng tay vào lòng bàn tay của chính mình.

"KHÔNG! KHÔNG! LÀM ƠN!"

Hermione nhanh chóng hành động, ném cây đũa phép của mình sang một bên và đặt tay lên hai bên khuôn mặt đẫm mồ hôi của hắn. "Draco! Dậy đi! Chỉ là mơ thôi, tỉnh dậy đi!"

Cơ thể hắn run lên thất thường một lúc trước khi mắt hắn mở ra. Ánh mắt hắn dán chặt vào cô, đầy sự hoảng hốt và sợ hãi. "Gra... Granger?" Hắn lắp bắp, như thể hắn không thể hiểu rằng cô thực sự đang ở trước mặt hắn, chứ không phải chỉ là hình ảnh trong cơn ác mộng của hắn.

"Em đây, không sao đâu, anh vẫn an toàn, đó chỉ là một giấc mơ thôi," cô thì thầm dịu dàng và luồn những ngón tay vào tóc hắn. Nhưng đôi mắt của Draco vẫn đảo quanh phòng, ngực hắn phập phồng khi hắn hít vào quá mạnh và quá nhanh. Cơ thể vẫn còn run rẩy, hắn ngồi dậy nhanh đến mức gần như va vào đầu Hermione. Cô lùi ra đúng lúc hắn vung đôi chân dài qua mép giường và ngay lập tức nôn ra sàn.

Hermione ngay lập tức làm biến mất bãi nôn đó và tạo ra một cái xô. Trong quá khứ, cô đã có rất nhiều đêm phải đối phó với tình huống như thế này (cả với tư cách là nạn nhân và người chứng kiến) trong mối quan hệ của cô với Ron, nên những hành động này chỉ là phản xạ tự nhiên mà thôi.

Vai của Draco rung lên khi hắn nôn vào xô một lần nữa và Hermione lấy một miếng vải giặt và làm ẩm nó bằng nước từ cây đũa phép của cô. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ và chiếu lên làn da lấp lánh ở lưng hắn, và Hermione cố gắng kìm nén nỗi đau của chính mình khi nhìn thấy Draco không chịu nổi những cơn ác mộng của chính hắn. Cô chạm tấm vải vào gáy hắn, và mặc dù lúc đầu hắn cố gắng rụt vai khỏi cô, một cơn buồn nôn khác khiến hắn phải dừng lại và đầu hàng trước cử chỉ an ủi của cô.

Cô xoa lưng hắn một cách nhẹ nhàng và vén tóc hắn ra khỏi vầng trán đẫm mồ hôi, trong khi hắn tiếp tục khom lưng và tiếp tục trút hết những thứ trong dạ dày vào cái xô. Các đốt ngón tay của hắn chuyển sang màu trắng bệch khi chạm vào vành xô, và Hermione tự hỏi liệu nó có bị nứt dưới áp lực từ cái nắm tay của hắn không. Cô luân phiên giữa việc làm tan cơn buồn nôn của hắn và nhẹ nhàng ấn chiếc khăn ướt lên cổ và mặt hắn.

Cuối cùng, cơ thể hắn kiệt sức, Hermione giật cái xô khỏi tay hắn, làm mọi thứ biến mất. Cô dúi cốc nước vào tay hắn và tiếp tục thì thầm vào tai hắn những lời an ủi. Quá mệt mỏi đến mức không còn xấu hổ được nữa, hắn từ bỏ nỗ lực yếu đuối trước đó để chống đỡ cô và ngã vào vòng tay cô. Hermione nhích tới mép giường bên cạnh hắn khi sức nặng của Draco đè lên người cô. Hắn chỉ uống được vài ngụm nước trước khi đánh rơi chiếc ly, cơ thể hắn vẫn bị co giật nhẹ. Hermione ôm hắn chặt hơn, lặp đi lặp lại, "Em đây Draco, anh an toàn rồi."

Khi cô cảm thấy có thứ gì đó vừa nóng vừa ướt chảy xuống vai mình, cô định lấy mảnh vải để thấm thêm mồ hôi, nhưng khi nhìn thoáng qua khuôn mặt hắn, cô nhận ra đó là những giọt nước mắt. Từ những gì cô có thể nhìn thấy trên khuôn mặt của Draco, đôi mắt hắn nhắm nghiền và quai hàm nghiến chặt, nhưng hắn không thể kìm được nước mắt chảy xuống.

"Làm ơn nói chuyện với em đi. Làm ơn đi Draco, chuyện gì thế?"

Hắn hít một hơi run run, giống như có nguy cơ sắp phát điên ngay tại đây. Hermione đặt tay lên ngực hắn và đếm nhịp thở cho hắn.

"Đó là Bellatrix," hắn cuối cùng cũng rít lên. "Bà ta đã bắt được em... bà ta đã chĩa cây đũa phép của mình vào em và em đã... em đã..." Hắn ngừng nói, hơi thở hổn hển và giằng mình ra khỏi cô để vùi đầu vào tay mình.

Hắn lắc lư cơ thể qua lại và thốt lên, "Anh đã kh... không cứu em... Anh đã không cứu em... Anh chưa bao giờ cứu em!"

Draco hoàn toàn suy sụp và Hermione kéo hắn lại gần cô trước khi hắn có thể kéo bản thân mình ra xa cô. Cô không còn gặp phải sự kháng cự nào từ hắn nữa, thay vào đó hắn đã bám lấy cô, đôi bàn tay run rẩy của hắn tìm cách bám víu, níu lấy sợi dây ở bất cứ nơi nào hắn có thể với tới. Cô hướng đầu hắn tựa vào vai cô trong khi cơ thể hắn đang run lên và Hermione cố gắng không di chuyển cơ thể mình. Tất cả những gì cô có thể làm cho Draco bây giờ là cho phép hắn nhận được sự thoải mái và an toàn từ sự đụng chạm của cô. Cánh tay hắn ôm chặt lấy cô khi hắn không còn kiểm soát được cảm xúc, vừa khóc vừa nghẹn ngào xin lỗi cô. "Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi..."

Không phải lần đầu tiên, Hermione nguyền rủa rất nhiều điều trong cuộc đời của thế hệ bọn họ. Sau đó, một ý nghĩ nghiêm túc chợt đến với Hermione: Có bao nhiêu người trong thế hệ của cô phải chịu đựng điều này? Bao nhiêu người trong số họ đã nhận được sự giúp đỡ mà họ cần?

Hermione chỉ có thể giúp đỡ chàng trai trong vòng tay của mình và hy vọng rằng cô có thể đủ sức chống lại bóng tối đang đe dọa nhấn chìm cả hai. Cô không hỏi thêm Draco về cơn ác mộng của hắn, một cơn ác mộng quen thuộc với cô, và để hắn khóc cho đến khi mắt hắn khô khốc. Cô liên tục vuốt ve mái tóc hắn một cách tinh tế, giữ vững nhịp điệu khi hắn vẫn đang run rẩy trong đau khổ.

Một lúc sau, Draco thư giãn dưới sự chăm sóc của cô và điều hòa nhịp thở của mình. Khụt khịt một chút, hắn lùi ra và lau khô mặt bằng lòng bàn tay.

"Anh không làm được, Granger," hắn nói bằng giọng khàn khàn. Hermione đột nhiên cảm thấy một cảm giác sợ hãi lạnh buốt, lo sợ điều tồi tệ nhất sắp xảy ra. Ý hắn là gì? Có phải hắn đang nói về họ, về mối quan hệ của họ không?

Draco lắc đầu khi dùng tay ôm lấy đầu mình. "Anh không thể làm được... Anh không thể ở đây được. Anh cần... anh cần..."

Rồi hắn ngước lên nhìn Hermione, đôi mắt rực sáng. "Anh cần phải rời khỏi đây một thời gian. Chúng ta làm thế được không?"

Cô bắt gặp ánh mắt mãnh liệt của hắn với vẻ bối rối. "Ý anh là sao? Đi đâu?"

Hắn đột nhiên siết chặt cả hai tay cô trong tay mình. "Làm ơn đi, Granger," hắn cầu xin. "Chúng ta hãy rời khỏi đây một thời gian đi, ít nhất là một tuần. Chỉ có hai chúng ta... ra khỏi nước Anh để anh có thể thở được."

"Anh muốn chúng ta đi du lịch ấy hả?"

"Đúng."

"Khi nào?"

"Ngay lập tức."

Hermione kéo tay cô ra khỏi tay hắn. "Cái gì? Chúng ta không thể rời đi được! Còn công việc của chúng ta thì sao? Còn...?"

"Được rồi, tuần sau!"

Cô ngồi yên và nhìn hắn một lúc. "Nghiêm túc ư? Làm sao mà anh nghĩ chúng ta có thể cứ thế mà xách vali lên và đi tới nơi mà Merlin mới biết là đâu và...?"

"Anh sẽ đưa em đến Paris. Chết tiệt, Granger, anh sẽ đưa em tới mặt trăng luôn, chỉ là... làm ơn. Nếu anh không rời khỏi cái nơi nhỏ bé chết tiệt này, nơi mà tất cả mọi người từ mẹ anh đến Weasley khốn kiếp đều nghĩ rằng họ có quyền bình luận về vấn đề cá nhân của anh, thì anh sẽ chịu hết nổi mất."

Lúc đó hắn đã nhìn cô một cách tuyệt vọng, đôi mắt vẫn đờ đẫn và đỏ au, khiến Hermione không có cách nào từ chối hắn. Cô không thể nhớ lần cuối cùng cô xin nghỉ làm là khi nào và thành thật mà nói, một kỳ nghỉ nghe có vẻ khá tuyệt. Không phải đối phó với Ron tức giận, không phải chịu đựng bà mẹ thuần chủng đầy sự phán xét, chỉ có cô và Draco.

"Được rồi, chúng ta có thể đi du lịch," cô đồng ý. "Chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn vào buổi sáng. Anh cứ nằm xuống đã đi nào."

Biểu hiện của Draco trở nên sáng sủa hơn trước sự đồng ý của cô và hắn cho phép cô đẩy hắn nằm xuống giường. Toàn thân hắn chùng xuống, vừa nhẹ nhõm vừa kiệt sức khi Hermione kê thêm một chiếc gối dưới đầu hắn.

"Anh có muốn một Liều thuốc Điềm tĩnh không?" Hắn lắc đầu trước lời đề nghị của cô. "Không, anh không nghĩ dạ dày của anh có thể chịu được bất kỳ loại thuốc nào vào lúc này," hắn trả lời một cách yếu ớt và Hermione có thể thấy giấc ngủ đã thành công trong việc chiếm lấy hắn.

Cô nhẹ nhàng lau trán hắn vài lần bằng miếng vải mát khi mắt hắn nhắm nghiền. Cô gạt đi những suy nghĩ đen tối về việc Draco đã phải đối phó với nỗi kinh hoàng ban đêm này như thế nào trong quá khứ, biết ơn vì giờ đây hắn có thể để bản thân thể hiện cảm xúc như vậy trước mặt cô.

Cô đặt một tay lên da đầu hắn và tận hưởng việc chải tóc hắn bằng những ngón tay mình, ngạc nhiên nhưng hài lòng khi hắn dựa vào sự đụng chạm của cô.

"Ưmm, cảm ơn em yêu," hắn thì thầm trong giấc ngủ và Hermione dừng lại. Chưa bao giờ, chưa một lần, Draco gọi cô bằng một cụm từ thân mật như vậy.

Mỉm cười một mình, Hermione nằm xuống bên cạnh hắn

Em cũng yêu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro